Cô Dâu - Kẻ Diệt Dũng Sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Konjiki no Wordmaster

(Đang ra)

Konjiki no Wordmaster

Sui Tomoto

Mặc dù đến dị giới vẫn không thay đổi phong cách "độc hành" của mình, Hiiro không hề hay biết rằng, trong tương lai không xa, cậu sẽ được mệnh danh là anh hùng...

101 204

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

90 1996

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

37 65

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

52 471

Release the Female Lead, Leave Her to Me

(Đang ra)

Release the Female Lead, Leave Her to Me

白迟

Các đệ tử của Ma Vương Gu Qingcheng đều chạy trốn vì một người phụ nữ tên là Fengya. Không thể đánh bại Fengya, Ma Vương Gu Qingcheng cuối cùng đã nghĩ ra giải pháp tốt nhất.

92 1048

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

(Đang ra)

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

Sakaki Mochimaru

Và thế là, chuyến hành trình “thư thả” (theo ước muốn) của một cô gái bình thường đột nhiên trở thành kẻ mạnh nhất thế giới chính thức bắt đầu—.

1 7

Volume 2 (Thánh Nữ Không Thấy Ánh Sáng) - Chương 11

“Hể—? Cái gì—?! Aaa—!”

Mọi chuyện xảy ra ngay sau khi Cion hoảng hốt bế Alicia rời đi. Tôi đã tự chữa lành những vết thương của mình, và đang chuẩn bị bắt tay vào khôi phục lại nhà thờ trước khi tầm nhìn biến mất hoàn toàn. Khi tôi đang đảo mắt quan sát thiệt hại xung quanh, một người phụ nữ bước ra từ bóng tối.

“Người quan sát cái chết—Veil Croitzen, đúng không?” – tôi hỏi.

“À, thôi quên cái tên đó đi. Đâu phải tên thật của tôi, mà cái biệt danh cũng ngớ ngẩn nữa. Tôi mới nhận ra nhỏ đó đặt ra chỉ để giễu cợt mình thôi.” – cô ta đáp, giọng mang vẻ khó chịu.

Bóng tối che phủ cô ta đã tan biến, để lộ khuôn mặt người thật bên dưới. Cô ta mang vẻ đẹp thanh thoát, vẫn còn chút nét trẻ trung, nhưng ánh mắt thì lại lạnh lẽo và khiến người ta không thoải mái. Một người phụ nữ đạo đức với vẻ ngoài như ác nhân – có lẽ là cách mô tả đúng nhất.

“Ồ? Cá nhân tôi thì lại thấy cái tên ấy khá hay. Veil Croitzen, Kẻ Quan Sát Cái Chết—nghe cũng có khí chất đấy chứ.”

Cô ta nhìn tôi chằm chằm. “Chết tiệt, cô cũng chẳng bình thường gì.”

Cô ta chậm rãi tiến lại gần, tay cầm thanh kiếm mà Cion bỏ lại. Đôi mắt không chứa lấy chút cảm xúc nào.

“Nếu cô định giết tôi, có thể đợi tôi sửa xong nhà thờ được không? Và nếu có thể, tôi muốn được chết ở một nơi khác—một nơi cô ấy sẽ không bao giờ biết chuyện đã xảy ra.”

Tôi hiểu rõ rằng bản thân chẳng có quyền yêu cầu gì cả. Nhưng nếu được, tôi muốn rời khỏi thế gian này một cách gọn gàng.

Nếu tôi biến mất, có lẽ người ta sẽ tuyên cô bé ấy là thánh nữ thay cho tôi; thế giới chắc hẳn sẽ tốt đẹp hơn nhiều. Gương mặt cô bé ban đầu có vẻ lạnh lùng và xa cách, nhưng mỗi khi cười thì lại cực kỳ đáng yêu—đáng yêu đến mức không thể không mến mộ, và hoàn toàn xứng đáng với danh xưng “cô dâu”. Cô bé đó hoàn toàn có thể đảm nhận vai trò “thánh nữ”.

“Làm ơn… Cô có thể cho tôi một ân huệ cuối cùng không?” – tôi khẩn cầu.

Tên sát thủ nhìn tôi, có vẻ hơi ngạc nhiên. “Tôi tưởng cô có thể đọc được suy nghĩ các kiểu mà?”

“Thật kỳ lạ, khi tầm nhìn được phục hồi, tôi lại mất khả năng đọc tâm trí. Sức mạnh ấy chỉ đến khi ánh sáng rời khỏi mắt tôi, rốt cuộc cũng hợp lý. Hiện tại, tôi hoàn toàn không biết cô đang định hành hạ tôi kiểu gì.”

“Chà, sẽ kinh khủng lắm đấy. Cô sẽ van xin tôi giết đi, mà tôi vẫn sẽ không cho cô chết đâu.”

“Phải thôi,” – tôi đáp. – “Tội nhân như tôi chẳng đáng được nhẹ tay.”

Tước đoạt ký ức của một người cũng chẳng khác gì kết liễu họ. Trên lý thuyết, tôi vẫn có thể khôi phục ký ức đã xóa, nhưng… tôi đã cướp đi sinh mạng của vô số đứa trẻ trong khi vẫn giả vờ là hiện thân của đức hạnh. Dù có bị đày xuống địa ngục, thì lửa nơi đó cũng vẫn quá dịu dàng so với tội lỗi của tôi.

