Cô Dâu - Kẻ Diệt Dũng Sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Konjiki no Wordmaster

(Đang ra)

Konjiki no Wordmaster

Sui Tomoto

Mặc dù đến dị giới vẫn không thay đổi phong cách "độc hành" của mình, Hiiro không hề hay biết rằng, trong tương lai không xa, cậu sẽ được mệnh danh là anh hùng...

101 204

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

90 1996

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

37 65

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

52 471

Release the Female Lead, Leave Her to Me

(Đang ra)

Release the Female Lead, Leave Her to Me

白迟

Các đệ tử của Ma Vương Gu Qingcheng đều chạy trốn vì một người phụ nữ tên là Fengya. Không thể đánh bại Fengya, Ma Vương Gu Qingcheng cuối cùng đã nghĩ ra giải pháp tốt nhất.

92 1048

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

(Đang ra)

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

Sakaki Mochimaru

Và thế là, chuyến hành trình “thư thả” (theo ước muốn) của một cô gái bình thường đột nhiên trở thành kẻ mạnh nhất thế giới chính thức bắt đầu—.

1 7

Volume 1 (Quán Quân Đẫm Máu) - Chương 7

Tôi nghĩ... mình đã mơ thấy một con quái vật.

Hắn đã mất tất cả—gia đình, bạn bè, chẳng còn điều gì để bảo vệ nữa. Và chính vì thế, hắn chẳng bao giờ buông vũ khí. Hắn cứ thế tiến bước, không chệch hướng, nhúng tay trong máu cho đến ngày bị chính nó nhấn chìm.

Bọn chúng thật đáng sợ—lũ quái vật với sức mạnh vượt xa con người. Nhưng có lẽ, chính sự quan tâm và lòng trắc ẩn mà chúng dành cho kẻ khác lại khiến chúng thuần khiết hơn chúng ta rất nhiều...

Và cũng chính vì thế, lời nguyền của chúng càng bùng cháy mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Giống như vị chiến binh đã hy sinh bản thân để cứu cô gái ấy, chắc chắn chúng cũng từng có những điều mà chúng muốn bảo vệ, những điều khiến chúng sẵn sàng thiêu cháy mạng sống của mình... cho đến khi chẳng còn lại gì ngoài tro bụi.

Vậy nên, khi tôi chứng kiến con sói trắng đó chết dưới tay Cion, đâu đó trong tim mình, tôi đã...

***

“Ta thề luôn, cứ như trong một bức tranh Đức Mẹ hiện ra vậy. Lẽ ra phải kéo vài nghệ sĩ về đội lưu trữ hồ sơ của ta rồi...”

“Dù sao thì, tôi muốn thay đồ. Làm ơn ra ngoài hộ được không?”

Khi tôi tỉnh dậy trên giường trong nhà thờ, người đầu tiên tôi thấy là con mèo đáng yêu của mình, và cái gã đeo kính cứ ba hoa nhảm nhí. Nhờ hắn mà tôi đã quên béng giấc mơ ban nãy nói về cái gì. Dù sao cũng nên cập nhật tình hình trong lúc tôi bất tỉnh, nên tôi im lặng nghe một lúc. Nhưng sau một hồi nghe hắn luyên thuyên vô nghĩa, tôi chỉ muốn ngủ tiếp cho xong.

Tôi không quan tâm trông mình lúc hấp hối ra sao. Tôi còn sống, vậy là đủ rồi, ai quan tâm?

“Thêm một trò hay ho nữa, nhỉ?” – hắn nói đầy ẩn ý.

“Tôi hoàn toàn không hiểu ý ông. Tôi chỉ cầu nguyện đơn thuần thôi. Gọi là phép màu cũng được.”

“Ra thế. Phép màu, hử?”

“Phải. Quà tặng từ các vị thần.”

Tôi còn gợi ý ông ta nên thuê họa sĩ vẽ tranh để ghi dấu khoảnh khắc thiêng liêng đó, nhưng vị hồng y chẳng truy cứu thêm. Ông ta đâu có dại mà gây chuyện—nếu tin đồn lan ra rằng ông đang che giấu một nữ điều tra viên dị giáo có thể tạo phép màu nhờ phân tích sâu về cầu nguyện, thì chiếc ghế ông ngồi sẽ lung lay ngay. Ông ta vẫn giữ tôi bên cạnh, chỉ vì tôi hữu dụng.

“Thật nhẹ nhõm khi các vị thần vẫn chưa bỏ rơi tôi,” tôi mỉa mai.

“Thật sao? Riêng tôi thì lúc nào cũng tin vào cô,” Glasses cười toe toét không lay chuyển nổi.

Tôi ghét hắn. Ghét hắn kinh khủng.

“Thôi, giờ thì làm ơn vào phần tôi thực sự muốn biết đi, thưa Đức Ngài?”

