Đại sảnh thánh đường rực sáng bởi hàng trăm ngọn nến cháy suốt đêm để tưởng niệm người đã khuất. Một làn gió nhẹ thổi qua từ đâu đó khiến những chiếc bóng lay động, nhảy múa trên tường.
Tôi đứng ở lối vào cùng với trợ tá của Thánh Nữ – Sơ Loria. Tôi nói rằng mình cần chút thời gian ở riêng với Đức Thánh, và may mắn thay, cả hai người họ đều đồng ý rút lui. Loria có vẻ đang nghĩ ngợi chuyện gì khác từ đầu, và dường như vẫn chưa hay biết về những gì tôi đã làm dưới hầm ngục. Cion thì cần chút thúc đẩy – nhưng khi tôi đề nghị cô ra ngoài hít thở một chút, cô cũng chấp nhận, dù miễn cưỡng. Cô có vẻ như cũng muốn nói điều gì đó với tôi, nhưng… giờ không phải lúc. Tôi không muốn cô nghe thấy cuộc trò chuyện sắp tới với Thánh Nữ. Nếu cần đến sự giúp đỡ của cô, thì đó sẽ là sau khi mọi lời đã được nói ra.
“Vậy nhé…”
Khi cả hai đã bước ra ngoài, tôi cẩn thận đóng chặt cửa, rồi tiến sâu vào bên trong.
Thánh Nữ đang ở trước bàn thờ. Cô quỳ bên cạnh quan tài, tay chắp lại trong lời cầu nguyện, cây trượng đặt trên sàn bên cạnh. Trong không gian tĩnh lặng của đêm, hương trầm từ bàn thờ cuộn lên, lơ lửng rồi tan dần vào bóng tối.
Cha Carol không còn ở đây nữa. Linh hồn chỉ là một khái niệm hão huyền – tôi biết rõ điều đó. Vậy mà ánh mắt tôi vẫn dõi theo làn khói mờ dần bay lên qua giếng trời mở toang phía trên – những vệt tàn tro còn sót lại của một linh hồn.
Dưới quan tài, bàn thờ ngập đầy hoa do người đến viếng để lại – minh chứng cho tình yêu và sự ngưỡng mộ mà mọi người từng dành cho ông. Những thành tựu trong đời ông còn lớn hơn bất cứ ai có thể biết – nhiều như số phép màu ông từng mang lại cho những linh hồn lạc lối. Ông không giữ giáo lý cho riêng mình, mà đưa tay ra với bất kỳ ai đang lạc đường và dẫn dắt họ về ánh sáng. Đó là con người ông từng là.
Khi tôi từng tranh cãi với thầy cô rằng không thể biết chắc các vị thần có thực hay không, chính ông là người đầu tiên mỉm cười và nói rằng tôi không cần phải tin – nếu bản thân không muốn.
“Không điều gì trên đời là hoàn toàn chắc chắn,” ông từng nói. “Không ai có thể nói điều gì là tuyệt đối – kể cả các vị thần.”
Tất cả và duy nhất. Thiện và ác. Rốt cuộc chúng ta chỉ có thể nhìn thế giới từ chính góc nhìn của bản thân. Sẽ luôn có những điều vượt ngoài tầm hiểu biết – và để hiểu được cái không thể hiểu, thì phải trở thành thần thánh. Khao khát hiểu biết tuyệt đối là một sự ngạo mạn ngu xuẩn – một cơn điên của con người.
“Tôi biết mình không thể hiểu hết mọi thứ, và tôi cũng không có ý định cố làm điều đó.”
Chúng ta chỉ là con người. Không thể trở thành thần thánh. Và bà – bà đứng quá xa khỏi ranh giới nhân loại để tôi có thể hiểu được tâm trí ấy. Bà sống quá khác – cả trong cách sống lẫn trong bản chất linh hồn. Tôi sẽ không bao giờ thật sự biết bà nghĩ gì. Nhưng tôi biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi biết bà đã làm gì. Dù tôi chỉ là con người, tôi vẫn có thể suy luận, điều tra – và sự thật sẽ dần lộ ra.
Thánh Nữ kết thúc lời cầu nguyện và đứng dậy, tay nắm lấy trượng. Khi bà xoay người, tôi cất tiếng, trái tim trĩu nặng một cảm xúc gần như buông xuôi.
“Xin người hãy trả lời câu hỏi này, Thánh Nữ Nevissa Vernalia. Tại sao...? Tại sao người lại...”
...giết Cha Carol Snowell?
Vị Thánh của Thần Hội – người che chở cho kẻ yếu – quay lại nhìn tôi trong im lặng. Đôi mắt không ánh sáng ẩn sau lớp vải che, như thể đang dò xét ý định của tôi.
“Ta nên khen ngợi ngươi mới phải,” cuối cùng cô nói. “Ngươi đã nhận ra nhanh hơn ta tưởng.”
“Người vốn cũng không có ý định che giấu chuyện đó, phải không?”
Cô chỉ nhún vai khẽ.
“Nói thật thì,” tôi tiếp tục, “tôi chẳng tìm được bằng chứng cụ thể nào chứng minh người là thủ phạm…”
Tôi chỉ biết rằng Cha Carol đã bị tra tấn rồi sát hại. Không có dấu hiệu vật lộn, không có nhân chứng.
Kẻ ám sát tự xưng là “Người Gác Tử” có khả năng thực hiện điều đó, nhưng hắn từng khẳng định chỉ giết quỷ dữ. Tôi không tin lời hắn, nhưng tôi biết chắc Cha Carol không phải quỷ. Mặt khác, Người Gác Tử từng nhằm vào chính Thánh Nữ – sau khi cuộc tấn công với những kẻ bị quỷ chạm thất bại vì bị Cion ngăn chặn, thì việc gây ra một vụ giết người quá đỗi phô trương chẳng có chút ý nghĩa nào.
Vậy nên tôi đã chuyển nghi ngờ sang một người khác – người mà Cha Carol luôn để mắt tới: chính Đức Thánh Nữ.
“Người không sợ rằng ta sẽ chối bỏ mọi lời buộc tội hay sao?” cô hỏi.
“Một người có thể xóa ký ức người khác thì đâu cần phải chối điều gì.”
“Thế à… Hóa ra ngươi cũng phát hiện ra điều đó.” Cô không hề tỏ ra ngạc nhiên hay phủ nhận.
“Người rõ ràng cũng chẳng định giấu chuyện ấy.”
Giờ nhìn lại, tôi đã hiểu tại sao mình lại thấy ghê sợ Thánh Nữ ngay từ đầu. Cô chưa bao giờ xem lũ trẻ hay những kẻ bị quỷ chạm như con người – mà như những sinh vật cô cố tình tự lừa dối bản thân để yêu thương. Cô đối xử với họ chẳng khác gì thú cưng – kiểm soát, tước đi tự do, rồi rắc lên đó tình cảm như kẹo ngọt.
“Nhân tiện, tôi chưa bao giờ đeo vòng cổ cho Atalanta. Nó có chuông, nhưng tôi luôn bảo nó rằng: nếu muốn, nó có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
“Tôi e là không hiểu ngươi đang nói gì,” cô đáp. “Dù sao đi nữa, ta sẽ không phủ nhận. Sống trái với linh hồn mình là một tội nặng. Nhưng ta thật lòng yêu tất cả các ngươi, từ tận đáy lòng. Ta thề trước các vị thần – cảm xúc ấy là thật.”
Tiếng chuông nhẹ vang lên khi bà rời khỏi chỗ bàn thờ. Bà vẫn giữ dáng vẻ dịu dàng và thánh thiện như trước – đẹp đẽ đến ngạt thở. Nhưng chính việc bà vẫn giữ được vẻ bình thản đến vậy – ngay cả khi tội lỗi bị phơi bày – cho thấy rõ mối nguy hiểm mà bà mang theo.