“Cô nói thế thì tôi biết làm gì đây? Khóc lóc, giãy giụa đi chứ, cô thánh à!”

“Tôi e là bản thân đã quá mệt mỏi với cơn ác mộng kéo dài vô tận này rồi.”

Dù tôi có ước bao nhiêu, tôi vẫn không thể cứu lấy thế giới. Dù tôi có cầu nguyện bao lâu, khả năng của tôi vẫn chỉ giới hạn đến thế. Nếu tôi có thể nhắm mắt làm ngơ trước những sinh mạng vuột khỏi tay mình—chỉ cứu những ai mình cứu được, và bằng lòng với điều đó—có lẽ tôi đã dễ dàng trở thành một “nữ hoàng” rồi.

“Vậy nên, không sao đâu. Tôi đã sẵn sàng. Dù tôi có đau lòng khi bỏ lại cô bé ấy—người từng hứa sẽ cùng tôi gánh vác thế giới này…”

Thật nực cười khi tôi có thể đối mặt với cái chết một cách bình thản như thế, nhưng kỳ lạ thay, tôi chẳng thấy buồn chút nào. “Tôi tin rằng em ấy có thể tiếp tục thay tôi.”

Tôi sẽ để lại cho cô bé tất cả những giấc mơ chưa thành—một thế giới nơi không đứa trẻ nào sinh ra trong đau khổ. Cô bé sẽ biến những điều ấy thành hiện thực bằng chính đôi tay mình. Tôi chắc chắn về điều đó.

“Tôi cũng có thể đổ hết mọi chuyện lên đầu các vị thần, nhưng chắc em ấy sẽ chẳng vui vẻ gì với chuyện đó.”

Tôi chỉ là một Thánh nữ. Tôi chưa từng nghe thấy tiếng gọi từ các vị thần. Thứ duy nhất tôi từng nghe là tiếng nói của con người. Việc ban phước hay lời nguyện là trách nhiệm của kẻ khác. Ngay cả chân lý đơn giản ấy, tôi cũng từng không thể nhìn thấy.

“Nghe cũng bình thường thôi mà,” – Kẻ Quan Sát Cái Chết nói. – “Ai mà chẳng có tiếc nuối. Còn sống là còn phải sống với quá khứ. Với tôi, hối hận vì những chuyện đã qua chỉ chứng tỏ bà vẫn đang sống.”

Khi bóng đen tiến gần, tôi nhắm mắt lại. Tôi chuẩn bị cho kết thúc của mình. Nhưng…

“Sống đi, đồ chết dẫm. Cứ sống đi cho đến khi cô giải quyết hết đống hối hận của mình.”

Bóng đen lướt qua tôi, ném thanh kiếm của Anh hùng xuống dưới chân tôi khi cô ta bước về phía cánh cửa nhà thờ.

“Cô chắc chứ?” – tôi hỏi. – “Tôi vẫn còn là—”

“Giờ cô là con người rồi, đúng không? Tôi không giết người—tôi chỉ giết quỷ.”

Tôi đứng yên, bối rối nhìn theo bóng lưng cô ta đang khuất dần.

“Nếu vậy… chẳng phải bây giờ cô mới là quỷ sao? Ai là người đã nói rằng giết người là hành vi của quỷ, nhỉ?”

“Im đi, đồ khốn…”

Tôi bật cười khẽ, quay ánh nhìn trở lại nhà thờ hoang tàn đổ nát.

“Có vẻ cả hai ta đều từng lầm đường, phải không?”

“Ừ, chắc vậy,” – cô ta đáp. – “Nhưng tối nay… cứu được tôi một chút. Tôi không tệ như cô, nhưng tôi cũng từng mệt mỏi với tất cả chuyện này. Và việc biết rằng vẫn còn những con quỷ biết lắng nghe lý lẽ—chuyện đó… cứu tôi.”

“Tôi tưởng mình là con người, chẳng phải sao?”

“Câm mồm đi. Tôi giết cô đấy.”

Dù lời lẽ gay gắt, giọng cô ta lại không hề mang theo sát khí. Nhưng câu tiếp theo thì sắc như dao cắt.

“Cô đã cướp đi một người quan trọng với cô dâu đó. Đừng bao giờ quên điều đó.”

“Tôi hiểu rõ điều đó.” – Tôi chậm rãi đáp. Quá khứ sẽ luôn theo chân tôi. Tội lỗi không bao giờ biến mất. “Tôi luôn sẵn sàng để gánh lấy hậu quả.”

“Tôi đang dõi theo cô đấy, nghe chưa?”

“Rất tốt. Xin hãy tiếp tục dõi theo tôi.”

Tôi không thể đọc được suy nghĩ của cô ta, nhưng tôi hiểu cảm xúc ấy là gì. Hôm nay, cả hai chúng tôi đều đã được tái sinh—mang theo quá khứ nguyên vẹn của mình.

“Dù thế giới này có tăm tối ra sao, tôi vẫn nguyện cùng cô ấy bước tiếp qua nó.”

Giống như một cô dâu.