“Ngh... Haahhhh...”
Tôi dội nước lạnh lên đầu, cảm giác mơ hồ trong đầu mới bắt đầu tan dần đi một chút.
Đó là buổi sáng sau cái đêm chúng tôi bắt gặp Thánh nữ đang... làm chuyện đó. Cion bị kích thích quá mức nên không sao ngủ được, cuối cùng cô ấy chỉ thiếp đi khi mặt trời sắp mọc. Hiện giờ thì vẫn đang ngủ say như chết. Tôi cũng khó ngủ, nói thật. Vì lo sợ điều đó ảnh hưởng đến nhiệm vụ, tôi quyết định bắt đầu buổi sáng bằng một trận tắm lạnh.
“Chắc tin tốt duy nhất là tai tôi biến mất rồi, nhỉ...”
Cái tai và đuôi mọc ra tối qua đã biến mất từ lúc nào không hay. Chúng xuất hiện bất ngờ, rồi biến mất cũng đột ngột như vậy. Dù là một phần cơ thể tôi, tôi hoàn toàn không hiểu được cơ chế gì khiến chúng xuất hiện hay rút lại — hoặc có thể là “thu lại”? Cảm giác như cơ thể tôi bị chiếm dụng bởi một loại ký sinh trùng kỳ quái nào đó, và tôi chẳng thích chút nào. Nhưng ngay cả khi tạm bỏ qua chuyện đó, thì sáng nay tôi vẫn không ổn tí nào.
“Có lẽ đó là hệ quả của việc ma hóa...”
Việc dùng thần chú hay phép thuật để tái tạo các bộ phận cơ thể bị mất khiến cả người thi triển lẫn người nhận đều tiêu hao sức lực nghiêm trọng. Sẽ tốt biết bao nếu năng lượng cần để mọc ra tai và đuôi được cân bằng bởi năng lượng để làm chúng biến mất, nhưng đời đâu có dễ thế. Có khả năng là cả hai quá trình đều tốn năng lượng, gộp lại là gấp đôi lượng sức lực tiêu hao.
“Dù sao thì... chắc tốt nhất là nên cẩn thận vào đêm trăng tròn và cả ngày hôm sau...”
Di chuyển chậm chạp, tôi múc một gàu nước nữa từ giếng và dội lên đầu.
Tôi để lại bộ tu phục thường ngày trong phòng và thay vào một chiếc áo mỏng đơn sơ, kiểu áo mà các học đồ thường mặc khi luyện tập. Vải mỏng, không có trang trí, bám sát vào da tôi — nhưng vì bộ đồ này được thiết kế để đổ mồ hôi nên ướt cũng không gây khó chịu lắm. Thật lòng mà nói, cảm giác bám dính này cũng khá dễ chịu.
Dù vậy, đầu óc tôi vẫn quay cuồng với những suy nghĩ lặp đi lặp lại. Sát thủ trong bóng tối. Những con quỷ ẩn trong Giáo hội. Đời sống tình dục của Thánh nữ...
“Ờ thì... chuyện cuối chắc không quan trọng lắm...”
Tôi là tân nương của Thần linh, nhưng Thánh nữ thì chỉ là Thánh nữ mà thôi — không hơn, không kém. Vai trò của cô ấy là chuyển lời cầu nguyện của con người lên Thiên giới. Cô ấy làm gì trong phòng riêng không phải việc tôi nên bận tâm.
“Sơ Alicia? Chào buổi sáng.”
Tôi quay lại khi nghe thấy tiếng chuông. Sau lưng tôi, không ai khác ngoài chính Thánh nữ vừa xuất hiện. Cô bước từ hành lang ra khu vườn phía sau, đắm mình trong ánh sáng ban mai, đi cạnh là nữ tu đã “phục vụ” cô đêm qua.
“Chào buổi sáng, Thánh Thượng,” tôi đáp chậm rãi.
“Xin cứ gọi tôi là ‘Nevissa’. Tôi nghĩ tôi đã nói điều đó tối qua rồi mà?” cô mỉm cười.
“Tôi e là không được, thưa Thánh Thượng,” tôi đáp lại.
Nữ tu đi cùng đứng lùi lại một bước sau lưng Thánh nữ, lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện. Tối qua, chị ta còn ra dáng kiêu kỳ khi bảo tôi và Cion về phòng, vậy mà giờ mặt đỏ bừng, cúi gằm xuống. Tôi chưa từng nghĩ rằng chị ta làm vậy chỉ để tiện cho việc riêng... nhưng giờ nghĩ lại thì hợp lý. Dĩ nhiên là không muốn bị chúng tôi thấy cảnh chị ta nhận “ân sủng” của Thánh nữ.
“À, Sơ... chuyện tối qua...” chị ta nói giọng run run.
“Tôi không định lan truyền bất cứ lời đồn nào đâu. Lỗi hoàn toàn là của chúng tôi, nếu Thánh Thượng có thể bỏ qua chuyện làm hỏng cánh cửa, chúng tôi chẳng dám đòi hỏi gì hơn.”
“T-Tôi hiểu rồi. Cảm ơn...”
Không rõ chị ta vui hay xấu hổ, hay cả hai. Ngay cả sau khi mở lời, chị ta vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt tôi — ánh nhìn cứ lảng sang góc vườn.
Thánh nữ đặt hai tay lên vai nữ tu, xoay chị ta lại đối mặt mình.
“Không có gì khiến em phải xấu hổ cả, Sơ Loria. Thần linh không bao giờ cấm chúng ta yêu thương hay được yêu thương.”
“Thưa Thánh Thượng...”
“Chỉ khi chúng ta đắm chìm trong khoái lạc đến mức đánh mất phẩm giá con người, đó mới là tội lỗi... Còn em thì không hề rời xa tình yêu của các vị thần.”
“Em... Vâng, thưa Thánh Thượng!”
Nhìn thấy nữ tu lấy lại tinh thần dưới sự dẫn dắt của Thánh nữ, tôi không thể không cảm thấy kính phục — dù có hơi miễn cưỡng.
“Ngài đã tắm rồi à, thưa Thánh Thượng?” tôi hỏi.
Tóc cô vẫn còn hơi ướt, chắc là đang trên đường trở về.
“Đúng vậy. Nước nóng rất tốt để rửa sạch mồ hôi,” cô mỉm cười đáp.
Ừ thì, tôi chắc đêm qua phải “nhiệt tình” lắm mới cần rửa mồ hôi như vậy.
“Lẽ ra tôi nên mời cô đi cùng,” cô nói tiếp. “Tôi có hơi lo lắng cho cô sau mọi chuyện. Thực sự muốn trò chuyện với cô nhiều hơn.”
“Xin cho phép tôi chỉ nhận lòng tốt của ngài mà thôi, Thánh Thượng. Tôi cần nước lạnh để tỉnh táo.”
May thay, nữ tu kia — người đã... phục vụ dưới quyền Thánh nữ — tối qua đã vội chui vào chăn ngay khi thấy chúng tôi. Nhờ vậy, chị ta không nhìn thấy tai chó của tôi. Nếu có ý định buộc tội tôi bị ma quỷ ám, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng dùng chuyện chị ta với Thánh nữ để mặc cả rồi. Nhưng nếu không cần thì càng tốt.