“Người có nghĩ các vị thần sẽ tha thứ mọi hành động – miễn là vì tình yêu?” tôi hỏi.
“Ta không quá quan tâm đến chuyện tranh luận công lý với ngươi, Sơ ạ. Công lý tùy thuộc vào góc nhìn. Điều quan trọng… là chúng ta cứu được bao nhiêu người.”
Thánh Nữ ngừng bước, giữ một khoảng cách nhất định giữa cô và tôi. Lặng lẽ, bà ngước nhìn lên khung cửa kính màu trang trí thánh đường – nơi khắc họa muôn vàn phép lạ cùng phúc lành của các vị thần, rực rỡ sắc màu.
Cô cất lời, giọng điềm tĩnh và sáng rõ.
“Ta chỉ thấy những đứa trẻ đang đi đến chỗ diệt vong, và ta muốn cứu chúng khỏi số phận ấy. Ngươi có thể nào dửng dưng khi thấy một người đang chết đuối ngay trước mắt mình không?”
Lời cô không hề giả dối. Người phụ nữ này thật sự muốn cứu những đứa trẻ bị quỷ chạm – giữ chúng khỏi bị nuốt chửng, khỏi bị cuốn theo cơn lũ độc ác. Các vị thần chỉ tồn tại trên đầu môi chót lưỡi, chẳng thể đem lại sự cứu rỗi thực sự. Nhưng cô đã thay mặt họ, dùng chính đôi tay của mình để cứu từng đứa trẻ một.
“Ngươi nghĩ rằng, chỉ cần bịt mắt người ta là có thể xóa bỏ quá khứ sao? Người thật là kẻ ngạo mạn tột cùng.”
“Vậy sao?”
Tôi đã sai, Karm đến trại trẻ mồ côi và hỏi tất cả bọn trẻ cách chúng đến đó. Thông thường, đó không phải câu hỏi mà người ta dành cho một đứa trẻ mồ côi, và nếu có hỏi, việc chúng không nhớ cũng chẳng có gì bất thường. Có rất nhiều trẻ nhỏ vô thức chôn vùi ký ức đau thương mà chúng từng trải qua.
Nhưng nếu không có đứa nào nhớ gì cả – thì chắc chắn có điều gì đó sai trái. Hơn nữa, Karm có thể nhìn thấu lời nói dối. Và bọn trẻ không nói dối – chúng thật sự không nhớ. Chúng đã quên quá khứ của mình – quên cả những bi kịch đã giáng xuống đời chúng. Những đứa trẻ bị quỷ chạm mà Thánh Nữ từng đưa đi cũng vậy.
“Người cướp lấy ký ức của chúng, rồi chen vào chỗ trống trong trái tim chúng – đúng là một kiểu ‘người chăm sóc’ lý tưởng.”
Lạc lối, hoang mang, không phân biệt nổi trái phải – một đứa trẻ như thế sẽ bám víu lấy bất kỳ ai tỏ ra tử tế với mình. Giống hệt như cách Cion từng bám riết lấy tôi. Như một chú gà con in sâu hình ảnh đầu tiên nhìn thấy và mặc định đó là mẹ.
“Nhưng Sơ Teresa và Cha Carol đều biết chuyện này, đúng không? Người đã để họ truyền lệnh lại cho các hiệp sĩ và nhân viên khác, yêu cầu họ đừng làm gì khiến người ta nghi ngờ về việc mất trí nhớ. Kiểu như, ‘Xin đừng hỏi các em những câu dễ khơi lại vết thương cũ’, đại loại vậy.”
Giờ thì tất cả đã rõ – vì sao những kẻ bị quỷ chạm từng được đưa đi từ cảng lại trở nên bình tĩnh và an yên đến vậy. Cô đã xóa ký ức của họ, nói với họ rằng họ không cần nhớ lại những điều đau đớn, và rồi bán cho họ những giấc mơ êm đềm về một vùng đất mới.
Cô đã lợi dụng họ lúc họ yếu đuối nhất… và điều đó khiến tôi buồn nôn.
“Hai người đó chắc chắn sẽ không để người cứ thế mà qua mặt mãi được.”
Sơ Teresa đã phản đối Thánh Nữ và bị đuổi khỏi thánh đường. Còn Cha Carol – ông đã cố ngăn cô lại.
“Nhưng... vì sao? Vì sao người lại phải giết ông ấy?!”
Cô có khả năng xóa ký ức. Cô hoàn toàn có thể làm ông ấy mất khả năng kháng cự. Chỉ cần xóa sạch những điều cô không muốn ông ấy nhớ, là ông ấy sẽ ngoan ngoãn như đất sét trong tay cô. Giáo hội thì đang quay cuồng với khủng hoảng – từ vụ án mạng hàng loạt bí ẩn đến việc ba Hồng Y bị ám sát bởi một cựu tướng quỷ. Cô hoàn toàn có thể dựng nên một sự kiện nào đó, rồi khiến mọi người liên quan đều mất trí đúng lúc. Mọi thứ sẽ được bọc lại gọn gàng, và sự thật sẽ biến mất trong bóng tối.
“Nếu đã có quyền năng như vậy… tại sao?”
Câu hỏi giờ đã biến thành lời cầu xin. Vì lòng tự tôn, tôi cần một lý do – lý do khiến ông ấy phải chết.
Như thể đọc được hết những suy nghĩ trong tôi, Thánh Nữ quay người lại, ánh mắt dừng nơi quan tài, tiếng chuông nhỏ từ người bà vang lên khẽ khàng.
“Ông ấy từng nói với ta rằng, những lời nói dối ngọt ngào chỉ là thứ nhân từ giả tạo – không bao giờ là giải pháp lâu dài,” cô chậm rãi nói. “Và rằng một nữ điều tra viên tốt bụng, đáng tin cậy sẽ sớm tìm đến đây.”
Ông ấy – ông ấy đã biết từ trước? Cha Carol… đã biết về tôi?
Tôi phải dồn hết sức mới có thể kìm nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng.
“Vậy nên người giết ông?” tôi hỏi lại Thánh Nữ.
Giá như cô có thể nói: “Ta biết mình sẽ gặp nguy nếu nữ điều tra ấy đi cùng anh Hùng,” hoặc “Ta phải loại bỏ ông ấy trước khi ông tiết lộ mọi chuyện.” Giá như cô có thể giải thích tất cả, thú nhận tội lỗi và nói rằng đó là vì muốn cứu lấy những đứa trẻ ấy. Giá như cô thể hiện dù chỉ một chút hối hận… có thể tôi vẫn còn có thể tha thứ.
Có thể tôi đã tự nhủ rằng: không phải việc của tôi là đi lạc lối giữa ranh giới thiện và ác, cũng không phải tôi phải là người vạch ra đường phân chia ấy. Có thể – với tư cách một điều tra viên – tôi đã có thể nhắm mắt làm ngơ và để bà rời đi.
Nhưng ngay cả tia hy vọng mong manh ấy cũng tan biến khi Thánh Nữ lên tiếng – lạnh lùng, dửng dưng, không một chút hối lỗi, như thể đó là điều tất yếu.
“Ông ấy từ chối sự cứu rỗi của ta. Ta không thể làm gì hơn.”
Một âm thanh nghẹn ứ bật ra từ cổ họng tôi.
Tôi không thể.
Từ đầu đến giờ, tôi luôn mang theo trong tim lời Cha Carol từng nói: “Hãy giúp cô ấy tìm lại con đường.” Tôi đã cố gắng hết sức để giữ cảm xúc trong tầm kiểm soát. Nhưng khi nghe Thánh Nữ thản nhiên phủi sạch tất cả, tôi không chịu nổi nữa. Sự giận dữ, buồn bã, bất lực... cuộn trào trong tôi.
“Tôi… tôi không thể…”
Tôi quay mặt đi, tránh ánh nhìn của bà.
“Người không cần phải giết Cha Carol. Với năng lực của mình, người có thể làm rất nhiều cách khác. Nhưng rốt cuộc, thứ duy nhất người biết – vẫn là cướp đi mạng sống...”
