“GRAAAAAAAAAAAH!!!”
Tôi lách qua những đòn thánh khí trong gang tấc – hết đòn này đến đòn khác – và cứ thế lao thẳng về phía thánh nữ. Tôi đang chuyển hóa aether thành mana để tăng cường cơ thể mình. Trạng thái cộng dồn này—tôi không biết gọi gì ngoài “ma hóa”—mang lại sức mạnh kinh hoàng. Tôi nhanh hơn, cảm nhận sắc bén hơn, phản xạ gần như theo bản năng khi chống đỡ từng đòn tấn công của cô ta. Cả phép thuật tôi thi triển từ cuốn kinh thánh cũng mạnh bất thường, đủ sức hóa giải những bài thánh ca của cô ta, mở đường xuyên thủng vòng phòng thủ.
“Tại sao—? Tại sao vậy?!”
Cô ấy hét lên, nước mắt rơi như mưa.
“Tại sao cô không chịu hiểu?!”
“Kh–!”
Tôi gần tới rồi.
Tôi lao vào, lưỡi dao trong tay xé một đường nhẹ qua ngực cô ấy. Nhưng chưa kịp thở, tôi phải vặn người đá bật một chiếc rìu đang bổ xuống từ sau lưng.
“Khốn khiếp thật—!!!”
Tôi vẫn không tài nào tiếp cận được cô ấy hoàn toàn, vẫn thiếu một bước nữa. Không thể vươn tay túm lấy cổ áo...
“Cô đang tự hủy hoại chính mình đó!” cô ấy hét. “Làm ơn—!”
Cô né đòn, lách người, tấn công dồn dập, liên tục đẩy tôi ra xa.
“Cô chỉ—!” cô ấy cất lời. “Cô chỉ muốn—”
“Cô không thể cứu nổi chúng đâu!”
Một đòn tấn công yếu xìu sượt qua tôi – cố ý tránh chỗ hiểm. Tôi không né, để nó đánh trúng vai trái, rồi dùng lực đó lao lên một bước nữa.
“Cô nghĩ cô là ai mà đòi cứu người khác?!” tôi gào lên. “Cô tưởng mình là thánh nữ hay đấng cứu thế chắc?!”
Tôi túm lấy tóc cô và lấy trán mình đập thẳng vào trán cô ấy. Một tia sáng chói loá thiêu rụi tầm nhìn.
“Ughhhhh...”
Mấy trò này không phải kiểu của tôi. Và đây là hậu quả của việc chơi thứ không quen.
Vết thương trên trán tôi suýt liền lại thì giờ lại rỉ máu. Tôi chẳng còn chút lực nào, và cú va chạm vừa rồi khiến tôi loạng choạng lùi lại khỏi cô ấy. Cắn răng, tôi triệu hồi một sợi xích trói cổ tay hai đứa vào nhau. Tôi giật mạnh nó, nhưng máu rỉ vào một mắt khiến tôi không thấy rõ—
“Cô không có gì đặc biệt cả!!!”
Và tôi đâm thẳng vào cô ấy khi cô cũng lao về phía tôi. Không phải đấm, cũng không phải vật – chỉ là hai cơ thể va vào nhau toàn lực, rồi cùng nhau lăn khỏi lễ đài.
Toàn thân tôi đau nhói. Nước mắt dâng lên trong mắt. Nhưng tôi không được phép gục. Thở hổn hển, tôi gồng người, chống tay lên đầu gối, nhìn xuống thánh nữ. Cô ấy cũng gượng dậy, mắt vẫn không rời khỏi tôi.
“Cô chẳng khác gì một con thú hoang...”
“Thì tôi có tai và đuôi như thú thật mà?!” tôi gắt.
Lôi sợi xích nặng trịch, tôi lê bước lại gần cô ấy.
“Lời nói của kẻ yếu chẳng có nghĩa lý gì trong thế giới này,” cô nói.
Vẫn chưa đủ hả? Vậy tôi sẽ tiếp tục đánh cho đến khi cô chịu hiểu...
Tôi còn chưa ra tay thì bất chợt thấy một giọt nước mắt lớn lăn dài xuống má cô.
“Cô... Cô chưa từng cần ai hiểu cô cả...” Giọng cô khản đặc, đôi má đẫm nước khi nhìn vào tôi.
“Nói dối.”
Tôi nhếch môi cười, và cô cũng khẽ bật cười – một nụ cười nhẹ như nắng đầu xuân, dịu dàng đến lạ.
“Ước gì... chúng ta có thể hiểu nhau.”
Cơ thể tôi như đóng băng, cứng đờ lại giữa không khí.
“A—”
Tôi cảm nhận được cơn đau lan ra từ trong nội tạng. Tôi không cần nhìn cũng biết – đó là một đòn chí mạng. Ở rìa tầm mắt... thanh kiếm của Cion đang cắm sâu vào sườn phải tôi, xuyên thẳng qua cơ thể và thò ra bên kia.
“Em nghĩ... lẽ ra chúng ta đã có thể là những người bạn tốt nhất.”
Tiếng ù ù vang vọng trong tai tôi, tiếng chuông vọng xa, đôi mắt vô hồn của Cion...
“Thật sự rất đáng tiếc.”
Lưỡi kiếm xé toạc thân thể tôi, và cả thế giới đảo nghiêng.
Và tôi v ỡ v ụ n…