“À, mà Thánh Thượng, tôi nghe Cha Carol nói rằng các trẻ em bị cho là nhiễm quỷ đang được ngài chăm sóc?”
“Đúng thế. Tôi đích thân gặp từng đứa và cố gắng đưa chúng đến nơi nào chúng có thể sống yên bình.”
“Những vết thương do kỳ thị và bị ruồng bỏ... thực sự có thể chữa lành dễ dàng đến vậy sao?”
“Có lẽ là không...” cô thở dài.
Cô đặt một tay vào gàu nước và cất lời cầu nguyện. Thần chú của cô hiện hình, những quả cầu nước nổi lên từ gàu, rồi biến thành những con cá đủ hình dạng, bơi lượn trong không trung.
Sau khi mất đi thị lực, hẳn cô ấy đã phải rèn luyện khả năng điều khiển ma lực đến mức điêu luyện — hoặc là, như Deathwatcher nói, cô thực sự là một con quỷ. Nhưng dòng ma lực chảy ra từ cô chỉ là một làn sóng mỏng nhẹ, hoàn toàn ở mức của một con người bình thường.
“Chúng ta có thể chữa lành những vết thương trên thân thể các em, nhưng còn những vết thương trong tim... Những cơn ác mộng hằn sâu trong linh hồn ấy có thể sẽ theo các em đến suốt cuộc đời.”
Vậy mà cô vẫn đón nhận những đứa trẻ đó, vẫn gánh vác trách nhiệm chăm sóc cho chúng... Quả thật là một người phi thường.
Theo lời Cion, những người bị ma quỷ chạm vào sẽ có thể chất vượt trội hơn người thường, và sở hữu lượng ma lực lớn hơn nhiều. Tuy chưa tới mức như quỷ dữ, nhưng vẫn vượt xa con người bình thường. Ở các quốc gia láng giềng như Liên bang hay Cộng hòa, nơi ảnh hưởng của Giáo hội yếu hơn, nhiều người trong số họ làm lính đánh thuê — ít nhất đó là những gì cô ấy nghe từ sư phụ của mình. Tôi thì chưa từng biết những điều đó; chắc hẳn là mấy thông tin ấy quá bất tiện để Giáo hội thừa nhận.
“Vậy ngài chăm sóc bọn trẻ để đảm bảo chúng không quay lưng lại với loài người về sau sao?” tôi hỏi.
“Không hẳn vậy... Phần lớn các em được nuôi dạy ở những trại trẻ mồ côi do tôi trực tiếp giám sát, nhưng tôi cũng sắp xếp cho những ai mong muốn được tị nạn ở nước ngoài. Nếu các em đồng ý, chúng có thể đi đến những vùng đất phía đông bắc, nơi sự phân biệt đối xử ít khắt khe hơn.”
Eldias không cách biển bao xa, và ở phía nam còn có một thị trấn cảng nhỏ. Có lẽ các em được đưa lên thuyền tại đó, rồi vận chuyển dọc bờ biển lên phía bắc.
“Tôi không hiểu... Tại sao ngài lại làm nhiều như vậy vì họ?”
Chỉ cần một vài trong số bọn trẻ phản loạn vì muốn trả thù, thì người bị đổ lỗi đầu tiên sẽ là cô ấy — người ta sẽ nói rằng cô đang tự chuốc lấy rắc rối. Chỉ riêng việc cho trẻ bị chạm quỷ đi làm lính đánh thuê đã đủ tai tiếng, vậy mà kế hoạch của cô nghe chẳng có lợi gì cả. Nhất là khi các cấp trên trong Giáo hội đều là lũ tham lam, bắt người nghèo trả tiền để được chữa bệnh.
“Tôi cũng là một người phụ nữ mang gánh nặng quá khứ,” cô đáp. “Tôi hiểu rõ nỗi đau của những đứa trẻ đó.”
Những con cá đang bơi trong không trung bất ngờ lao vào các luống hoa trong vườn, vỡ tung thành những giọt nước bắn tung tóe.
“Tôi chỉ muốn dạy cho chúng biết rằng thế giới này không chỉ toàn đau khổ.”
Nevissa Vernalia mỉm cười buồn bã với tôi. Đôi tay cô siết chặt trước ngực, như thể đang ôm lấy những vết thương vẫn chưa lành hẳn trong tim mình.
Cô ấy hẳn biết rõ rằng điều mình nói không hoàn toàn là sự thật. Cô hiểu rằng không phải điều gì cũng có thể được xoa dịu bằng những lời đẹp đẽ. Thế nhưng, cô vẫn sẵn sàng nói dối, nếu như lời nói đó có thể giúp những đứa trẻ tiến về phía trước.
“Tôi biết mình nghe thật ngốc nghếch. Cô cứ thoải mái mà cười nếu muốn.”
“Không hề, thưa Thánh Thượng. Lý tưởng của ngài thực sự đáng kính.”
Nghe thì đẹp đấy, và miễn là không gây rắc rối gì cho tôi, thì cô có thể nói bao nhiêu lời cao đẹp tùy thích.
“Thánh Thượng, chúng ta đi thôi chứ?”
Sơ Loria lên tiếng nhẹ nhàng, xem sự im lặng của chúng tôi là dấu hiệu kết thúc cuộc trò chuyện. Thánh nữ gật đầu.
“Hẹn gặp lại, Sơ,” cô nói với tôi, rồi quay bước trở lại tòa nhà, tiếng chuông nơi áo cô vang lên khe khẽ...
Nhưng rồi cô đứng khựng lại.
“Thánh Thượng...?”
Nữ tu quay lại nhìn cô với vẻ khó hiểu. Thánh nữ Nevissa ngước mắt nhìn lên đỉnh bức tường bao quanh khu vườn.
“Ngươi muốn gặp ta?”
Đó là lúc tôi cuối cùng cũng nhận ra bọn họ.
Mình thật sự không tỉnh táo hôm nay...
Có một cái bóng trên đỉnh tường. Ngay sau đó, những kẻ mặc áo choàng từ từ bước ra khỏi bóng cây và sau các trụ đá, bắt đầu vây lấy chúng tôi.
“Cô là Thánh nữ Nevissa Vernalia?” Một người đàn ông bước ra từ trong tòa nhà, chặn đường cô. “Vậy thì hãy trả lại anh em của bọn ta.”
“Có ai—!”
“Quá chậm!”
Gã đàn ông phóng tới tấn công Sơ Loria trước khi chị kịp kêu cứu. Tốc độ của hắn vượt xa con người bình thường — gần như ngang ngửa với quỷ dữ.
“Nh-nhân danh Thần linh—”
“Giờ ngủ đi.”
Chị vội niệm thần chú, nhưng tốc độ không kịp. Chị đã lao ra chắn giữa Thánh nữ và kẻ tấn công, nhưng bị một cú đá móc vào hông khiến chị bay ra xa.
“Đúng là chậm thật.” Tôi lướt vào phía sau hắn, túm lấy cổ áo và quật hắn sang một bên, đồng thời bắt đầu niệm chú. Lúc nào cũng phải bắt đầu chú ngữ ngay khi thấy kẻ địch.
“Xiềng xích của Thiên giới, Sám hối kẻ tội đồ!”