Cô ta là quỷ, không phải người. Nhưng tôi cũng chẳng muốn đổ lỗi cho điều đó.
Ngay cả khi cô ta chưa từng coi chúng tôi là đồng loại – ngay cả khi cô muốn thống trị, muốn tạo ra một trật tự bằng sự phục tùng tuyệt đối – thì… một phần trong tôi vẫn có thể chấp nhận điều đó. Giống như cách Giáo hội tôn thờ các vị thần, có lẽ rồi ta cũng sẽ tôn thờ một vị thánh giả tạo – sống dưới sự bảo hộ của cô.
Nếu đó là tương lai – một thế giới không còn những kẻ sát nhân như tôi – thì có lẽ...
“Nhưng người đã sai,” tôi tiếp tục.
Dưới sự cai trị của một kẻ chuyên quyền đã từ bỏ lý tưởng ban đầu, vòng lặp bạo lực sẽ chẳng bao giờ chấm dứt.
“Người không bao giờ nên giết ông ấy!”
Dù hai người họ có lẽ không bao giờ thật sự hiểu nhau, dù cô có bị đe dọa bởi cuộc điều tra, thì – chừng nào còn xưng là Thánh Nữ, chừng nào còn nhân danh công lý – cô có bổn phận phải đối mặt với sự tự lừa dối chính mình.
“Chính bởi hành động của mình, người đã làm ô uế danh xưng Thánh Nữ Thần Thánh!”
Con dao đã nằm trong tay tôi. Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận cô ta. Không thể chấp nhận – không nhân danh các vị thần, không với tư cách là cô dâu của họ.
“Người không có quyền gọi mình bằng cái tên đó!”
Việc tôi sắp làm chính là hành động nổi loạn. Tôi có thể nói về các vị thần bao nhiêu tùy thích, nhưng với Giáo hội, công lý vẫn thuộc về Thánh Nữ. Cô ta là đại diện của dân chúng trước Thần linh – đứng bên cạnh Giáo hoàng ở đỉnh cao quyền lực Giáo hội. Chống lại cô, tức là chống lại chính Giáo hội. Nhưng dù vậy...
“Tôi không thể để chuyện đó xảy ra!”
Cha Carol từng bảo tôi hãy giúp cô tìm lại con đường… nhưng...
Xin lỗi. Tôi không thể.
Tôi thì thầm lời xin lỗi với ông trong tâm trí.
Tôi chưa bao giờ có thể cứu hay dẫn dắt bất kỳ ai. Chính vì thế mà suốt bao năm qua, tôi đã giết biết bao người, giẫm đạp lên cuộc đời họ. Mọi hy vọng, mọi tương lai – tôi đều đã nhổ bật như nhổ một đóa hoa.
Sau tất cả những điều mình đã làm, có lẽ tôi chẳng có tư cách gì để phán xét người phụ nữ này. Nhưng cô ta lại chính là người mà tôi không thể – không bao giờ – tha thứ.
“Ồ, đôi mắt đó… trông đẹp đấy, Sơ.”
Tôi quay về phía giọng nói. Một bóng người xuất hiện giữa hàng ghế – dáng mảnh khảnh của một kẻ sát nhân như thể được bao phủ bởi chính bóng tối.
“Với ánh mắt đó, ngươi đã có lý do quá đủ để giết ai đó rồi đấy.”
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta. “Veil Croitzen.”
Bóng đen bật cười chế nhạo.
Tôi không ngạc nhiên khi thấy cô ta xuất hiện. Thật ra, tôi đã có linh cảm từ trước. Tôi đã để Cion đi, khiến Thánh Nữ không còn được bảo vệ – không đời nào cô ta lại bỏ qua cơ hội thế này.
“Dù sao thì, ả ta là quỷ. Tin hay không là tùy ngươi.”
Kẻ sát nhân bước ra ánh nến – một người phụ nữ mang dáng vẻ của mặt trăng cô độc trong đêm không sao. Mái tóc bạc lốm đốm sắc đỏ, đôi mắt trái – phải mang hai màu khác biệt.
“Nhân tiện, ta cũng có lệnh bắt ngươi đấy,” tôi nói.
“Ôi, thôi nào, thư giãn chút đi. Nếu phải đi thì ta sẽ đi. Ta còn có thể kể cho ngươi nghe hết chuyện cái chết của lão kia nữa. Ta đã xem toàn bộ cơ mà.”
Ngươi đã chứng kiến – mà không giúp sao?
“Này, đừng nhìn ta kiểu đó. Ngươi là người đã không cứu được ông ta – đừng đổ tội cho ta.”
“Tôi… tôi biết,” tôi lẩm bẩm.
Cô ta bước về phía trước, chậm rãi và không một tiếng động. Bóng tối quanh cô ta biến thành hàng loạt bản sao. Miệng cô ta cong lên thành nụ cười sắc lạnh, hàm răng nhọn lộ ra, nhe về phía Thánh Nữ.
“Dù sao thì – trước tiên, hãy giết con khốn này cái đã!”
Cô ta khom mình, rồi phóng tới cùng các bản sao bóng tối, lao thẳng về phía Thánh Nữ không được bảo vệ.
Không – cô ta định lao đến.
Ngay khi bước đầu tiên chạm đất, một trong các bản sao bên cạnh cô ta phát nổ từ bên trong.
“Cái gì—”
Chưa kịp nói dứt lời, cái bóng bên cạnh và cả cái phía sau cô ta cũng nổ tung. Những mũi giáo ánh sáng và cột lửa bùng lên từ không khí, lần lượt tiêu diệt từng bản sao. Kẻ sát nhân khựng lại khi một gã khổng lồ xuất hiện phía trước, vung xuống một chiếc búa chiến khổng lồ. Đằng sau hắn là bóng dáng Thánh Nữ – vẫn đang cầu nguyện – một nữ ác nhân thần thánh, tự do điều khiển phép màu như thể là quyền năng của chính mình.
“Ha ha…”
Tiếng cười ngắn ngủi vang lên khi kẻ sát nhân bị nuốt chửng dưới chiếc búa khổng lồ – không phải là tiếng cười kinh ngạc, cũng chẳng phải tiếng thét kinh hoàng – rồi là tiếng thịt xương bị nghiền nát vang vọng khắp sảnh.
“Tất cả sẽ được dẫn lối bởi ánh sáng.”
Tiếng chuông thanh khiết ngân vang trong đại sảnh thánh đường, nhấn chìm mọi tạp âm lạc lõng.
Ánh nhìn của Thánh Nữ, ẩn sau lớp băng che mắt, quay lên phía bức tường nơi ban công tầng hai.
“Thủ tiêu Gai Cây Sự Sống.”
Theo lời niệm khẽ của cô ta, một cây thương vàng rực phóng ra, xuyên qua thân thể của kẻ sát nhân vừa xuất hiện ở phía trên.
“Nếu đầu hàng, ta sẽ tha mạng.”
Không chờ câu trả lời, một cơn mưa tên trút xuống thân ảnh bóng tối. Từng mũi tên ghim vào người, khiến cơ thể cô ta giật lên từng đợt, máu bắn tung tóe.
Cuộc chiến hoàn toàn một chiều. Tôi biết cách niệm những thánh chú giống như Thánh Nữ đang sử dụng – nhưng tất cả đều tốn thời gian để thi triển. Đó là các phép cao cấp, không thích hợp để dùng thường xuyên – vậy mà cô lại thi triển tức thì? Hơn nữa, nơi này là Thánh Thành Eldias – ngay tại trung tâm đức tin và lời cầu nguyện, Thánh đường Pontifex. Cô ta có thể tiếp tục thi triển bao nhiêu phép cũng không lo cạn sức.
Nhưng…
“Để ta nói rõ một điều cho ngươi nghe...”