“À, nếu vậy, tôi nên nhường chỗ cho cô ấy. Cô ấy lo lắng cho cô suốt thời gian qua đấy.”

“Hả?”

Vừa đứng dậy, cánh cửa bật mở. Ai đó đang đứng lấp ló ở ngưỡng cửa, rõ là căng thẳng. Nhưng tôi đã biết ngay đó là ai.

“Alicia...? Chị tỉnh rồi à... Chị vẫn còn sống thật sao...?”

Cion bước chầm chậm vào, ánh mắt lặng lẽ trao đổi với vị hồng y. Ông ta tinh ý rút lui. Cô ấy đi về phía tôi, dáng vẻ như đang nhìn thấy một hồn ma.

“Đừng lo,” tôi nói. “Tôi vẫn còn sống.”

“Tạ ơn trời...!” – cô ấy bật khóc rồi lao đến ôm tôi chặt.

“Hơ...?” – tôi sững người khi cô ấy không chút do dự siết lấy tôi. “Gì vậy chứ...?”

“Em đã sợ lắm... Em cứ nghĩ, nếu chị chết, mà là vì em... rồi còn không tìm thấy Sư phụ đâu nữa, nếu chị cũng không còn thì em...”

Cái quái gì thế này?

“Ờ... À, Cion...? Tôi... rất xin lỗi vì đã khiến cô, ờ, lo lắng đến vậy?”

“Allishaaaaaa!” – cô ấy gào lên, vẫn ôm cứng lấy tôi.

“Ơ...?”

Ờ... chuyện này có hơi quá không?

Sau đó tôi mới biết mình đã ngủ li bì suốt ba ngày. Bác sĩ còn bảo có thể tôi sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Cái tên sếp khốn nạn không hé nửa lời về chuyện đó. Biến đi cho khuất mắt!

“Vậy cô không tìm thấy Veiss sao?” – tôi hỏi.

“Ừm...”

Trong khoảnh khắc, nỗi lo lắng ập đến. Ba ngày là quá đủ để hắn giết Glasses nếu muốn. Vậy là hắn chết thật rồi, hay là...

“Em chắc ông ấy vẫn ổn thôi. Một chiến binh thực thụ không dễ chết đến thế.”

Tôi chỉ đang tự an ủi, nhưng ai đã được gọi là "champion" thì chắc phải đủ mạnh để thoát khỏi mấy vụ khốn khổ kiểu này. Và trên hết...

“Để thằng ngu kia sống sót mà sư phụ chết thì đúng là trò đùa ngu ngốc nhất quả đất,” tôi lườm một cái sắc lẹm về phía bên kia giường.

Karm đang nằm trên giường khác, áo choàng đen quen thuộc giờ bị thay bằng băng trắng kín người. Nằm bất động thế kia, hắn chẳng khác gì xác chết. Nếu hắn chết thật, tôi sẽ không bận tâm đâu. Nhưng mấy gã kiểu hắn thì lại dai như đỉa. Đó là lý do tôi chẳng bao giờ tin vào các vị thần.

Chết dùm cái coi, Karm?

Mà nói thật, có lẽ do thiếu chỗ—dù sao cũng còn cả đống người bị thương—nhưng tại sao tôi lại phải nằm cùng phòng với hắn? Tôi là phụ nữ, là cô dâu đấy! Đừng nói hắn cũng là con gái đội lốt đấy nhé...?

“À mà, con người sói đó cuối cùng thế nào rồi?”

Chuyện bị lạc đề nên tôi cố kéo về lại. Tôi đoán cũng đã biết câu trả lời rồi.

“Họ treo xác nó lên giữa quảng trường.”

Tôi gật gù. “Vậy à...”

Đám quỷ dưới trướng hắn, bọn tham gia vào vụ tấn công, chắc cũng chung số phận. Lũ quỷ bị hiệp sĩ giết thường bị treo xác công khai để răn đe. Nhưng Clastreach vốn là nơi hậu phương, nên từ trước đến nay, mối đe dọa từ quỷ chưa từng rõ rệt như lúc này...

Đó chính là lý do vì sao họ làm vậy, tôi đoán thế. Thương vong từ vụ tấn công chắc chắn là rất lớn, và xác bọn quỷ sẽ trở thành nơi trút giận cho mọi người. Họ sẽ dùng chúng để củng cố tinh thần đoàn kết—và lòng tin vào vị Anh hùng cùng Giáo hội, những người đã đẩy lùi cuộc tấn công đó.

Tôi im lặng, chìm trong suy nghĩ.

“Alicia?” – Cion gọi khẽ, đầy dè dặt.

“Không sao, chẳng có gì đâu,” tôi đáp, cố gắng trấn tĩnh lại.