Những sợi xích vàng xuất hiện từ không trung, quấn lấy cánh tay bọn tấn công, còn rễ cây thiêng từ lòng đất trồi lên, bám chặt lấy cổ chân chúng.
“Nếu muốn đầu hàng, thì giờ là lúc đấy,” tôi nói.
“Ngươi nghĩ có thể nhục mạ ta à?!”
Rắc! — với một tiếng động khô khốc, gã xé tung xiềng xích thiên giới, thứ lẽ ra không người thường nào có thể phá vỡ. Hắn nhổ bật cả rễ cây dưới chân và lao thẳng vào tôi lần nữa. Chiếc mũ trùm rơi xuống, lộ ra một khuôn mặt gần giống thú hơn là người, răng nanh lởm chởm nhe ra đe dọa.
“Nhục mạ ngươi? Ta không dám mơ đâu,” tôi đáp, kích hoạt kỹ năng, khiến xiềng xích thiên giới hiện lên lần nữa trong tay. Tôi né cú lao của hắn và cố vòng ra sau để quấn xích vào cổ hắn, nhưng—
“Khỉ thật—!”
Ngay trước khi tôi kịp khóa hắn lại, hắn bật khỏi mặt đất và lao vào tôi, khiến tôi phải giơ tay lên đỡ một cú đánh bằng đầu gối. Tôi không kịp đệm thế nên bị hất văng ra. Nhưng thay vì tận dụng cơ hội để tấn công vào bụng tôi đang hở, hắn lại lao thẳng về phía sau...
Không phải tôi — hắn nhắm vào Thánh nữ.
“Ôi Thần linh, xin hãy che chở cho chúng con trong phút yếu mềm này—!”
Tôi dựng lên một bức tường vô hình trước mặt hắn, và hắn lao vào nó, ngã bật ngửa ra đất.
“Schnoë!!! Khốn kiếp, không!!!”
Thấy đồng bọn bị hạ, những kẻ tấn công còn lại gào lên, rồi cũng phá tung xiềng xích trói giữ bọn chúng.
“Giờ thì tụi nó làm như mình mới là kẻ xấu ấy...” tôi lẩm bẩm.
Tôi bắt đầu thiết lập một kết giới mới quanh Thánh nữ. Nhưng trước khi kịp kích hoạt, tôi phải cúi người tránh một cú bổ mạnh từ phía sau—một người phụ nữ đang vung vũ khí về phía tôi.
Cô ta có tai mèo... và một cái đuôi? Ủa khoan, nhìn cũng đáng yêu đấy chứ—! Tôi thoáng nghĩ.
Ánh mắt sát khí nhắm thẳng vào lưng tôi khiến cả người lạnh toát. Tôi lăn người tránh mà không hề ngoái lại. Bất ngờ, một cú va đập nặng nề giáng xuống đất ngay trước mặt, tung bụi đất mù mịt. Một gã khổng lồ vừa vung rìu bổ sâu xuống nền đất. Gã phủ đầy lông, trông như vượn người nhưng cơ bắp lại phi thường.
“Chúng tôi lo con nhỏ kia! Tập trung hạ Thánh nữ!”
“Hiểu rồi!”
Tổng cộng có sáu kẻ tấn công—bốn tên hướng về phía tôi, hai tên còn lại nhắm vào người khác. Sơ Loria đã vội vã dựng một kết giới bảo vệ quanh bản thân và Thánh nữ, nhưng lớp chắn đó rung lên dữ dội dưới những cú đánh nặng như thú hoang. Nó sẽ không trụ được lâu.
“Sao lúc nào mình cũng phải hứng mớ khốn nạn này vậy trời?!”
Tôi né hết mũi đâm, cú chém, cú ôm ghì, cú đá đang nhắm vào mình với sự bực bội ngày một tăng. Tôi cố di chuyển sao cho chỉ phải đối đầu với từng tên một, nhưng cứ mỗi lần tôi định phản công hạ gục một tên, bản năng động vật nào đó khiến hắn thoái lui tức thì, trong khi một tên khác liền chắn trước mặt để bảo vệ đồng bọn. Chúng không mạnh bằng quỷ, nhưng vẫn là cơn đau đầu thật sự. Nếu tôi cố đuổi theo khi chúng rút lui, tôi chắc chắn sẽ bị thương nặng.
“Hỡi Đấng dẫn đường, xin hãy soi sáng chúng con...”
Vừa chiến đấu, vừa cầu nguyện, tôi không khỏi tiếc nuối quyển Kinh thánh của mình. Ở nơi linh thiêng này, tôi có thể niệm bao nhiêu thần chú tùy thích, nhưng tất cả vẫn tốn thời gian. Kinh thánh chứa hàng loạt phép thuật tôi đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần truyền ma lực là kích hoạt được. Không ngờ thiếu nó lại khiến tôi gặp bất lợi thế này... Tôi thầm rủa trong lòng.
Tôi thực sự bị thiếu trang bị trầm trọng. Tôi cố chống đỡ bằng những xiềng xích và kiếm ánh sáng triệu hồi bằng thần chú, nhưng thiếu kinh thánh để phang và dao để chém, tôi chẳng có gì để kết liễu địch.
“Nhưng mà—!”
Phải tận dụng những gì mình có thôi—
Nhưng rồi, một tên trong số hai kẻ đang nhắm vào Thánh nữ đột ngột đổi hướng, lao về phía tôi. Kẻ tấn công thứ năm bất ngờ từ góc khuất khiến tôi rối loạn nhịp độ.
“Gh—!”
Một con dao mà lẽ ra tôi phải né được lại đâm trúng sườn khi tôi đang giơ xiềng xích đỡ cú rìu.
“Khốn kiếp—! Tha cho tôi đi mà!”
Tôi nghiêng người né gã khổng lồ đang lao tới định ghìm tôi xuống—
“Ah...”
Thì chân tôi bất ngờ khuỵu xuống, khiến tôi mất thăng bằng hoàn toàn. May mắn là tôi né được gã, nhưng không tránh khỏi cú rìu tiếp theo. Tôi cố chắn bằng xiềng xích... nhưng không thể cản lại lực va chạm. Dưới tác động đó, tôi bị hất bay và lăn lộn trên mặt đất.
“Aul!” một trong số chúng gọi lớn.
“Rõ!”
Ngẩng đầu lên, tôi thấy gã khổng lồ vừa nện tôi đang giáng rìu xuống kết giới bảo vệ Thánh nữ. Lớp bảo hộ thiêng liêng vỡ vụn mà không phát ra một âm thanh nào. Một người phụ nữ nhỏ hơn lao vào từ cạnh hắn.
Đúng lúc ấy, một bóng người lao ra chắn giữa Thánh nữ và kẻ tấn công.
“T-Tránh ra đi, thưa Thánh Thượng— Ngh!”
Nữ tu cận vệ dùng chính cơ thể mình làm lá chắn, đỡ lấy nhát kiếm ngắn thay cho Thánh nữ.
“Loria...?”
Lần đầu tiên, sự do dự xuất hiện trong ánh mắt của Nevissa. Tận dụng thời cơ, bọn tấn công lao đến, chẳng còn gì cản đường chúng nữa... Nhưng—
“Xiềng xích... của Thiên giới... Sám hối... kẻ tội đồ...”