Trước khi tôi kịp phản ứng, thân thể bị ghim như cái nhím của kẻ sát nhân bắt đầu tan chảy như bùn đất.
“Ta không chết dễ thế đâu!”
“Không ai là bất tử cả.”
Bóng đen lao đi nhanh hơn cả mắt tôi theo kịp. Từ vùng tối bên cạnh quan tài, một lưỡi dao nhọn hoắt lóe lên, lao thẳng về phía lưng Thánh Nữ.
Nhưng không cần quay đầu lại, Thánh Nữ triệu hồi những xiềng xích thiên giới. Chúng phát sáng rực rỡ trong sắc vàng, xé toạc màn bóng tối.
Kẻ sát nhân lách người tránh, rồi rút ra một con dao khác từ trong bóng, dùng nó đẩy lùi những xiềng xích đang đuổi theo.
“Chậm quá!”
Veil bật nhảy, các dây xích đóng băng giữa không trung. Tôi lập tức nhận ra – bóng tối đã lan rộng khắp thánh đường, từ mọi ngóc ngách. Những sợi bóng đan chằng chịt như mạng nhện, quấn lấy các dây xích, giữ chúng đứng yên.
“Ngươi cần chút thời gian để hối lỗi à?!”
Cô ta lao từ một sợi bóng xuống như kẻ săn mồi. Thánh Nữ đứng chờ với một vẻ bình thản tuyệt đối.
“Ta vẫn xưng tội mỗi ngày – không cần ngươi nhắc.”
Thánh Nữ né được cú đánh đầu tiên. Nhưng Veil lập tức xoay vòng, nhắm thẳng vào đầu bà – một đòn chí mạng hoàn hảo.
“Gah—?!”
Nhưng khi máu bắn tung ra – lại là từ bóng tối.
Chỉ trong chớp mắt, những tia sáng xuất hiện từ hư không – đâm xuyên kẻ sát nhân khi cô ta còn đang lơ lửng giữa không trung.
“Ta sẵn lòng tiếp tục đến khi ngươi hiểu ra vấn đề.”
Veil rên rỉ trong đau đớn khi vô số tia sáng đâm xuyên và nghiền nát thân thể cô ta. Bóng tối dần tan rã theo từng đợt tấn công, và máu bắn tung lên không trung như đang múa. Thánh Nữ đang tra tấn cô ta đến chết – không còn từ nào chính xác hơn.
Đại sảnh ngân vang tiếng gào thét – đâu đó giữa cơn thống khổ và cơn điên loạn. Cuối cùng, ánh sáng hội tụ thành một hình thể khổng lồ, quật ngã sát thủ văng xa, lăn lộn dưới sàn đá.
Xung quanh Thánh Nữ, vô số đốm sáng ấm áp bay lượn. Cứ như thể muôn quân thần linh đang đứng cạnh cô, bảo vệ cô bằng tất cả sức mạnh.
“Giờ thì ngươi đã thỏa mãn chưa?” – cô hỏi, giọng nhạt nhẽo.
Kẻ sát nhân cố gượng dậy, nhưng thân thể rã rời không chịu nghe lời, đổ sập xuống đất ngay tức khắc.
“Ngươi không đáng trách,” Thánh Nữ nói. “Ta nhìn rõ được ý chí và mong muốn của ngươi. Trái tim ngươi không chứa tội lỗi. Nhưng lúc này, xin hãy…”
Những đầu ngón tay bà vươn ra, nhẹ nhàng như mời gọi.
“Xin hãy nắm lấy tay ta.”
“Khụ… Ha… Ha ha—!”
Tiếng cười bật ra khỏi miệng bóng đen. Cô ta cứ thế cười – càng lúc càng lớn, càng lúc càng điên cuồng.
“Chính thế đấy! Giờ thì người mới giống một con quỷ thực thụ! Và chính lúc này ta mới thực sự tức giận!!”
Thánh Nữ thở dài. “Vậy thì… tùy ngươi.”
Bà quay sang phía tôi.
“Sơ Alicia. Ta có thể nhờ người xử lý cô ta được không? Với tư cách là cô dâu của Thần, xin hãy thay mặt họ thi hành công lý với kẻ ngu ngốc dám chống lại Thánh Hội.”
Không hề có mối đe dọa nào trong giọng bà. Chỉ là lời đề nghị – bình tĩnh như thể đang nhờ vả một chuyện thường nhật.
“Giết chóc vốn là công việc của người, đúng không?”
Nevissa Vernalia! Làm sao người dám nói vậy, khi trên tay còn vương máu của ông ấy?!
“Phải. Người nói đúng. Giết chóc là việc của tôi – không phải của người.”
Nhiệm vụ chính thức của tôi là điều tra và bắt giữ sát thủ, đồng thời bảo vệ Đức Thánh. Nếu Veil Croitzen thật sự là thủ phạm trong chuỗi vụ giết người hàng loạt tại Giáo hội – thì vụ án đã khép lại. Thánh Nữ đã đích thân đánh bại kẻ ác. Giờ đây, tôi chỉ cần áp giải sát thủ ra trước Tòa điều tra, để cô ta đối diện với sự phán xét của Thần.
Thế là hết – tôi có thể kết thúc nhiệm vụ, có thể an tâm.
Nhưng…
“Tôi là cô dâu của Thần!”
Tôi đã sống theo giáo lý, tuân thủ luật lệ, không ngần ngại nhuộm máu đôi tay để tồn tại. Con đường tôi đi, công lý mà tôi tin – đều gắn liền với Giáo hội. Đó là lẽ sống của tôi.
Nhưng—!
“Tôi không có nghĩa vụ phải phục tùng người!”
Tôi bao phủ thân thể đẫm máu của sát thủ bằng ánh sáng chữa lành của lời cầu nguyện.
Tình trạng của “Người Gác Tử” thật tệ. Dù bóng tối phủ khắp cơ thể, tôi vẫn có thể nhận ra – cơ bắp cô ta rách nát, xương cốt gãy vụn. Tôi không hiểu làm cách nào cô ta còn sống. Người ta thường nói về “sự sống treo trên sợi tóc” – nhưng với cô ta, đó chỉ là một sợi bóng mờ.
“Ngươi định tha cho cô ta sao?” – Thánh Nữ hỏi.
“Không. Tôi chỉ không cho phép người giết cô ta.” – tôi đáp. “Tôi vẫn còn rất nhiều điều cần hỏi.”
Thật lòng mà nói, tôi cần biết sự thật về sự xâm nhập của ác quỷ vào Giáo hội – và danh tính thật sự của những nạn nhân đã bị cô ta giết. Cô ta quá quan trọng để chết lúc này.
“Sự sống chết của cô ấy, là do tôi – với tư cách Điều tra viên – phán định,” tôi tiếp lời. “Dù người có là Thánh Nữ thực sự đi chăng nữa, thì việc này không phải do các vị thần quyết định!”
Tôi đã xác lập lập trường. Bất kể điều gì xảy ra – tôi không công nhận quyền uy của người.
Giữa sự im lặng, Thánh Nữ chỉ lặng lẽ nhìn tôi. Không biểu lộ cảm xúc. Không phản bác.
“Ra là vậy,” cô nói. “Vậy là… ngay cả ngươi cũng từ chối ta.”
Tiếng chuông vang lên – buồn bã, dội qua bóng tối đêm khuya.
“Chúng ta thật sự đã mất đi một người rất quý giá với cả hai, đúng không?”
Tiếng gầm phẫn nộ trỗi dậy trong tôi. Theo bản năng, để mặc cơn giận dẫn đường, tôi lao thẳng vào Thánh Nữ. Theo phản xạ, tôi kích hoạt kỹ năng Cường Hóa Thể Chất – đầu óc tôi vẫn đủ tỉnh để nhớ thao tác ấy. Nhưng bà dễ dàng chặn cú lao liều mạng của tôi bằng những dây xích vàng trói chặt toàn thân tôi lại.