Nhưng mà... vẫn có điều gì đó trong mối thù hận của con sói ấy, trong tiếng gào rú đầy uất hận của nó, cứ len lỏi mãi trong tâm trí tôi. Tôi không thể thực sự phân biệt nổi giữa Veiss—người đã giết các hồng y vì Cion—và người sói kia, kẻ cũng vùng dậy trả thù cho bạn bè, gia đình mình. Khác biệt duy nhất... chỉ là một bên là con người, còn một bên là quỷ.

Những ý nghĩ như vậy... không bình thường. Cion chẳng bận tâm đến chuyện đó, đúng như cô ấy nên thế. Chỉ có tôi—người đang bắt đầu quay lưng lại với các vị thần.

“Tôi nghĩ mình nên đi cầu nguyện,” tôi nói.

Tôi không biết tất cả những chuyện này là ý muốn của các vị thần hay chỉ là trò đùa của loài người. Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn chưa bị ruồng bỏ, nghĩa là tôi cần tiếp tục dâng hiến bản thân cho các vị thần. Đó là điều bắt buộc nếu tôi còn muốn sống trong cái thế giới vô nghĩa và phi lý này.

“Cion...?” – tôi hỏi, nhận thấy một thoáng cảm xúc bất ổn từ cô ấy.

Cô ấy đã hơi căng thẳng từ trước, nhưng giờ thì rõ ràng là bồn chồn thấy rõ. Không lẽ cô ấy buồn đi vệ sinh?

“Này, Alicia... tại sao chị lại bảo vệ em?”

“À…”

Vì cô ấy là Anh hùng.

Cô ấy là hy vọng cuối cùng để phản kháng. Nếu mất cô ấy, chúng tôi sẽ chẳng còn cơ hội chiến thắng. Nếu tôi không hành động, chúng tôi đã chẳng thể xoay chuyển được cục diện. Về lý thuyết thì tôi đã làm trái lệnh của tên sếp ngu ngốc, nhưng thực tế, kể cả cú tấn công đó cũng không đủ sức hạ gục Đại tướng Heavenfang. Chúng tôi cần sức mạnh của Anh hùng, chỉ đơn giản vậy thôi.

Nhưng nếu tôi nói ra điều đó, chắc cô ấy sẽ...

“Ờmmm...”

“Ờmmm...?”

Tôi không sao mở miệng nói ra lời. Không phải vì ánh mắt của Cion khiến tôi do dự; chỉ là trong một thoáng, tôi nhớ đến vị chiến binh đã lao ra chắn đòn cho cô ấy, y như tôi đã làm.

“Cơ thể tôi... tự nó lao ra thôi,” cuối cùng tôi cũng nói được.

“À...” – Cion mỉm cười gượng gạo.

Với ánh mắt buồn, cô ấy cúi xuống nhìn các đầu móng tay mình.

“Em chỉ muốn trở thành tấm khiên cho ông ấy,” cô ấy thì thầm. “Em chỉ muốn báo đáp ông bằng cách nào đó... Nhưng cuối cùng chỉ toàn gây rắc rối. Ngay cả khi em giết được Ma Vương, ông ấy cũng nổi giận với em, biết không? Em chỉ muốn giúp đỡ, muốn làm mọi thứ dễ dàng hơn cho ông ấy, nhưng chẳng việc nào đi đến đâu cả. Và giờ lại khiến ông gặp rắc rối nữa, Alicia... Em là một Anh hùng thất bại.”

Cô gái này là Anh hùng, đúng thế—nhưng trên hết, cô ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ. Dù từng suýt mất mạng không biết bao nhiêu lần, cô ấy vẫn không nghi ngờ gì tôi. Chúng tôi chỉ mới đồng hành vài ngày, vậy mà cô ấy đã mở lòng hoàn toàn với tôi. Có lẽ đó là bản chất của một Anh hùng, tôi cũng không biết. Dù sao thì, dù sở hữu sức mạnh giết quỷ, tâm hồn cô ấy vẫn chỉ là của một đứa trẻ.

Một sự kết hợp cực kỳ nguy hiểm. Nếu rơi vào tay những kẻ như đám đầu sỏ trong Giáo hội—những kẻ không ngần ngại giết chính vị cứu tinh của nhân loại vì lợi ích cá nhân—thì việc điều khiển cô ấy chỉ dễ như bỡn. Giáo hội từng chọn cách ám sát chỉ vì họ tin rằng: một người đủ sức tiêu diệt Ma Vương không thể nào lại ngây thơ và non nớt đến thế.

Quá khứ của cô ấy vẫn là một màn sương mờ. Tôi chỉ biết cô ấy từng lớn lên trong trại trẻ mồ côi, và trưởng thành trên chiến trường bên cạnh một chiến binh. Có lẽ cô chưa từng biết cha mẹ mình. Nói cách khác, dựa vào thái độ của vị chiến binh kia, có thể nói... Cion chưa từng biết đến tình yêu.

Cô ấy biết rằng tình yêu tồn tại trong thế giới này, nhưng chưa bao giờ nghĩ đó là thứ mà cô có quyền nhận được. Người ta nói cô ấy được ban tặng tình yêu từ các vị thần—nghe như một trò đùa ác độc.