Vào khoảnh khắc cuối cùng, xiềng xích và rễ cây của tôi lại trói chặt lấy bọn chúng một lần nữa.
“Chết tiệt—! Buông ra!” một tên rít lên. Con dao hắn lắc lư ngay trước mặt Thánh nữ khi hắn giãy giụa chống lại xiềng xích.
“Chúng con... những kẻ tội lỗi đáng thương...” tôi rên rỉ. “Xin Người ban cho chúng con... tình thương xót... để tiếp tục con đường của mình...!”
Mắt mờ đi, tôi chống tay lên đầu gối đã không còn nghe lời, cố đứng dậy. Tôi truyền thêm ma lực vào xiềng xích và rễ cây; chúng dày lên, siết chặt lấy những kẻ tấn công.
“Ghh—!”
Nhìn chúng quằn quại trong đau đớn, cuối cùng tôi mới dám thở ra một hơi.
Ôi đầu mình... nhức quá...
Cơn đau nhói chạy dọc sườn. Tôi không cảm thấy tay phải nữa—vẫn còn gắn đó, nhưng giờ chỉ là cục thịt vô dụng. Tôi hít sâu, chuẩn bị tự chữa thương, nhưng—
“Hhh...”
Cơn đau dữ dội khiến nước mắt tôi trào ra, và lời cầu nguyện tắc nghẹn trong cổ họng. Tôi đau đến nghẹt thở. Là phổi? Hay ruột? Dù là gì đi nữa... tôi cũng tiêu rồi...
“Thánh Thượng... Hãy gọi...”
Tôi cố nhắc cô ấy gọi cứu viện thay mình, nhưng khi thấy bóng đen lao tới sau lưng cô, tôi cố hét lên bằng cả tàn lực trong ngực.
“Nevissa!!!” tôi gào lên, gượng đôi chân rệu rã lao về phía cô. Nhưng tôi quá xa...
Một ánh sáng lấp loáng lóe lên từ bóng đen đang dâng cao, và một con dao lao xuống, nhắm thẳng vào ngực Thánh nữ.
Mình không kịp rồi.
Ngay khoảnh khắc tôi chấp nhận thất bại, một luồng gió mạnh lướt qua, và cơn nhẹ nhõm tràn khắp cơ thể tôi. Người ta vẫn nói, một Anh hùng luôn xuất hiện đúng lúc...
“Cái quái gì vậy—?! Mi là cái thứ gì?!” Cion hét lên.
Cô ấy đã lao vào đúng khoảnh khắc cuối cùng để chặn lại lưỡi dao. Cái bóng đứng im lặng nhìn cô, không trả lời câu hỏi nào.
Sau vài giây giằng co im lặng, cái bóng biến mất cùng với vũ khí của nó. Một sự tĩnh lặng bất chợt bao trùm khu vườn.
“Cái thứ đó là gì vậy...?”
Cion đã lao vào mà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt chạm vào tôi—lúc đó đang nằm sõng soài trên mặt đất.
“Cion...”
“Alicia!”
Cô ấy cuống cuồng chạy đến chỗ tôi, vòng tay đỡ lấy tôi và cố gắng đỡ tôi ngồi dậy. Chuyển động đó khiến một cơn đau nhói dữ dội xuyên qua toàn bộ cơ thể tôi. Tôi rên rỉ, mặt méo xệch vì đau, còn Cion nhìn xuống tôi với ánh mắt đầy lo lắng.
“Em sẽ đưa chị đi tìm người chữa trị—”
“Khoan... bọn chúng còn...” tôi nghiến răng đáp. “Thần chú của tôi sắp...”
Ngay khi tôi vừa đưa tay lên ngực Cion để đẩy cô ra, thì xiềng xích và rễ cây đang trói giữ bọn tấn công bắt đầu tan rã. Được giải thoát đột ngột, lũ bị quỷ chạm nhìn chúng tôi với vẻ bối rối, rồi lập tức lao trở lại, nhắm vào Thánh nữ—
“Bọn bây sẽ phải trả giá.”
Cơn thịnh nộ lạnh người phát ra từ Cion khiến máu tôi cũng lạnh buốt. Những kẻ tấn công lập tức đông cứng tại chỗ.
“C-Chúng tôi—”
“Câm miệng.”
Dù tên đó định nói gì để biện minh, hắn cũng gục xuống gối khi Cion xuất hiện sau lưng hắn như một bóng ma.
Cô ấy hạ gục từng kẻ còn lại trước cả khi chúng kịp hét lên. Cô không dùng vũ khí; chỉ cần những cú đánh nhanh, chính xác bằng cạnh bàn tay, lần lượt tiễn chúng vào bất tỉnh. Với kinh nghiệm nhiều năm chiến đấu với quỷ, hạ mấy kẻ bị ma chạm chắc cũng dễ như... lấy kẹo của con quỷ con.
Tới khi một nhóm linh mục hốt hoảng chạy đến hiện trường, tất cả những kẻ tấn công đã nằm bất tỉnh dưới đất, còn Thánh nữ thì vừa chữa trị xong cho nữ tu cận vệ của mình. Đám Thánh kỵ sĩ mãi sau mới xuất hiện.
Theo lời họ, ai đó đã đánh gục toàn bộ lính canh và khóa cửa từ bên trong. Dù biết họ thiếu người, nhưng chuyện này vẫn quá mức thảm hại. Tôi thực sự muốn tìm ra người chịu trách nhiệm an ninh và đấm vào mặt hắn một phát.
Họ cảm ơn tôi vì đã bảo vệ Thánh nữ thay họ, nhưng toàn thân tôi đau ê ẩm nên tôi chẳng buồn để tâm. Thêm vào đó, tôi trông thật thảm hại. Cái áo tu phục mỏng tôi mặc giờ lấm lem bùn đất và rách bươm — đặc biệt là ở những chỗ cực kỳ “nhạy cảm”. Tôi biết họ không có ý gì xấu khi nhìn, nhưng trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt lúc này là điều cuối cùng tôi muốn.
“Em xin lỗi, Alicia,” Cion nói. “Em lẽ ra nên đến sớm hơn...”
“Không sao đâu, Cion. Tất cả chúng ta vẫn sống sót; đó mới là điều quan trọng nhất.”
“Nhưng mà—”
Tôi ngắt lời cô bằng một lời cầu nguyện, tập trung vào việc tự chữa trị vết thương. Tất cả tổn thương này, cộng thêm hậu quả từ đêm qua khi tôi bị ma hóa, quả thật là gánh nặng không nhỏ. Dù vậy, đây là Thánh Đô Eldias — trung tâm của mọi lời cầu nguyện. Khi tôi đọc lời ban phước, tôi bắt đầu hấp thụ ether từ không khí xung quanh.
Về bản chất, phép thuật đòi hỏi người thi triển chuyển hóa ma lực của bản thân thành các dạng năng lượng khác nhau để tạo ra thần chú. Còn orison (thánh ngữ), thì thiết kế để rút năng lượng từ bên ngoài. Lời cầu nguyện tới Thần linh thực chất chứa công thức biến ma lực dư thừa của người cầu nguyện thành ether — một dạng năng lượng chỉ người của Giáo hội mới có thể sử dụng. Ether tạo ra từ ma lực của tín đồ sẽ tỏa ra không khí, rồi được thu hồi để thực hiện phép màu. Đó chính là bí mật của thánh ngữ — điểm khác biệt so với phép thuật thông thường, vốn chỉ dựa vào năng lượng cá nhân.