Thánh Nữ đứng đó trong ánh sáng mờ nhạt – quá xa để chạm tới, ánh mắt tràn đầy buồn bã và thương xót.
“Ta cũng ước gì ông ấy vẫn còn ở đây…” – giọng cô dịu lại, chân thành, khi quay lại phía quan tài và nhẹ nhàng đặt tay lên đó. “Nhưng ông ấy đã không chấp nhận điều đó.”
“Sao người có thể nói vậy, sau những gì đã làm với ông ấy?!”
Đó không phải cách một con người như ông ấy nên chết. Dù là một kẻ hành pháp trong Giáo hội, tôi vẫn có thể khẳng định – đó không phải cái chết xứng đáng dành cho một con người. Nhưng cô đã...
“Cho đến phút cuối, ta vẫn cố thuyết phục ông ấy hiểu ta. Nhưng ông từ chối lắng nghe. Ông nhìn ta như một thứ ghê tởm, và muốn hủy diệt ta… Dù có phải đánh đổi cả mạng sống.” – lời Thánh Nữ giờ đây mang theo dư vị cay đắng. “Ông ấy tự nguyện hy sinh vì lý tưởng của mình. Ta không thể tàn nhẫn đến mức xóa bỏ cả hành động đó.”
Tôi... tôi không hiểu. Cô ta đang nói cái quái gì vậy?
“Hắn đã cố giết cô ta lúc cuối. Kích nổ bản thân để kéo cô ta chết chung.”
Tôi quay lại – thấy Veil Croitzen nhổ ra từng lời, khuôn mặt nhăn nhúm vì căm hận, khi đứng dậy.
“Ông ấy… ông ấy làm gì cơ?”
“Chỉ đứng nhìn thôi mà cũng khiến ta thấy khốn nạn. ‘Thánh Nữ đáng kính’ kia chẳng hề coi trọng ông ta, không ngay từ đầu. Nhưng đừng để cô ta lừa ngươi! Dù miệng lải nhải mấy thứ đạo đức, cô ta vẫn đang cướp đi ký ức của lũ nhóc kia – đối xử với chúng như thú cưng!”
Còn loạng choạng, cô ta bước đến bên tôi, nắm lấy xiềng xích vàng đang trói tôi – rồi xé toạc chúng trong cơn giận dữ.
“Chúng ta không thể để ả ta sống…” – cô ta gầm lên. “Lũ này không nên tồn tại! Chúng là quái vật! Phải tiêu diệt chúng trước khi chúng tiêu diệt chúng ta! Tất cả bọn chúng đều phải chết!!!”
Người phụ nữ tự xưng là Người Gác Tử gào thét trong cuồng nộ – từ tận đáy tâm hồn. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhìn thấy bóng dáng cậu bé từng tấn công cô gái bị quỷ chạm – chồng lấp lên cô ta. Lũ bóng tối quấn quanh cô trông như những linh hồn oán hận.
“Dù vậy… lũ trẻ đó không mang tội. Và cả ngươi cũng vậy.”
“Hả?”
Tiếng chuông vang lên như hòa vào lời của Thánh Nữ, rồi tan đi để lại một khoảng lặng sâu thẳm.
“Đó là một vùng đất xa xôi, đầy đồng ruộng và cánh đồng lúa, nơi đến cả thương nhân lữ hành cũng hiếm khi ghé qua. Người dân nơi đó không giàu có, nhưng họ sống chan hòa, nương tựa vào nhau. Họ không cần một cuộc sống dư dả; chỉ cần bình yên sống trọn tuổi đời ở ngôi làng ấy là đủ.”
“Ngươi đang... nói gì vậy...?”
Lời nói của Thánh Nữ – chẳng ai yêu cầu cô phải nói – lại mang một nhịp điệu kỳ lạ, khiến người nghe chẳng thể rời tai. Tôi nhìn thấy vẻ mặt kẻ sát nhân vặn vẹo, tối sầm lại khi lắng nghe.
“Dừng lại...”
Máu rỉ ra từ bàn tay siết chặt của cô ta, đôi mắt mở to tràn đầy nỗi sợ hãi.
“Đêm mùa thu ấy, khi lễ hội thu hoạch kết thúc…”
“Ta đã nói là DỪNG LẠI MÀ!!!”
Kẻ sát nhân gào lên rồi lao thẳng về phía Thánh Nữ – nhưng bước chân loạng choạng vì chân chưa lành khiến cô ta ngã nhào xuống đất. Dù đang rên rỉ trong đau đớn, cô vẫn ngước lên, trừng mắt giận dữ nhìn nụ cười hiền hậu trên gương mặt thánh thiện đầy giả dối thương xót kia.
“Quá khứ đau thương chỉ khiến ngươi tự hủy hoại mình mà thôi,” Thánh Nữ nói, tay vẫn đưa ra, như đang mời gọi.
“Đừng có giả vờ như ngươi biết cái quái gì hết!”
Cô ta gào lên, văng tục điên cuồng – nhưng nét hoảng loạn đã bắt đầu len lỏi trong ánh mắt.
Thánh Nữ đang đọc ký ức của cô ta. Chỉ trong một khoảnh khắc...
Nếu bà có thể xóa ký ức, thì việc đọc chúng cũng không có gì khó hiểu. Nhưng… tại sao bà lại—? Không, tôi hiểu rồi. Khi phải đối mặt với một kẻ không chịu chết, thì việc nghiền nát tinh thần chúng là điều tất yếu – đặc biệt với một “phù thủy ký ức” như cô. Khi con búp bê đã vỡ vụn, Thánh Nữ có thể dễ dàng điều khiển nó như ý muốn.
“Tại sao chỉ có ngươi sống sót? Tại sao, dù người ta đã làm gì ngươi đi nữa, cái chết vẫn không đến, mà cơ thể ngươi lại cứ hồi phục, hết lần này đến lần khác?”
Từng lời Thánh Nữ nói như gãy xương, chém vào ý chí, khiến Veil như bị đập vỡ từ bên trong – từng mảnh bản thân bị bóc tách.
“Ngươi thật sự không hiểu điều đó có ý nghĩa gì sao?”
“Các vị thần ban cho ta sức mạnh này để giết lũ như ngươi... để tiêu diệt cái ác!”
“Không, ngươi đã sai rồi.”
“Ngươi mới là kẻ sai!!!”
Nhưng cô ta thật sự sai.
Trong thế giới này, không có các vị thần. Thần linh chỉ là hư cấu, được tạo ra để con người tôn thờ – chứ chẳng bao giờ hiện thân để ban phát phép màu cứu rỗi. Nếu người phụ nữ này từng bị lũ quỷ tra tấn và sống sót, thì chỉ có thể là...
“Hồi chủng.”
“Cái gì?” – kẻ sát nhân sững lại, như thể bị đâm bằng một từ chưa từng nghe thấy.
“Cũng giống như những đứa trẻ bị gọi là ‘quỷ chạm’ – chúng tồn tại bởi máu quỷ trong tổ tiên xa xưa của chúng. Thân thể ngươi biến đổi cũng là do máu quỷ trong người bị đánh thức. Ngươi có từng bị ép truyền máu quỷ? Hay bắt phải uống nó?”
Hàm răng cô ta nghiến chặt lại. Hẳn là có điều gì đó vang lên trong trí nhớ.
“Không phải bất kỳ máu quỷ nào cũng gây ra được điều đó. Rất có thể trong số những con quỷ tấn công ngươi, một kẻ là họ hàng xa – sự trùng hợp đó khiến máu của nó đánh thức ký ức cổ xưa còn sót lại trong thân thể ngươi, tạo nên sự biến đổi này.”
Hướng mà Thánh Nữ đang dẫn đến đã quá rõ ràng.
“Và giờ đây, ngươi cũng là một con quỷ – đúng không?”
“CÂM MỒM ĐI!!!!!!!!”
Veil gào lên trong cơn thịnh nộ thuần túy và lao thẳng về phía Thánh Nữ. Từ phía sau, trông cô ta thật đáng thương và tuyệt vọng.
