Ngay từ lúc đặt chân trở lại Clastreach, tôi đã cảm nhận được điều gì đó bất thường trong không khí. Một linh mục hớt hải chạy tới ngay khi chúng tôi bước qua cổng nhà thờ chính tòa. Vừa nghe xong báo cáo, tôi lập tức lao đi, bỏ lại Cion phía sau.
Tôi chạy như bay qua hành lang và đạp tung cửa phòng làm việc của Glasses mà chẳng thèm gõ.
Bên trong—
“...Aah...”
Một lỗ thủng khổng lồ há hoác trên bức tường, sách vở văng tung tóe đầy sàn. Dấu vết của một cuộc vật lộn hiện rõ — những vệt máu loang lổ khắp nơi.
Hiển nhiên, căn phòng đã bị bỏ trống từ lâu. Vụ tấn công diễn ra ngay trong đêm chúng tôi rời Thánh đô.
Tôi chết lặng. Mãi một lúc sau, mới thốt lên một tiếng gào:
“Aaa— A— ATALANTA!!!”
Tên con mèo bé bỏng của tôi vang vọng vô vọng qua lỗ hổng trên tường, bay thẳng vào bầu trời, rồi tan biến vào hư vô...
Hồng y Glasses đã biến mất.
Và hắn đã mang theo... mèo của tôi.
Còn tiếp...