“Tôi... tôi sẽ luôn ở đây vì cô, Cion.”

Không phải vì tôi đồng cảm với cô ấy. Mọi thứ chỉ là một phần trong kế hoạch giết cô ta. Một chiêu trò để hoàn thành nhiệm vụ của tôi—chỉ vậy thôi.

“Tôi sẽ gặp rắc rối to nếu cô chết, hiểu không?” – tôi tiếp tục. “Bổn phận của tôi là bảo vệ cô mà.”

Cô ấy hé miệng như muốn nói điều gì đó, rồi lại thôi.

Thật đúng là một câu chuyện đáng buồn. Người duy nhất từng yêu thương và quan tâm đến cô ấy giờ đã biến mất, và giờ đây, một kẻ hai mặt như tôi lại thay thế vị trí ấy, thì thầm những lời yêu thương giả tạo vào tai cô bé này. Loại thần thánh quái đản nào lại để chuyện như vậy xảy ra chứ?

“Vậy... cô...” – tôi ngập ngừng.

Tôi đang định nói gì thế? Tôi cố tìm cái kết cho câu nói vừa bật ra, nhưng chẳng tìm thấy gì cả.

Cuối cùng, tôi chỉ buột ra lời gì đó để phá vỡ bầu không khí nặng nề. Một câu nói vô thưởng vô phạt, chẳng thể an ủi ai cả.

“Cô không làm gì sai cả, Cion,” tôi nói. “Bất cứ ai khao khát cái chết của người khác, thì sớm muộn cũng sẽ bị cái chết đuổi theo. Đó là quy luật tự nhiên—luật lệ mà các vị thần đã đặt ra.”

Không ai có thể lấy mạng người mà không phải trả giá. Tất cả chúng ta đều tồn tại trong một vòng xoay khổng lồ—người sói, vị chiến binh, và cả hai chúng tôi.

Nhưng nếu như, chỉ nếu thôi, có ai đó thực sự muốn phá vỡ vòng luân hồi đó...

“Hay là... cô bỏ làm Anh hùng đi?”

Tôi chỉ nói cho có, như một câu đùa, nhưng ánh mắt của Cion khi nghe xong khiến tôi nghĩ... có lẽ đó thực sự là một lựa chọn.

Giờ thì tôi hiểu tại sao Veiss lại luôn nghiêm khắc với Cion như vậy. Cô ấy đúng là có tài năng và kỹ năng xứng đáng với danh hiệu Anh hùng—một thiên tài chiến trận. Nhưng điều đó không có nghĩa cô sinh ra chỉ để sống bằng cách giết chóc. Khi xưa—không, có lẽ là ngay bây giờ, hơn bao giờ hết...

Cô ấy thực sự mang một tâm hồn lương thiện và giàu tình cảm. Cô đã chiến đấu vì trại trẻ nơi mình lớn lên, vì người thầy cô đơn lang bạt từ chiến trường này sang chiến trường khác. Và ngay cả ngoài họ, khi chứng kiến người vô tội gặp nguy, cô không thể làm ngơ. Cô gánh vác quá nhiều—không phải vì bản thân, mà là vì người khác.

Việc cô ấy cầm kiếm để bảo vệ mọi người có thể là đúng đắn, cao cả... nhưng đồng thời cũng là hành động tự hủy. “Anh hùng” là một từ nghe thật đẹp đẽ, nhưng rốt cuộc, nó chỉ là một sự hy sinh được đem ra tế cho thế giới này. Vị chiến binh kia... chắc hẳn không muốn thấy đồ đệ mình bước vào con đường đó.

“Nếu em buông kiếm, sẽ có thêm nhiều người chết nữa,” cô ấy nói. “Em... em không thể để chuyện đó xảy ra.”

“Tại sao?” tôi hỏi.

“Hả? Chị nói gì cơ?”

“Họ chỉ là người dưng nước lã thôi mà, đúng không?”

Dù sao thì, tôi cũng chẳng quan tâm đến sinh mạng ai ngoài bản thân mình. Tôi theo lời Giáo hội, làm theo ý họ, hoàn thành công việc chỉ để sống sót. Tôi không giống Cion—chiến đấu vì người khác.

“Tôi nghĩ... có lẽ cô đang xem nhẹ mạng sống của chính mình đấy,” tôi nói chậm rãi.

Nếu tôi là Veiss, chắc tôi cũng phát điên lên rồi.

“Tôi không biết cô lớn lên trong hoàn cảnh nào,” tôi nói tiếp, “nhưng cô đã vượt xa cả nghĩa vụ của mình rồi. Tôi thấy không có gì sai nếu giờ cô muốn buông kiếm—vì chính bản thân cô.”