“Có những sự thật trong thế giới này – tốt nhất là đừng bao giờ biết đến.”
Cơn lao của Veil bị ánh sáng chặn đứng. Trước khi tôi kịp làm gì, những tia sáng chém và đâm xuyên thân thể cô ta, khiến các mảnh tay chân bay lên không trung.
“Ta thực sự... lấy làm tiếc.”
Phần còn lại của kẻ sát nhân rơi thẳng xuống nền đá, tung tóe. Bóng tối biến thành máu, loang ra như vũng mực. Trong sự tĩnh lặng, các hộ vệ ánh sáng tan vào hư không – nhiệm vụ hoàn tất. Cái ác đã bị tiêu diệt – đánh gục dưới búa thần.
“Và còn ngươi, Alicia Snowell?” – Thánh Nữ mỉm cười rạng rỡ với tôi, mặt và áo choàng vẫn vương máu thịt của kẻ vừa chết. “Nếu ngươi muốn quên tất cả và sống hạnh phúc... ta sẽ—”
“Người bao giờ mới chịu CÂM MIỆNG?!”
“Cái—?”
Cả Thánh Nữ và tôi đều hoàn toàn sững sờ.
Bà quay lại, mắt ngỡ ngàng – nhưng lưỡi dao đen kịt đã ngay trước cổ bà.
“Chết đi.”
Một đường chém duy nhất.
Ngay khi lưỡi dao vung tới, nhắm thẳng cổ mảnh mai của Thánh Nữ – cánh tay phải của Veil Croitzen bay vút lên theo một đường cắt hoàn hảo.
“Gaaaaaaaaaah!!!”
Cô ta hét lên trong đau đớn, ôm lấy phần cánh tay bị chặt cụt, cố rút lui – nhưng Cion lập tức lao đến với nét mặt bình thản tuyệt đối. Lưỡi kiếm cô ánh lên trong ánh nến, đâm sâu vào mạng sườn không được bảo vệ của sát thủ.
Cô xoay người, tung một cú đá ngay vào vết thương, hất Veil văng ra xa. Rồi ngay lập tức, cô nhảy trở lại bên Thánh Nữ.
“C-Cion...?”
Tôi bật thốt tên cô – nhưng Cion không trả lời.
Cô đứng che chắn bên Thánh Nữ, vào thế phòng thủ, mắt nhìn về phía tôi. Không phải ánh nhìn trách móc, không phải khinh thường – chỉ là ánh mắt im lặng quan sát.
Trong thinh lặng của thánh đường, xen lẫn tiếng thở yếu ớt, đứt quãng của Người Gác Tử đang nằm sõng soài dưới đất, tôi có thể nghe thấy nhịp tim chính mình đập mạnh trong tai.
“Cảm ơn vì đã cứu ta, Thánh Hiệp Sĩ,” Thánh Nữ nói.
“Không có gì,” – Cion đáp, lạnh lùng.
“Không…”
Một cảm giác lạnh buốt trườn dọc sống lưng tôi.
Bộ não tôi từ chối hiểu, vẫn cố nói rằng chuyện này không thể nào xảy ra.
Nhưng bản năng thì đang gào thét bảo tôi:
“Hãy đối diện với sự thật.”
“Quá khứ đau đớn của ngươi… tốt hơn hết là nên được lãng quên. Hãy giao phó bản thân cho ta, và ta sẽ giải thoát ngươi khỏi khổ đau này.”
Cion trước giờ luôn ghét phải bỏ mũ trùm đầu trước mặt người khác. Vậy mà lúc này, những ngón tay trắng bệch của Thánh Nữ lại nhẹ nhàng đẩy nó ra. Bà vuốt ve má cô ấy, mơn man từng đường nét như thể đang nhìn ngắm một món bảo vật mới vừa được phát hiện.
“Ngươi thực sự có một gương mặt đáng yêu đến lạ.”
Tôi chỉ có thể bất lực nhìn hai người họ. “Khi nào...? Bằng cách nào...?”
Lúc tôi bước vào đây, Cion vẫn là chính mình. Không có chút dấu hiệu nào cho thấy cô bị điều khiển. Vậy thì...?
“Nếu ngươi thực sự quý trọng cô ấy đến vậy, ngươi đáng lẽ đã không bao giờ rời xa cô.”
Tôi rít lên trong cổ họng, đầy giận dữ.
Bà ta làm việc đó lúc tôi rời vị trí canh gác sao? Không – có thể bà đã âm mưu từ rất lâu rồi. Từ ngày đầu tiên gặp mặt, người phụ nữ này đã cư xử quá mức thân mật. Tiếp xúc cơ thể... hoặc có khi chỉ cần âm điệu của mấy tiếng chuông kia...
“Khốn kiếp!”
Tại sao? Tại sao tôi không nhận ra sớm hơn? Tôi biết bà ta có thể điều khiển ký ức – vậy mà tôi lại không nghĩ đến khả năng bà ta có thể kiểm soát cả tư duy của con người?
“Điều quan trọng bây giờ không phải là ngươi đã không làm gì, mà là ta sẽ làm gì với ngươi… Ngươi không nghĩ thế sao?”
“Ngươi... thật sự—!”
Tôi không rõ Cion đang trong trạng thái gì. Nhưng trong ánh mắt cô ấy, tôi chẳng còn thấy một tia sống động nào. Đây là tẩy não tạm thời, hay hậu quả của việc bị xáo trộn ký ức? Dù là cách nào, người phụ nữ này cũng nguy hiểm đến mức điên rồ. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao Cha Carol chọn cái chết.
“Tại sao chỉ là Thánh Nữ? Sao không tự gọi mình là Nữ Vương? Với sức mạnh đó, người hoàn toàn có thể thống trị thế giới này!”
“Không, ta không thể. Đó là lý do ta đứng trước mặt ngươi lúc này.”
Cô mỉm cười dịu dàng, trong khi vô số đốm sáng bay lên quanh người cô như pháo hoa.
“Hỡi các vị thần, ta cầu xin người...” – cô thì thầm trong lời cầu nguyện.
“Hãy ban phước lành cho thân thể mong manh này. Hãy cho ta một phép màu... để ta có thể đứng dậy lần nữa.”
Tất cả ánh sáng hội tụ quanh Thánh Nữ – mọi dòng linh khí hình thành từ lời cầu nguyện – bắt đầu chuyển hóa trở lại thành dạng ban đầu. Các hạt sáng hợp lại, nén lại; ánh sáng trắng dịu dàng mang vẻ thánh khiết giờ chuyển thành hào quang đỏ rực, khi mana tràn vào thân thể cô.
Chân tôi run rẩy, không thể di chuyển. Tôi chỉ có thể đứng đó, bất lực trong một thế giới rực đỏ. Một tia sáng lóe lên, và cảm giác một con quái vật không thể hiểu nổi trỗi dậy khiến các ngọn nến xung quanh vụt tắt.
“Trên đời này, có những sự thật... tốt hơn hết là không nên nhìn thấy.”
Cơ thể Thánh Nữ giờ đây chứa đầy linh khí của đại thánh đường – mana được trích xuất từ lời cầu nguyện của vô số tín đồ. Bà tháo bỏ dải băng che mắt, mỉm cười nhìn tôi – đôi mắt rực đỏ ánh lên trong nước mắt.
“Ta muốn cứu tất cả các ngươi – muốn bảo vệ các ngươi khỏi thế giới tàn nhẫn này.”
Một tiếng cười nghẹn thoát ra từ cổ họng tôi. Một tên độc tài lại dám tỏ vẻ như nữ anh hùng bi kịch ư? Định nghĩa tự luyến kiểu gì đây?
Vô số câu phản bác hiện lên trong đầu, nhưng cơn run rẩy lan từ chân lên toàn thân, khiến tôi không thể thốt thành lời.
