Ngọn lửa nến lay động trong căn phòng đầy gió lùa, khiến bóng chúng tôi nhảy múa trên tường. Một hương thơm ngọt ngào tràn ngập khứu giác tôi. Những tiếng thét vang lên mỗi khi lưỡi dao rạch qua thịt, mỗi lần xương gãy vụn — chúng như bản hòa âm kỳ quái cho một bữa tiệc nơi thiên đàng.
Khi tôi nghiền nát, xé toạc; khi tôi tắm trong máu, một cơn khoái cảm dâng trào trong tôi—vừa hư ảo, vừa lạ lẫm, như thể tôi đang mơ giữa ban ngày.
“Giết... mày...” một giọng nói rên rỉ. “Tao... sẽ giết mày...!”
“Ờ ha, mày cứ thử xem.”
Những ngón tay đang bấu lấy cổ chân tôi bỗng siết mạnh, và ngay cả cơn đau đó cũng chỉ khiến tôi cười rạng rỡ hơn.
Phải rồi, đây không phải là mơ—đây là hiện thực. Chính nỗi đau là minh chứng rằng tất cả đều có thật.
Niềm vui sướng này... thật thuần khiết!
Tôi cúi nhìn gã đàn ông nằm dưới chân mình, cơ thể hắn đã bị cắt rời từ phần hông trở xuống. Hắn trừng mắt nhìn tôi, ánh lửa thù hằn cháy bừng trong đôi mắt đỏ ngầu. Khi ánh mắt chúng tôi giao nhau, một cảm giác phấn khích không thể kiềm chế trào lên trong tôi.
“Giết mày... Giết—Giết mày...!”
“Ồ? Ồồồ?”
Hắn chỉ biết lặp đi lặp lại mấy lời đó. Thật nhàm chán, chẳng có tí sáng tạo gì cả.
“Thế thì làm đi! Giết tao đi! Mày định giết tao mà, phải không?! Lên tinh thần chút đi!”
Tôi nắm lấy tóc hắn—cái đầu này đã nhẹ đi nhiều—và đập mặt hắn xuống sàn. Tiếng xương mũi gãy vang lên thật rõ ràng, như một bản nhạc tuyệt diệu. Tôi lại kéo hắn lên, nhìn vào đôi mắt đỏ máu ấy, nhưng giờ chúng đã mờ đục gần hết.
“Này, này, khoan đã! Chưa đến lúc đâu!”
Tôi tung đầu gối lên, nghiền nát quai hàm hắn. Dòng máu ấm áp văng lên má tôi, mang đến một cảm giác rùng mình sung sướng.
“Mày chưa được chết đâu, thằng khốn!”
Khi nhìn máu sủi bọt trong cổ họng hắn, tôi khẽ mỉm cười. Hắn vẫn còn thở. Tôi có thể cảm nhận được sự sống—vẫn còn một phần để hủy diệt.
Một kẻ từng thề giết tôi... vẫn còn sống. Ai mà ngờ điều đó lại mang đến khoái cảm đến thế?
“Khỉ thật... Sống đúng là tuyệt thật,” tôi thở dài trong hạnh phúc.
Tôi thầm cảm ơn các vị thần đã ban cho tôi sức mạnh này, cơ hội này—một phép màu thực sự.
“...B...T...”
“Hửm?”
Hắn vẫn còn tỉnh. Tôi cúi xuống, lắng nghe từng tiếng thều thào.
“Một trong bọn tao... sẽ...”
...tìm thấy tao, và đến giết tao.
“Phì!” Tôi không thể nhịn cười. Tiếng cười bùng lên trong ngực tôi, tuôn ra không dứt. “Chúng mày tự mò tới á? Quá tiện! Tao khỏi cần đi tìm!”
Quai hàm hắn đang bắt đầu liền lại, nên tôi lại xé toạc nó thêm lần nữa. Tiếng gào rống như dã thú hấp hối vang lên, khiến từng tế bào trong tôi như nhảy múa vì sung sướng.
Dù vậy, tất cả vẫn chưa đủ. Mọi chuyện mới chỉ bắt đầu—tất cả vì sự báo thù, vì công lý. Vì thế giới này, vì nhân loại, tôi sẽ tiếp tục giết. Tôi sẽ giết, và giết, cho đến khi không còn một tên nào trong số bọn chúng sống sót.
Tôi là Kẻ Dõi Bóng Tử Thần—Veil Croitzen, cây thánh giá giữa màn đêm.