Nói cách khác, ở một nơi đầy tín đồ như Thánh Đô, tôi có thể làm được nhiều hơn cho những vết thương vốn không thể tự chữa trong hoàn cảnh bình thường. Với đủ tập trung và cầu nguyện, tôi đã có thể đứng dậy lần nữa. Dù bụng vẫn còn đau âm ỉ, tôi sẽ phải chịu đựng. Việc chữa thương vốn là một nghệ thuật tự hồi phục.
Mi mắt tôi nặng trĩu. Kết hợp với ảnh hưởng sau khi ma hóa, sự mệt mỏi trong tôi gần như đã tới giới hạn.
“Tôi sẽ về phòng thay đồ. Cion, cô ở lại và bảo vệ Thánh Thượng.”
“Không được! Chị còn đứng không vững nữa — để tôi đi cùng!”
Cô ấy định làm thế trước mặt bao nhiêu người sao?
“Cô không được quên nhiệm vụ của mình, thưa Anh hùng...”
Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười, truyền tải rằng mình vẫn ổn. Nhưng nét mặt Cion chẳng hề thay đổi. Cô nhìn tôi với ánh mắt như chỉ chực trào nước mắt. Mũ trùm đầu che kín mặt cô nên mấy vị linh mục phía sau không thấy được, nhưng tôi tự hỏi họ sẽ nghĩ gì khi thấy Anh hùng quan tâm thái quá đến một cô dâu của Thần.
“Làm ơn... đừng gây rắc rối cho tôi nữa...” tôi nói.
Tôi thử một hướng tiếp cận khác: ánh mắt yếu ớt, mong cô ấy động lòng thương mà chịu lùi bước. Đáp lại, Cion cũng làm mặt lạ — môi mím chặt thành một đường thẳng.
“Nhưng, Alicia—!” cô vẫn không chịu nhường.
Chuyện này chẳng đi tới đâu cả. Khi tôi vừa định chấp nhận điều tệ nhất và đề nghị dẫn cả Thánh Thượng theo, thì tôi cảm thấy một làn vải nhẹ phủ lên vai mình.
“Xin để tôi chăm sóc Sơ Alicia, thưa Anh hùng Elcyon. Dù bên trong nhà thờ có thứ gì đang ẩn mình đi nữa, xin hãy yên tâm — tôi sẽ bảo vệ cô ấy bằng cả mạng sống.”
“Cha Carol...”
Ngài vừa nói chuyện xong với Thánh nữ. Ngài khoác áo choàng của mình lên cái áo rách nát của tôi, rồi vòng tay đỡ tôi từ phía sau.
“Ô, đừng lo. Tôi từng cõng cô bé này về phòng suốt mỗi lần cô ấy luyện thần chú đến mức gần xỉu. Cô ấy sẽ an toàn, tôi đảm bảo.”
Ngay cả Cion cũng không thể phản bác điều đó.
“Cảm ơn ngài, thưa Cha...” cô miễn cưỡng nói.
Mắt nhìn xuống đất, cô quay lại đứng cạnh Thánh nữ, thỉnh thoảng vẫn quay đầu nhìn về phía chúng tôi.
“Vậy ta đi chứ, Sơ Alicia?”
“Cảm ơn ngài, thưa Cha...”
Ông đáp lại lời nói mệt mỏi của tôi bằng một nụ cười ấm áp, quen thuộc. Khi tôi lê từng bước nặng nề dọc hành lang, bất chợt trong đầu hiện về vô số ký ức: ngày xưa, cũng từng được dìu bước như thế trong trại trẻ mồ côi, khi tôi còn nhỏ và chưa hiểu gì về thế giới. Tôi thường xuyên lén ra núi gần đó, niệm thần chú và thánh ngữ đến khi cạn sạch ma lực. Cuối cùng tôi ngã vật xuống đất, không còn sức để bò dậy, nhưng ông vẫn bắt tôi phải đứng lên, phải bước đi bằng chính đôi chân của mình.
“Cha chưa từng cõng con lấy một lần, đúng không?”
“Không, đúng là chưa từng,” ông mỉm cười. “Vì cách học tốt nhất sau một thất bại là tự mình nếm trải hậu quả của nó.”
Bài học ấy, ông đã dạy tôi đi dạy lại không biết bao nhiêu lần. Làm quá sức mình rồi sẽ phải trả giá, ông thường nói thế.
“Con cố quá rồi... Tay phải của con vẫn chưa lành hẳn, đúng không?”
Ông nhìn thấu tôi. Tôi không khỏi thán phục sự nhạy bén đó.
“Ít nhất xương cũng đã nối lại rồi, nhưng nếu cố chữa hết thì chắc con xỉu mất.”
“Sau một chuyến hành trình dài như vậy, đuối sức là chuyện dễ hiểu,” ông thở dài. “Lẽ ra chúng ta không nên để con bắt đầu nhiệm vụ ngay trong ngày con đến. Con đáng ra phải được nghỉ ngơi một ngày trọn vẹn để ổn định lại. Cha thật sự xin lỗi, con gái à.”
“Chuyện này không phải lỗi của cha đâu. Chỉ là...” Tôi ngập ngừng, không tìm được từ. “Con đã không kiểm soát được bản thân.”
Nếu tôi nhận ra triệu chứng của việc ma hóa sớm hơn, mọi chuyện hẳn đã khác. Hoặc nếu tôi không để bị lấy mất quyển Kinh thánh...
“Cha Carol,” tôi chậm rãi nói. “Con muốn hỏi một điều — chỉ giữa hai chúng ta thôi, được chứ?”
“Con cứ hỏi.”
Tôi liếc quanh. Ngoài chúng tôi ra thì chẳng còn ai ở gần; hầu hết mọi người chắc vẫn đang bận xử lý chuyện ở khu vườn sau. Giờ thì có lẽ không cần lo bị nghe lén. Tôi hạ giọng và hỏi:
“Có thật là có quỷ đang trà trộn trong Giáo hội không?”
Ông nhìn tôi một lúc. “Ai nói với con vậy?”
“Con nhận được thông tin từ một nguồn ẩn danh. Con vẫn còn nghi ngờ—chuyện đó nghe thật khó tin. Nhưng nếu là thật, thì rất nhiều điều sẽ phải được nhìn nhận lại.”
Kế hoạch ám sát Anh hùng, những cuộc tấn công của tàn quân quỷ tộc—nếu mọi thứ đều bắt nguồn từ bên trong Giáo hội, thì...
“Cha biết điều gì đó, đúng không?”
Sự im lặng của ông đã nói lên tất cả. Nhiều hơn bất kỳ lời biện minh vụng về nào.
“Con biết sự khác biệt cơ bản giữa con người và quỷ, đúng không?” ông hỏi.
“Lượng ma lực. Nói đơn giản thì, cơ thể của quỷ có hệ thống sản sinh ma lực vượt trội hơn con người.”