“Biết bao người đã bị áp bức vì xuất thân. Biết bao người rơi vào bi kịch chỉ vì trùng hợp tàn nhẫn. Biết bao người bị nhấn chìm trong vòng lặp của hận thù và báo thù. Những đứa trẻ bị quỷ chạm... không hề cô độc trong nỗi đau ấy. Cô gái này – người đã gánh lên vai danh xưng Anh Hùng khi còn quá trẻ. Và cả ngươi – người đã chọn sống trọn đời trong xiềng xích của Thần, giết người theo lệnh. Tất cả các ngươi... đều xứng đáng được sống hạnh phúc. Không phải sao?”
Phù thủy mang ánh mắt đỏ thẫm ấy nhìn tôi – gương mặt vẫn vương nước mắt.
“Hãy quên đi quá khứ. Vứt bỏ những tội lỗi từng đè nặng, và bắt đầu lại cuộc đời mà ngươi xứng đáng có được.”
Ánh mắt cô ta – rực đỏ, nuốt trọn lấy tất cả – chăm chú nhìn thẳng vào tôi.
“Các vị thần à? Ta ghét các người chết đi được,” tôi gằn giọng.
Một nỗi sợ hãi siết chặt thân thể tôi – giống hệt lúc chúng tôi đối mặt với Tướng Quỷ Thiên Nha. Đó là cảm giác của con mồi, khi phải đối mặt với kẻ săn mồi mạnh hơn gấp bội.
“Ý người là tôi cũng phải quên đi mọi ký ức đau đớn, giống như bọn trẻ ở trại mồ côi? Từ bỏ quá khứ, bắt đầu lại từ đầu sao?”
“Không sao đâu,” cô đáp. “Tất cả các ngươi... đã chịu đủ rồi. Không cần phải chịu khổ thêm nữa.”
Lời nói của bà ta... đáng ghét ở chỗ lại quá chân thành.
“Để ta gánh hết tội lỗi cho tất cả. Chỉ cần... ngươi nắm lấy tay ta.”
Bàn tay đưa ra – không một chút ngần ngại, không vương chút ác ý nào. Bà ta thật sự có ý tốt. Bà ta thực sự muốn gánh lấy tất cả, dùng năng lực thao túng tư duy để xây dựng một thế giới không đau khổ – một “thiên đường.”
Nhưng thế giới mà người tạo ra... chỉ là địa ngục dưới tay một bạo chúa méo mó mà thôi!
Tôi hít sâu, kích hoạt kỹ năng Cường Hóa Thể Chất, đồng thời chồng thêm phép Tăng Cường Chuyên Biệt lên. Khi tôi giương dao lên, tôi bắt đầu niệm chú từ đầu – chuẩn bị thi triển phép Vượt Ngưỡng.
“Xin hãy hiểu cho ta,” cô nói.
“Người đúng là Thánh thật đấy… nhưng mà là Thánh Đòn!” (Dominatrix – kẻ thống trị người khác bằng vũ lực)
Thánh Nữ thở dài. “Ngươi khiến ta thật sự đau lòng.”
“Cái—”
Một luồng gió lướt qua.
“CHUYỆN NÀY TA KHÔNG CÒN MUỐN LẶP LẠI NỮA!!!”
Điều duy nhất cứu tôi khỏi cái chết là bản năng và kinh nghiệm dày dạn. Tôi không hề thấy Cion tiếp cận – không cảm nhận được sự hiện diện của cô. Chỉ là linh cảm – mách tôi cô sẽ tấn công từ phía đó. Tôi vung dao lên kịp thời để chặn lưỡi kiếm.
Âm thanh kim loại va chạm vang lên khắp thánh đường. Cion nhìn tôi chằm chằm – lặng lẽ, không cảm xúc.
“Ít nhất thì...” – tôi rít lên – “...ngươi cũng nên giả vờ ngạc nhiên chút đi, Cion!”
Cô vẫn không đổi sắc mặt, tiếp tục tấn công bằng đủ loại chiêu thức khác nhau – tập trung vào các góc chết của tôi. Tôi vừa đỡ, vừa né tránh trong gang tấc, tìm mọi cách để phản đòn – nhưng...
“Cái cô gái này thực sự—!”
...cô ta quá nhanh và quá mạnh. Mỗi lần tôi định chiếm thế chủ động, tôi lại bị đẩy lùi. Tôi biết rõ: chỉ cần sơ suất một giây thôi, tôi sẽ bị cắt nát không thương tiếc. Tôi dồn hết tâm trí, tất cả giác quan, vào từng bước di chuyển của Cion – để con dao của mình dẫn lối, để cơ thể tự động tránh khỏi cú chém chí mạng.
“Hãy suy nghĩ lý trí một chút đi, Sơ. Đối đầu với một Anh Hùng từng diệt Chúa Quỷ – một người như ngươi, cô dâu của Giáo hội, thì có cơ hội gì cơ chứ—”
“Tôi biết điều đó!!” – tôi hét lên.
Tôi dốc sức thi triển một phép thuật vừa hoàn thành – dựng lên vô số bức tường đá, che tầm nhìn của Cion, rồi lao thẳng về phía người thi triển – Thánh Nữ.
Nhưng—
“Gah!”
Ngay lập tức, tôi cảm nhận được cái chết đang chờ phía sau. Tôi quay lại trong hoảng hốt – lưỡi kiếm lướt qua má tôi.
“Agh! Gì thế—?”
Rồi tôi thấy từ đuôi mắt: bàn tay dẹt của Cion đâm xuyên mạng sườn tôi.
Cú đánh khiến tôi văng ra, hoàn toàn mất phương hướng. Tôi rơi xuống, đập vào hàng ghế gỗ vỡ vụn, ho sặc ra máu. Nhưng tôi vẫn cố gắng chống tay dậy, rên rỉ.
“…Secret Revive…”
Tôi gượng đứng dậy bằng đôi chân run rẩy. Tầm nhìn mờ đục, nhưng ít nhất tôi vẫn cầm chắc con dao. Tôi thì thầm một bài thánh chú chữa lành để ổn định những vết thương nặng nhất, rồi đưa mắt nhìn xuyên qua đại sảnh thánh đường.
Cuộc tấn công tiếp theo của Cion... không xảy ra.
“Xin đừng lo lắng. Ta sẽ không giết ngươi. Ta chỉ muốn ngươi hiểu.”
Cion đã quay trở lại đứng cạnh Thánh Nữ, mắt nhìn về phía tôi. Cô ta chắc hẳn xem cả tôi và Cion như những quân cờ cần được giữ trong tầm kiểm soát.
“Khốn kiếp...”
Chỉ cần nghĩ đến cô ta cũng đủ khiến tôi thấy buồn nôn.
“Lúc nào cũng giở giọng cao đạo... Gì chứ, giờ người tưởng mình là thần chắc?!”
“Không ai trong chúng ta có thể là thần cả.”
Thánh Nữ vừa dứt lời, Cion lại lao đến.
Vai trái tôi đã trật khớp. Các vết thương đang hồi phục chậm chạp, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo – tôi chắc chắn một xương sườn gãy đang đâm vào thứ gì đó quan trọng.
“Khốn thật...”
Chân tôi run đến tận đầu ngón – chỉ để đứng vững thôi cũng đã là một kỳ tích. Cion tấn công mà cố ý tránh các điểm chí mạng, và nhờ vậy tôi mới còn cầm cự được chút ít. Tôi chỉ có thể đỡ được các đòn đánh vì cô ấy không cố giết tôi, nhưng khoảng cách giữa các nhát chém với cái chết vẫn quá sát ranh giới.
“Cái—?”
Một vết cắt xé toạc trán tôi, máu nhỏ xuống khiến một bên mắt tôi phải nhắm lại. Ngay khi mất thị giác lập thể, cô ấy tung một cú đánh thẳng vào bụng tôi.
“Gah...”
Dù tôi chỉ biết rên rỉ, Cion vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, không nói lời nào.