Có lẽ... đó cũng là điều mà ông ấy từng mong muốn. Cô gái này, từ đầu đến cuối, là người tự mình quyết định sẽ đi giết Ma Vương. Là cha mẹ thì chẳng ai muốn nhìn con mình lao đầu vào chỗ chết như vậy—dù chẳng có quan hệ máu mủ.

Cion nhìn tôi. “Đó là suy nghĩ thật của chị, Alicia? Hay... đó là điều Giáo hội bắt chị phải nói ra?”

Tôi nhìn cô ấy, chết lặng. Câu hỏi đó hoàn toàn khiến tôi không kịp trở tay.

“Là cái nào?” – cô ấy hỏi lại.

Cô ấy nhìn tôi đầy băn khoăn, như đang cố tìm hiểu cảm xúc của tôi. Nhưng thay vào đó, tôi phá lên cười. Không toan tính, không giả tạo—chỉ là một tràng cười thuần túy.

“Thì ra cô cũng biết nghi ngờ người khác, Cion!”

“Hả—?”

Tôi không biết cô ấy nghĩ gì về phản ứng đó, nhưng tôi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô. Tiện thể, tôi cũng gãi cổ cho Atalanta khi cậu ta cuộn tròn bên cạnh tôi.

“Không sao đâu,” tôi nói. “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Cô sẽ ổn. Tôi tin vậy.”

Ở cạnh cô gái này khiến tôi nhớ lại quãng thời gian ở trại trẻ—thời mà tôi là “chị cả” của bọn trẻ. Cô ấy lúc nào cũng rắc rối, khiến tôi không thể rời mắt. Tôi chưa từng có một gia đình thực sự, nhưng... có lẽ cảm giác này chính là cảm giác khi có một cô em gái.

“Ông ấy đúng là lo lắng quá mức...” – tôi thở dài.

“Hả? Ơ... Ừm...?” – cô ấy không hiểu tôi đang nói gì, nhưng như thế cũng đủ rồi.

Tôi cắt ngang cuộc trò chuyện và đuổi cô ấy ra ngoài với lý do muốn thay đồ. Karm vẫn giả vờ ngủ trên giường bên kia, nên tôi đá hắn lăn xuống đất để trút giận. Rồi tôi trèo lên bậu cửa sổ.

“Chị Alicia định đi đâu đấy?” – hắn hỏi, như thể chuyện đó có liên quan gì đến hắn.

Nếu hắn có thể nghe thấy giọng nói của các vị thần, thì đáng ra đã biết câu trả lời rồi, đúng không?

“Tôi chỉ ra ngoài... phạm một tí tội thôi,” tôi đáp. “Tôi nghĩ hôm nay các vị thần sẽ tha thứ cho tôi.”

Hắn im lặng giơ tay phải lên, nở một nụ cười nhẹ như thể đang nói: Chả liên quan đến tôi.

“Cảm ơn nhé. Tôi nợ ông một lần đấy.”

Hành động đó... bất ngờ tử tế thật.

Tôi để Atalanta nằm lại trên giường, rồi nhảy ra khỏi cửa sổ, khoác tạm một chiếc áo choàng bên ngoài bộ đồ ngủ. Tôi lao qua những mái nhà, hướng về phía người đã cố gọi tôi suốt một lúc. Mỗi cú nhảy khiến khớp xương tôi kêu răng rắc, nhưng tôi không thể phớt lờ hắn—rõ ràng là hắn đang mất kiên nhẫn.

Hắn đang đứng đợi tôi trên đỉnh tháp chuông, áo choàng tung bay trong gió, nhìn xuống quảng trường. Trên cao, trời xanh không một gợn mây. Bình thường nơi đây sẽ tấp nập quầy hàng, nhưng hôm nay không khí nặng nề, u ám. Xác của cả tá con quỷ bị treo lủng lẳng giữa quảng trường, giữa đám đông tụ tập. Hẳn có không ít người dưới kia đã mất nhà, mất người thân. Họ nhìn chằm chằm vào lũ quỷ, ánh mắt đầy giận dữ và bất lực, nhặt đá ném về phía chúng như thể muốn trút bỏ nỗi đau và sự mất mát.

Hắn ẩn mình trong bóng tối bên trong tháp chuông, dõi mắt xuống đám đông.

“Ra cô vẫn sống.”

Hắn kéo mũ choàng kín mặt, che giấu diện mạo khỏi ánh mắt người đời, nhưng tôi biết thừa là ai.

Chiếc hoa tai liên lạc của tôi cứ vang lên mãi trong tai: “Ra tháp chuông cạnh quảng trường nếu muốn lấy lại đồ.” Chỉ có mấy lời đó, lặp đi lặp lại như một tin nhắn tự động. “Ra đây mau!” – thật phiền chết đi được. Tôi xứng đáng được tuyên dương vì đã không tỏ ra cáu kỉnh.