“Tốt lắm. Cũng giống như những đứa trẻ ‘bị ma chạm’ sinh ra với đặc điểm cơ thể vượt ngoài bình thường, quỷ sở hữu cấu trúc sinh học khác biệt. Thường thì chúng có hình thể giống thú, có cánh, hoặc những đặc điểm dễ nhận thấy khác. ‘Thường thì’ — theo hiểu biết của chúng ta là vậy.”
Tôi hít một hơi khó nhọc, gắng sức tập trung trong khi vẫn dựa vào Cha Carol để giữ thăng bằng. Thầy tôi lựa lời cẩn thận, cố gắng truyền đạt mà không đụng đến những điều cấm kỵ. Tôi nỗ lực ghép nối từng mảnh thông tin mà ông đang dẫn tôi đến.
“Thánh Thượng đã loại bỏ những đặc điểm dễ nhận thấy đó khỏi cơ thể các trẻ em bị ma chạm, rồi đưa các em ra thế giới như những đứa trẻ bình thường, không còn lo sợ bị kỳ thị. Có giới hạn về những gì cô ấy có thể làm, nhưng không phải là bất khả thi — đó là lý do cô ấy làm điều đó. Cô ấy đã giải thích tất cả cho tôi vào ngày đầu tôi nhận nhiệm vụ tại đây. Trên danh nghĩa, các em đã được ‘loại bỏ’ — và cô ấy nhờ tôi giữ kín mọi chuyện, để lời kể khớp với hồ sơ chính thức.”
Tất cả là vì sự sống của những đứa trẻ ấy — tất cả vì một tương lai mà các em có thể bước tới.
“Đức Thánh Cha có biết không?” tôi hỏi.
Cha Carol nở một nụ cười có phần gượng gạo. “Cha đoán là có. Đức Thánh Cha thường không can thiệp quá sâu vào các quyết định của chúng ta.”
“Ra là vậy...”
“Càng cứu được nhiều người, càng tốt... Nhưng vẫn nên tránh đào sâu vào những góc khuất của Giáo hội. Con xưa nay vốn yêu thích tri thức, cha hiểu điều đó có sức hấp dẫn đến thế nào. Nhưng cha muốn được tiếp tục nhìn thấy con trưởng thành thêm nữa. Là mong muốn ích kỷ của một ông già thôi, con hiểu chứ?”
“Con thật sự là học trò quý đến thế sao?”
Ông mỉm cười, nói rằng dù có không được tận mắt thấy tôi, chỉ cần nghe kể về những gì tôi làm được, ông cũng đã cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Phần còn lại của đoạn đường, đầu óc tôi cứ lơ lửng trên mây. Tôi đáp lời ông một cách lơ đãng, rồi mệt mỏi bước vào phòng khi ông dìu tôi về tận cửa.
“Cứ nghỉ ngơi hôm nay đi,” ông nói, khép cửa lại sau lưng tôi.
Một mình, tôi thở dài mệt mỏi. Tôi cởi đồ, kiểm tra lại xem có vết thương nào sót lại không, rồi buông mình xuống giường.
Cha Carol bảo tôi nghỉ ngơi, nhưng tôi vẫn không thôi nghĩ về cái bóng đã chờ cơ hội ra tay với Thánh nữ. Nếu đó chính là kẻ giết người đêm qua, thì tôi có bổn phận phải ở cạnh người mình được giao bảo vệ. Tôi phải đi, nhưng... cơ thể tôi không nhúc nhích nổi nữa. Giữa sự thiếu ngủ, tổn thương thể xác và hàng loạt thông tin mới chưa tiêu hóa nổi, mi mắt tôi nặng trĩu...
“Một cô dâu tuyệt vời, ha...”
Cảm giác tội lỗi tôi dành cho Cha Carol chiếm phần không nhỏ trong cơn kiệt sức ấy. Ông đã nuôi dạy tôi như một người cha, rồi tiễn tôi bước vào đời với niềm tin tôi sẽ phụng sự Thần linh với tư cách là cô dâu của các Ngài. Tôi không tài nào có thể nói với ông rằng mình đã dấn thân vào con đường sát thủ — chưa kể đến việc tôi đã nhận được mệnh lệnh thần thánh yêu cầu ám sát Anh hùng, dù hiện tại mệnh lệnh đó đang bị hoãn lại.
“Con chỉ là...” Tôi thở dài. “Quá mệt rồi...”
Tôi úp mặt vào gối và nhắm mắt lại. Cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến trong sự ấm áp của tấm chăn mềm mại, và tôi để mặc mình chìm dần vào giấc ngủ.
Dù có ngủ đi chăng nữa, thì với hắn đang lo liệu mọi việc bên ngoài, cũng sẽ không có vấn đề gì. Tôi đã tính toán trước cả rồi — một thói quen xấu mà tôi vẫn chưa bỏ được.
“Một tư thế không ra dáng cô dâu chút nào, đúng không? Sơ Aliciiaaa?”
Toàn thân tôi lập tức căng cứng lại. Theo phản xạ, tôi ném cái gối về phía giọng nói vừa vang lên. Rồi, dùng hết sức còn lại, tôi ném luôn con dao giấu dưới gối. Tôi quấn chăn quanh người, thủ thế phòng vệ rồi liếc nhìn — có vệt đỏ đang loang ra trên gối nơi con dao cắm vào, và kẻ xâm nhập — tay vẫn bị đâm xuyên qua bởi cái gối — đang nhìn tôi với nụ cười rợn gáy.
“Cẩn thận chứ, chút nữa là cô giết tôi thật rồi đấy,” hắn cười vui vẻ.
“Tôi cố ý đấy. Phải chi hắn té chết thật thì tốt biết bao...”
Một tên giáo sĩ cuồng tín mặc áo choàng đen kịt đang đứng ngoài cửa sổ phòng tôi. Không chút xấu hổ, tên dị giáo tra tấn — Karm — ngồi lên bậu cửa, rút con dao khỏi tay và tiện tay ném cái gối nhuốm máu ra ngoài, mỉm cười nhìn tôi.
“Thấy cô còn sống và khỏe mạnh như vậy thật là một niềm vui. Các vị Thần chắc hẳn cũng rất mừng.”
“Thần của ngươi không nói với ngươi rằng linh mục không được tự tiện vào phòng cô dâu sao?”
Mà chui vào bằng cửa sổ thì đáng bị xử tử luôn đấy—truyền lời đó lại giùm luôn nhé?
“Ồ, trông cô căng thẳng quá, Sơ à. Hít thở sâu một chút đi. Không khí ngoài này trong lành lắm...”
Có ai hỏi đâu, đồ rác rưởi tà giáo khốn kiếp!
Tôi siết chặt tấm chăn quấn quanh ngực. Nếu tôi hét lên, có thể Cion sẽ đến cứu. Tôi thực sự cân nhắc chuyện đó một lúc, nhưng...
“Thôi, rốt cuộc ngươi muốn gì?”
Dù hắn đến vì lý do gì đi nữa, tôi quyết định tốt nhất là dứt điểm nhanh cho xong rồi tống hắn đi. Tôi không cần phải đôi co thật sự với cái tên khốn này.