“Graaaah—!”
Tôi nheo mắt qua làn nước mắt, dồn hết sức đẩy Cion ra rồi lảo đảo lùi lại. Tôi thở dốc, cố giữ nhịp thở đều nhất có thể.
“Buông bỏ đi,” Thánh Nữ nhẹ giọng. “Ngươi chỉ là con người. Có những đỉnh cao ngươi không bao giờ chạm tới được, những kẻ thù ngươi không bao giờ sánh kịp – chắc ngươi cũng hiểu điều đó chứ.”
Chỉ tiếng nói của bà ta thôi – chỉ mùi mana tỏa ra từ cơ thể bà – cũng khiến tôi nghẹn thở. Áp lực từ bà như muốn nghiền nát tôi. Chúng tôi... không cùng một đẳng cấp sinh tồn. Dù tôi đã biết điều đó từ lâu, cái cảm giác bị đè bẹp bởi thực tại vẫn khiến tôi giận đến phát điên.
Tướng Quỷ Thiên Nha từng nói với tôi rằng: Chúa Quỷ muốn chung sống với loài người – và nếu lũ quỷ thật sự muốn, chúng có thể xóa sổ chúng tôi trong chớp mắt.
“Dĩ nhiên là tôi biết điều đó, chết tiệt...”
Chỉ mới một tháng trước thôi, tôi đã bị một con quỷ giết chết. Không phải “suýt chết” – là chết thật. Chỉ nghĩ lại thôi cũng khiến sống lưng tôi lạnh toát. Mặt tôi co rút lại khi hồi tưởng: cái cảm giác bản thân biến mất khỏi thế giới, khi ranh giới giữa mình và thế giới tan rã, và ý thức hòa tan vào hư vô. Tôi nhớ rõ nỗi sợ đó – và tôi không bao giờ muốn trải qua lại lần nữa.
Có lẽ, loài người thật sự không có cửa trước loài quỷ. Ngoài vài người được gọi là “chiến binh huyền thoại”, không ai trong chúng tôi có khả năng chống cự. Có thể chúng tôi chỉ có thể chấp nhận bị cai trị, sống như thú cưng của chúng.
“Nhưng dù vậy…!” – tôi nghiến răng. Tôi không thể để cái chết của người thầy, người cha của mình trở nên vô nghĩa.
“Tôi không—Tôi sẽ không phục tùng người!”
Dù thân thể tôi nhuộm đầy máu, dù tôi có là một “cô dâu bị vấy bẩn” đến mức nào, dù tôi từng tự tay giết bao nhiêu kẻ vô tội...
“Tôi sẽ không bao giờ quay lưng với những sinh mạng mình đã cướp đi!”
Ngay cả khi giết chóc là cách duy nhất để sống sót trong thế giới này – ngay cả khi vòng lặp đó quay lại và tôi mất mạng như bao kẻ khác – tôi sẽ không hối hận. Đó là nghĩa vụ, là thập giá tôi phải mang – vì tôi là người đã tự tay tước đoạt mạng sống người khác.
“Dù có ngày các linh hồn chết kéo ngươi xuống tận cùng?”
“Tôi chấp nhận.”
“Dù ngươi thiêu cháy trong ngọn lửa địa ngục?”
“Tôi sẽ gặt lấy thứ mình đã gieo!”
“Tại sao...?” – ánh mắt Thánh Nữ run lên trước cái nhìn đầy thách thức của tôi. “Con đường đó... không ai nên tự nguyện bước vào cả!”
“Nhưng đó là quá khứ và gánh nặng của tôi.”
Điều đó cũng đúng với những đứa trẻ bị quỷ chạm – và với tất cả chúng tôi, kể cả những người chưa từng mang tội.
“Để tồn tại trong thế giới này – một thế giới không thần, không cứu rỗi – ta phải gánh nó theo. Quá khứ, sai lầm – tất cả.”
Nếu không, làm sao ta có thể trả được nợ với những người đã chết?
“Vậy ra là như thế...” – Thánh Nữ lặng lẽ nói, nước mắt vẫn chảy dài trên gương mặt. “Giờ ta đã hiểu vì sao ông ấy lại coi trọng học trò mình đến vậy... Vì sao ông ấy đã trao trách nhiệm này cho ngươi.”
Đôi mắt đỏ thẫm của cô dừng lại nơi tôi. Môi run rẩy, nhưng vẫn nở một nụ cười buồn bã.
“Dù vậy... ta vẫn không thể bỏ rơi một kẻ sẵn sàng bước đi trên con đường đó.”
Ngay khoảnh khắc tôi thấy nụ cười ấy – bản năng trong tôi gào thét báo hiệu cái chết đang đến.
“Ta sẽ không cầu xin sự thấu hiểu nữa. Làm vậy... chỉ xúc phạm đến ngươi mà thôi.”
Ánh sáng bùng lên theo ý cô. Khắp thánh đường, các thánh chú nối tiếp nhau xuất hiện – những câu chú tôi chưa từng thấy bên ngoài sách cấm.
“Xin cứ căm ghét ta – vì ta sẽ chà đạp lên ý chí của ngươi.”
Đó là điều duy nhất... cô có thể trao cho tôi.
“Long Trảm, Rìu Xử Trảm, Thánh Thương, Tiễn Trời Cao...”
Một màn trình diễn điên rồ – toàn bộ những phép thuật cao cấp nhất từng được phát triển. Mỗi một trong số đó đủ để hút cạn linh khí cả thánh đường – và cô ta đang gọi ra tất cả cùng lúc.
“Hơi bị phô trương đấy – chỉ để đối phó với một ‘cô dâu cô độc’ như tôi.” – tôi nói, mỉa mai.
Với tốc độ đó, cô không chỉ rút cạn linh khí thánh đường – mà là toàn bộ Thánh Thành.
“Nhưng liệu như vậy... có đủ để bẻ gãy tinh thần ngươi không?” – bà đáp. “Chỉ các vị thần mới có thể trả lời.”
Thật tử tế quá mức, phải không?
Thánh Nữ mỉm cười dịu dàng – như thể cô vẫn là người mẹ từ bi đang dang tay ôm lấy kẻ lầm đường. Tôi chỉ có thể bật cười khô khốc.
Từ mọi hướng, ánh sáng lao đến như nanh vuốt của thần linh.
Tôi lập tức kích hoạt phép chú đã chuẩn bị. Lớp này chồng lên lớp khác – rào chắn được tạo dựng, gia cố bằng ma thuật, cản bước toàn bộ vũ khí thần thánh.
Âm thanh rợn người vang lên khi các kết giới bị xé toạc, đâm vào tai và dội thẳng xuống dạ dày...
“Graaaaaaah—!”
Không khí rung chuyển vì hàng loạt đòn thần công – chỉ riêng dư chấn cũng đã đủ xé rách da thịt tôi.
Các người đấy, thần linh! Nếu các người thật sự tồn tại, ít ra cũng nên đối xử công bằng hơn với con người, đúng không? Mà tôi còn là “cô dâu của các người” kia mà – sao không thiên vị tí nào vậy?!
Giữa tiếng gầm hủy diệt, tôi hét lên nỗi bất mãn – nhưng dường như các vị thần đã bỏ mặc tôi.
Từ mọi phía, những ngọn giáo bắn tới nhanh hơn cả âm thanh, xuyên thủng từng lớp phòng ngự, đâm xuống sàn đá. Rồi mặt đất dưới chân tôi bùng lên, rồi tan vỡ. Khoảnh khắc va chạm xảy ra, tôi đánh mất quyền kiểm soát mana, và cô lập tức tận dụng sơ hở đó đập tan toàn bộ kết giới.
Cơn thịnh nộ của thần linh đổ xuống tôi – như chính ý chí của thế giới.
“Còn chẳng có... thần nào tồn tại, chết tiệt...”
Khi tầm nhìn tôi trắng xóa đi, tôi không còn cảm thấy... sợ nữa.