“Ừ, hồng y của cô cứu tôi đấy. Còn nói ‘Cảm ơn vì đã hỗ trợ tiêu diệt nghi phạm giết hồng y,’ cái tên bốn mắt chết tiệt. Không tin nổi kính của hắn là thật.”

Ít nhất thì tôi đồng tình với thái độ của hắn với Glasses.

“Ồ, vậy là may mắn ghê. Họ tìm được vật tế cho mọi tội lỗi của ông rồi còn gì.”

“Chỉ có nghĩa là bọn họ đang lợi dụng tôi thôi, đúng không?”

Dù họ cứu hắn, hắn vẫn căm thù Giáo hội.

Cũng chẳng có gì khó hiểu.

“Chúng tôi tận dụng mọi thứ có thể dùng được,” tôi nói. “Đơn giản là cách Giáo hội vận hành.”

“Này, ta đâu phản đối. Ai cũng làm vậy thôi, nếu còn muốn sống.”

Dù hắn nói thế, tôi vẫn cảm nhận được sát khí quanh hắn—như thể hắn sẵn sàng đi đập chết sếp tôi ngay bây giờ vậy.

Hmm... chắc là tôi an toàn đấy chứ?

Đúng không?

“Dù sao thì, cô tới nhanh thật đấy.”

“Nếu ông thích đợi thêm, tôi sẽ quay lại sau khi thay đồ đàng hoàng.”

“Thôi, càng nhanh càng tốt,” hắn nói rồi ném trả cho tôi cuốn kinh thánh.

Tôi bắt lấy, cau mày nhìn hắn. Trong khoảnh khắc, tôi tưởng như thấy thứ gì đó rất tệ hại phía sau lớp mũ trùm đầu của hắn.

“Thật vô lễ khi lấy đồ của người khác mà chẳng xin lỗi lấy một lời. Tôi đã đặt riêng cuốn này đấy, biết không?”

Vừa nói, tôi vừa siết chặt quyển kinh trong tay và thầm niệm một lời cầu nguyện. Cho đến lúc đó, tôi chưa để ý mùi lạ từ hắn, nhưng giờ... nó bắt đầu rõ ràng.

Nếu là vài tuần trước, tôi chẳng nhận ra nổi. Nhưng giờ đây, mùi đó khơi dậy những ký ức sống động—khắc sâu trong tâm trí tôi.

“Này, bình tĩnh đi. Tôi gọi cô ra đây để cho cô xem cái này. Đừng có nổi điên mà lao vào đánh ta, nghe chưa?”

Hắn vén mũ trùm lên, để lộ khuôn mặt đã mang những đặc điểm của thú vật.

“‘Chiến binh thật ra là quỷ đội lốt’... Không phải vậy chứ?”

“Không. Tôi hoàn toàn là con người, sinh ra và lớn lên như vậy. Cũng chẳng có máu quỷ trong dòng tộc. Chỉ là tác dụng phụ thôi. Lần đầu tiên nó tệ đến mức này đấy.”

“Từ Scarlet Brave?”

“Cái tên đó không phải ta đặt đâu, hiểu chưa? Là Cion gọi vậy.”

“Ra vậy...” – tôi nói, tạm thời bỏ qua gu đặt tên tệ hại của Cion. “Giờ thì tôi hiểu tại sao ông ta không chết khi trúng đòn chí mạng từ cuốn kinh của tôi.”

Hắn thực sự đã từ bỏ nhân tính của mình.

“Còn Cion?” – tôi hỏi.

“Chưa nói gì với cô ấy cả. Có lẽ cô ta còn chẳng nhận ra.”

“Ý tôi không phải vậy,” tôi nói chậm rãi.

Nếu cô ấy cũng dùng kỹ năng đó, thì cơ thể cô ấy cũng sẽ—

“Đừng làm cái mặt đó. Ta đã ngập trong máu còn nhiều hơn cô ta, hiểu chưa?”

Tôi nhìn hắn, trầm ngâm. Danh hiệu của hắn là “Kẻ Đẫm Máu,” rốt cuộc. Nếu hắn nói mình nhuộm máu nhiều hơn cô ấy, tôi cũng không cãi được. Nhưng nếu cô ấy cứ tiếp tục bắt chước phong cách chiến đấu của hắn, thì sớm muộn gì...

“Tôi hiểu rồi,” tôi nói. “Đó là lý do ông muốn cô ấy buông kiếm.”

“Cô hiểu rồi chứ?”

e7f917fb-419e-4888-b13a-79b20675fddb.jpg

Hắn quan tâm đến đồ đệ của mình, và hắn hiểu rõ rằng dù cô bé có giành được bao nhiêu vinh quang đi chăng nữa, thứ đang chờ cô phía trước chỉ là sự diệt vong. Quá rõ ràng tại sao hắn lại muốn cô tránh xa chiến trường.

“Tôi nghĩ ông có nghĩa vụ phải nói hết những điều này cho cô ấy.”