“Tôi có một lời nhắn từ Đại Hồng Y Salamanrius. Ngài ấy nói, ‘Tôi muốn tập trung vào công việc, nên làm ơn đừng liên lạc với tôi một thời gian.’”
“Ồ, thế à?”
Ngay cả nếu tôi có liên lạc, thì chắc ông ta cũng sẽ phớt lờ tôi thôi; tôi vốn chẳng muốn gọi ông ta từ đầu.
“Có chuyện gì đang khiến cô bận tâm, đúng không, Sơ Alicia?”
Giọng hắn đã đến gần hơn. Khi tôi quay lại nhìn, mặt hắn đã ở sát bên cạnh tôi. Bình thường thì tôi đã đấm hắn văng khỏi phòng rồi, nhưng giờ tôi không còn sức mà làm thế, nên đành để yên.
“Không có gì cả...”
“Sơ ơ ơ ~,” Karm rầy nhẹ. “Mọi lời nói dối đều trong suốt trước mắt Thần linh. Và trước mắt kẻ nghe thấy tiếng nói của Các Ngài — như tôi.”
Nhưng ngay cả như vậy, chẳng ai muốn trút nỗi lòng cho một tên cuồng thần rồ dại như hắn cả.
“Hãy nghe kỹ, Sơ Alicia. Cô là một người thật sự tuyệt vời. Một cá thể độc nhất trên thế gian — được chính các vị Thần yêu mến.”
Tôi thực lòng chẳng quan tâm chút nào. Tôi cứ nằm im, cố gắng không nghe hắn nói. Cố gắng thôi. Nhưng khi Karm nói tiếp bằng cái giọng nhàn nhã, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, và lời hắn như len lỏi thẳng vào tai tôi, dù tôi không muốn.
“Cô là chính cô, Sơ ạ. Không phải Thánh nữ.”
“Tôi... Tôi biết điều đó. Rõ ràng là vậy...”
Tôi ngồi bật dậy để phản bác. Tôi là một cô dâu của Thần. Tôi không phải là cô ta. Tôi lườm Karm, nhưng hắn vẫn tiếp tục nói với cái giọng tự đắc như đang đọc lời sấm.
“Một là tất cả. Thiện là ác. Việc cố gắng phân tách hai điều đó là sai lầm từ căn nguyên. Hãy để mọi sự theo điều trái tim cô mong muốn. Hãy để mọi điều xảy ra theo ý Thần...”
Tôi chợt nhận ra ngón tay hắn đang đưa ra, chạm nhẹ vào tai tôi khi những lời thì thầm ma quỷ ấy tiếp tục rót vào đầu tôi.
“Hãy làm theo ý mình, và mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Một luồng lạnh buốt chạy dọc cơ thể tôi. Nhưng tôi thậm chí không đủ sức để đẩy tay hắn ra. Tôi chỉ có thể ngước nhìn tên điên trong bộ áo đen, bóng lưng hắn ngược sáng bởi ánh nắng tràn vào phòng.
“Tôi đứng về phía cô,” hắn tiếp tục.
Dù tôi có nói gì, cũng chẳng thay đổi được hắn. Những kẻ điên như hắn cứ sống theo ý mình, mặc kệ rắc rối gây ra cho người khác.
“Xin cho phép tôi chỉ nhận lấy lòng tốt của ngài,” cuối cùng tôi đáp.
“Hửm~?”
Hắn không có ý làm hại tôi. Với Karm, mọi hành động xấu đều là chống lại Thần linh, và miễn là tôi không chống lại mấy “Thần linh” mà hắn tin vào, thì hắn sẽ không thù ghét tôi.
“Tôi đã thêm tên mình vào danh bạ của cô rồi đấy,” hắn nói. “Nếu cần gì thì cứ gọi cho tôi nhé! ♪”
Tôi giật mình, đưa tay chạm vào khuyên tai của mình.
Karm lắc đầu qua lại, cười vui vẻ. “Giờ tôi cũng sẽ nghe được lời cô nói rồi đấy!”
Trên vành tai hắn lấp lánh một chiếc khuyên tai mới tinh — chắc là mượn từ Glasses (tên biệt danh của ai đó) rồi.
“Sao hắn lại làm vậy chứ...?” tôi lẩm bẩm.
Mấy chiếc khuyên này là thiết bị hiếm và cực kỳ quý giá — tuyệt đối không phải thứ đem phân phát bừa.
Chẳng lẽ Glasses gặp rắc rối gì sao...?
“Tôi sẽ ở lại thị trấn một thời gian, nên sẽ còn gặp lại nhé! ♪” Karm nói, xoay người định rời đi.
“À, này—! Khoan đã!” Tôi buột miệng gọi khi hắn đặt một chân lên bậu cửa sổ.
Hắn thật sự là một con người không tài nào hiểu nổi. Nhưng dẫu vậy, Giáo hội vẫn coi trọng tên cuồng tín này và “tiếng nói của Thần” gì đó hắn nghe thấy. Bằng cách nào đó, sức mạnh của hắn là thật.
“Ngươi nghĩ sao về Thánh nữ Nevissa?” tôi hỏi.
Dù Karm không trả lời, tôi biết chắc chắn hắn sẽ phản ứng. Không phải tôi tin tưởng hay dựa dẫm vào hắn. Nhưng bất kể là mấy giọng nói trong đầu hắn là cái quái gì, chúng chắc chắn có thể nhìn thấy sự thật; và dựa vào mọi hành động hắn đã thể hiện cho tới giờ, tôi có thể chắc rằng hắn không phải là quỷ.
“Tìm kiếm câu trả lời trong lòng người khác là hành động của kẻ ngu ngốc, Sơ à.”
Tên cuồng thần áo đen ngồi xổm trên bậu cửa sổ, sẵn sàng nhảy ra bất cứ lúc nào, chỉ quay đầu lại nhìn tôi và nở nụ cười nheo mắt quen thuộc.
“Thần linh nhìn thấy tất cả.”
Rồi hắn nhảy qua cửa sổ và biến mất.
Thế là sao? Có nghĩa quái gì đâu. Lẽ ra tôi nên phớt lờ hắn ngay từ đầu.
“Ugggghhh...”
Tôi không còn sức cũng chẳng còn muốn đuổi theo hắn. Tôi để mặc cơ thể đổ xuống giường lần nữa và nhìn lên trần nhà.
“Giờ đến cả Karm mà mình cũng phải nhờ vả... Thật sự quá tệ rồi...”
Tôi kiệt sức hơn mình tưởng. Khi đang suy ngẫm, tôi khẽ nhắm mắt lại. Tôi biết mình phải quay lại với Cion càng sớm càng tốt, nhưng cơ thể tôi từ chối nhúc nhích. Ngủ một chút trước khi quay lại chắc cũng không sao.
“Xin lỗi nhé, Cion...”
Bằng cách nào đó, tôi thực sự đã trở thành một cô dâu mảnh mai và yếu đuối rồi. Trong lúc xin lỗi vì sự nhu nhược của mình, tôi chìm dần vào giấc ngủ.
* * *
Tôi cảm giác như mình đã mơ về quá khứ.
Những ngày còn ở trại mồ côi, tôi luôn mang trong lòng một cánh đồng tuyết. Khi đó tôi chỉ là một đứa trẻ, cô đơn giữa vùng đất xa lạ. Nếu Thần linh bỏ rơi tôi, có lẽ tôi đã không thể sống sót nổi.