“Dù ta có nói, thế giới này đâu có đủ tử tế để cô ấy sống sót mà không cần đến thanh kiếm.”

“Ừm... tôi đoán là đúng thế thật.”

Nếu là một người bình thường mà bị cào lưng rồi chôn vùi dưới đống đổ nát, thì dù có luyện tập thân thể đến mấy, cũng chỉ còn là một đống thịt nát. Có lẽ hắn sống sót được phần lớn là nhờ vào quá trình "quỷ hóa" của cơ thể, hơn là do điều trị của vị hồng y.

Thế giới này chẳng bao giờ trở nên tử tế hơn, phải không...

Cô bé đó vẫn sẽ tiếp tục lội qua máu mà tiến lên. Dù được ca tụng, dù có danh vọng, cô ấy sẽ mãi mất đi những thứ quan trọng, và hết lần này đến lần khác, sẽ lại đau khổ vì bất lực.

Việc tái thiết thành phố sẽ mất rất nhiều thời gian. Không chỉ nơi chúng tôi đã chiến đấu—trên khắp thành phố, mái nhà bị sập, các tòa tháp lung lay sắp đổ. Không thể dựng lại được, nên tất cả sẽ phải đập đi xây lại từ đầu... Một mớ hỗn độn thật sự. Nhưng may mắn thay, đó không phải việc của tôi.

“Có cách nào chữa không?” tôi hỏi.

“Làm sao ta biết được. Ta chưa từng gặp ai khác có kỹ năng giống thế này, nên chịu. Thành thật mà nói, cô còn biết mấy cái quỷ này rõ hơn tôi, đúng chứ, tiểu thư?”

“Ông đánh giá tôi cao quá rồi. Nếu tôi có kiến thức sâu đến thế, thì ngay cả ông cũng không thể thắng tôi được đâu.”

“Ờ, nghe cũng hợp lý.”

Giờ thì hắn bắt đầu khiến tôi phát cáu rồi đấy. Tôi không nghĩ hắn cố ý mỉa mai, nhưng vẫn khó chịu.

“Chỉ có vậy thôi sao, chuyện ông muốn bàn?”

“Cô sẽ yêu cầu tôi dâng đầu trước khi tôi đi sao?”

“Ông thật sự nghĩ cái đầu của mình còn chút giá trị nào à?”

Nếu ai đó thấy khuôn mặt hiện tại của hắn, sẽ là đại họa. Veiss từng được xem là chiến binh vĩ đại nhất của nhân loại, nhưng hắn lại đang sử dụng sức mạnh của quỷ... Nếu tin đồn chỉ đến mức đó, thì chúng tôi còn may. Nhưng nếu lan ra rằng vị chiến binh ấy thực chất là quỷ, thì cả Giáo hội cũng sẽ bị đặt dấu hỏi—vì chính chúng tôi từng công nhận hắn là Anh hùng. Khi đó, tôi—người đã mang cái đầu hắn về—sẽ cần bị “xử lý” để bịt miệng. Tôi có thể biến mất không dấu vết. Lúc đó thì... tôi còn sống vì điều gì nữa đây?

“Thôi, kệ.” – hắn ngừng một chút. “Hãy chăm sóc con bé giùm tôi.”

“Bảo vệ cô ấy không phải là việc của tôi.”

“Nhưng cô cũng chẳng muốn giết cô ta, đúng chứ?”

“Thật sao?”

Thành thật mà nói, chính tôi cũng bắt đầu phát chán với bản thân. Tôi nghe thật giống một kẻ đạo đức giả, đúng không? Có khi ai từng rao giảng lời của ‘Thần’ cuối cùng rồi cũng thành ra như thế...

“Vậy là cô vẫn định lợi dụng cô bé,” hắn nói. “Có thể chỉ vậy thôi, nhưng vẫn—giờ thì cô cũng giống bọn tôi rồi.”

Tôi nhìn chằm chằm lại hắn.

Tôi không cần ông ta hành xử như thể ta là đồng đội, là bạn bè gì đó, được không?

“Ta trông giống kẻ tâm thần thích tắm máu lắm sao?”

“Chẳng ai thích chuyện đó cả.”

Ồ, có đấy. Ở nhà thờ chúng tôi có ít nhất một đứa như vậy... Chờ đã, không lẽ phe mình còn tệ hơn cả lũ quỷ?

“Nếu cô muốn giả vờ phục tùng các vị thần trong khi làm bất cứ điều gì mình thích, thì cứ việc. Nhưng mà, cũng hiếm lắm đấy—người làm vậy vì người khác chứ không phải vì mình. Vì cô đâu có được gì từ chuyện đó, đúng không?”

“Chính xác. Nên tôi chẳng có lý do gì để làm chuyện đó.”

Tôi chỉ đang cố sống sót thôi.