Nhưng Cha Carol đã đón nhận tôi. Ông dạy tôi vô số thánh ngữ, dạy tôi cách sống ở thế giới này. Ông giúp tôi, dẫn dắt tôi, như thể đang lấp đầy những rễ cây bị thiếu mất—như thể ông đang xóa nhòa ranh giới giữa tôi và thế giới, rồi vẽ nên một đường ranh giới rõ ràng. Ông đào tạo tôi để làm công việc của Thần linh, phục vụ danh nghĩa của Các Ngài để cứu giúp và bảo vệ càng nhiều người càng tốt. Vai trò và địa vị "cô dâu của Thần" mà tôi có hôm nay là nhờ ông.
Cuối cùng, tôi vẫn không thể nhớ ra mình là ai, đến từ đâu, hay vì sao tôi lại lang thang một mình giữa cánh đồng tuyết năm ấy. Nhưng có một điều tôi biết chắc: ông và những lời dạy của ông đã cứu tôi.
Tôi vẫn còn nhớ ngày vị Hồng Y đến đón tôi. Nghĩ lại bây giờ, khi tôi đã hiểu rõ sự khác biệt giữa thực tế và những lý tưởng ngây thơ thuở nhỏ, đó chỉ là một kỷ niệm trẻ con đáng để giấu kín. Nhưng khi đó, tôi không thể tin được điều ấy là thật. Tôi đã tự hào đến mức không thể diễn tả. Tôi đã thề sẽ trở thành một cô dâu mang lại vinh quang cho cái tên “Trại trẻ mồ côi Snowell”.
Vì vậy... Giấc mơ tôi mang theo hôm ấy là thứ thật sự tồn tại—một phần quý giá, không thể thay thế trong quá khứ của tôi.
Quá quý giá... đến mức khiến tôi cảm thấy xấu hổ khi phải để người thầy cũ thấy tôi đã trở thành cái gì.
* * *
Những ngày sau đó trôi qua mà không có sự kiện gì đáng kể. Tôi luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ, sẵn sàng đối mặt với kẻ Quan Sát Tử bất kỳ lúc nào hắn xuất hiện, nhưng tôi không còn cảm thấy ánh mắt dõi theo mình nữa. Thời gian trôi đi một cách êm đềm, nhẹ nhàng.
Thỉnh thoảng, chúng tôi sẽ tháp tùng Thánh nữ ra thành phố để gặp gỡ dân chúng, hoặc bị lũ trẻ ở trại mồ côi kéo đi chơi. Nhìn lại, thật khó tin là ngày chúng tôi mới đến lại hỗn loạn đến vậy.
Có lẽ, sau khi chứng kiến cuộc tấn công của nhóm người bị ma chạm—sau khi thấy Thánh nữ không hề chống cự, dù đối mặt với cái chết—Quan Sát Tử đã quyết định rằng cô ấy không phải quỷ. Từ đó đến nay, tôi không hề thấy bóng dáng hắn, cũng không cảm nhận được sự hiện diện của hắn nữa.
Vài ngày sau, đúng lúc tôi đang bắt đầu tự hỏi liệu có khi nào tin tức về các nạn nhân mới sẽ đến từ nơi xa xôi nào đó, thì Cion lao vào phòng trong cơn hoảng loạn. Cô ấy đã đi trước tôi để bắt đầu nhiệm vụ canh gác cho Thánh nữ, nhưng giờ lại chạy về không thèm gõ cửa. Khi tôi còn đang thay đồ, cô ấy lao đến, nắm chặt vai tôi. Hơi thở cô gấp gáp, trán ướt đẫm mồ hôi. Sau vài nhịp thở sâu, cô nói ra tin dữ.
Cha Carol Snowell, quản lý trưởng của Nhà thờ Pontifex, đã bị ám sát.
+ + + + +
“Đúng là đáng khinh.”
Tôi lầm bầm nguyền rủa khi giẫm lên xác chết. Tên khốn đó thậm chí không thèm van xin lấy một câu, cũng chẳng chống cự gì. Hắn chỉ để mọi chuyện xảy ra, và điều đó làm tôi phát điên.
Tôi từng thấy cả đống thằng đàn ông gọi tôi là giống loài hạ đẳng, nguyền rủa tôi sẽ bị đày xuống địa ngục, hay mấy câu rác rưởi quen thuộc như vậy — rồi đến khi sắp chết thật thì mới bắt đầu quỳ gối cầu xin. Cười vào những bộ mặt méo mó, tởm lợm của chúng khi lìa đời luôn khiến tôi thấy sảng khoái. Nó nhắc tôi nhớ rằng mình đang làm điều đúng đắn.
Nhưng đéo hiểu sao, mấy tên này lại cứ ngoan cố chịu chết mà vẫn giữ nguyên cái bộ mặt đạo đức. Chúng làm tôi phát điên. Chúng không cho tôi được hét lên vì sung sướng, không để tôi run rẩy vì máu sôi sục trong cơ thể.
Tôi thấy khốn khổ. Mọi thứ thật sự tồi tệ. Nghe lũ quái vật đội lốt người rao giảng đạo đức, phun ra mấy câu như “không nhất thiết phải như thế này” hay “nếu cố gắng, chúng ta có thể thấu hiểu nhau” làm tôi muốn nôn. Khi chúng không phản kháng, tôi chỉ càng thêm tức giận. Nên tôi càng cố hơn để xé toạc cái mặt nạ của chúng ra. Nhưng dường như lũ khốn này biết chính cái cách khiến tôi nổi điên là giữ nguyên cái bộ dạng thánh thiện ấy đến tận cuối cùng. Chúng nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, như thể chính tôi mới là kẻ đang đau khổ. Dù tôi có giết bao nhiêu tên, tim tôi chẳng hề nhẹ đi — chỉ ngày càng nặng trĩu.
Lũ khốn coi con người như côn trùng, nhưng lại nhìn chúng tôi bằng ánh mắt thương cảm. Tôi phát ói khi thấy cái ánh nhìn chắc nịch đó, rằng chúng sẽ luôn đứng trên đầu chúng tôi.
Quỷ là kẻ thù của loài người. Chúng phải là kẻ thù của chúng ta. Cơ thể tôi vẫn ghi nhớ bản chất thật của chúng — những con quái vật khát máu xem con người còn tệ hơn gia súc. Vậy nên tôi phải giết chúng. Tôi phải quét sạch lũ đó, từng tên một. Tôi làm vậy vì thế giới. Tôi làm vậy để lũ trẻ con ngoài kia có thể sống tự do và hạnh phúc. Nhưng... Thế giới này chứa quá nhiều cái ác. Dù tôi có giết mãi, giết mãi... thì phải mất bao nhiêu năm nữa mới tiêu diệt hết được?
Không. Đ*o quan trọng. Nghĩ mấy chuyện đó chỉ lãng phí thời gian. Từng giây tôi do dự, là từng sinh mạng bị chúng cướp đi.
Dù ước mơ đó có là thứ con người không bao giờ chạm tới được—tôi vẫn sẽ theo đuổi đến cùng.
+ + + + +