“Nếu cô thật sự nghĩ vậy, thì cô là diễn viên giỏi thật đấy.”

“Vậy sao.”

Ugh, im dùm đi. Tôi ghét cái tên khốn này thật sự.

Tôi quyết định phản đòn lại hắn chút ít. “Cô bé đó sẽ mãi đuổi theo cái bóng của ông, biết chứ?” tôi nói. “Ông là hình mẫu lý tưởng của cô ấy—người cô ấy ngưỡng mộ hơn bất kỳ ai.”

Càng đúng nếu hắn chết trong lúc làm nhiệm vụ. Cô ấy sẽ cố gắng nối tiếp di sản của hắn, lao mình vào hiểm nguy, tự hào hy sinh bản thân vì người khác. Dù có biết rằng chính sức mạnh ấy đang dần giết chết cơ thể mình, cô ấy cũng sẽ không do dự.

Bởi vì cô ấy là Anh hùng.

“Ờ, vậy thì... xin lỗi vì lại để chuyện đó cho cô lo.”

Khuôn mặt thường đầy cứng rắn và u ám của hắn bỗng dịu lại. Giờ đây, Veiss mỉm cười buồn bã—như một người cha lo lắng cho đứa con gái nhỏ—nhìn tôi.

Không. Ông không hiểu. Tôi không phải là một trong các người. Tôi chưa từng là như thế. Tôi chỉ không muốn chết. Tôi chưa từng, dù chỉ một lần, thật sự muốn mạo hiểm tính mạng để cứu ai...

Ngay cả lần trước, lời cầu nguyện của tôi chỉ vừa kịp kích hoạt đúng lúc tôi cận kề cái chết. Còn lại thì là nhờ vào liệu pháp của vị hồng y. Dù ông và đồng bọn chính là lý do tôi rơi vào mớ hỗn độn này... tôi vẫn không thể sống thiếu sự trợ giúp của các “vị thần.” Tôi vẫn cần họ—dù biết rõ họ chỉ là một thứ hư cấu được dựng lên để phục vụ quyền lực.

“Ông không thể mong tôi—” tôi vừa định nói, thì chiến binh đã biến mất.

Hắn nhảy khỏi tháp chuông, lấy đà từ vách tường rồi biến mất giữa những mái nhà, nhẹ nhàng như một cái bóng.

Tôi nhìn theo bóng hắn khuất dần—trong mắt tôi, hắn trông không khác gì một con quỷ. Từ khoảng cách này, hắn chính là hình ảnh hoàn hảo của con sói trắng mà chúng tôi đã giết.

“Cứ phải nói lời cuối cùng mới chịu...” tôi làu bàu.

Tôi thật sự không thể chịu nổi hắn. Tôi thở dài, mệt mỏi.

Dưới bầu trời trong xanh, trên những con phố rợp bóng, nhịp sống thành phố đang dần trở lại—dù các tòa nhà vẫn còn hằn vết tích của máu lửa và tàn phá. Thật kỳ lạ khi cuộc sống quay lại bình thường sau những chuyện vừa xảy ra, nhưng có lẽ chính vì đó là hậu quả của một thảm họa. Thế giới vẫn tiếp tục xoay—vận hành nhờ vào những sinh mạng bị đánh cắp.

Giết hoặc bị giết. Chúng tôi làm những gì cần làm để tồn tại—dù có phải dẫm lên sinh mạng kẻ khác, đè nát hy vọng của người khác. Chúng tôi không còn lựa chọn nào ngoài việc nhuộm máu mình. Đó chính là bản chất của thế giới này—một sự thật không thể nào thay đổi.

“Thế... ông định đứng đó nghe lén bao lâu nữa đây?” tôi hỏi.

“Ồ?” – một giọng nói vang lên. “‘Nghe lén’ là từ mang sắc thái tiêu cực quá, cô không thấy sao? Tôi chỉ đang theo dõi cấp dưới của mình vì lo lắng thôi—chẳng ai muốn cô bị một con sói háu đói ăn thịt cả.”

Tên sếp của tôi, Hồng y Tối cao Glasses, bước ra khỏi bóng tối dưới chân tháp chuông.

“Đúng là như mọi khi, Đức ngài—ngài nói dối dễ như thở,” tôi đáp. “Chiến binh đó chắc cũng phát hiện ra ngài rồi.”

“Hắn có vẻ biết quan sát tình hình lắm. Cũng giống tôi thôi.”

Ồ, vậy à?

“Vậy là ngài đã thu phục được Anh hùng, rồi bây giờ cả chiến binh cũng ngoan ngoãn trong tay ngài... Có khi nào đây chính là kế hoạch của ngài từ đầu đến cuối?”

“Ồ, tất nhiên là không rồi. Mọi chuyện chỉ là ý chỉ của các vị thần. Hãy cùng dâng lời cảm tạ vì những ân sủng ấy, Sơ Alicia.”

Tên sếp của tôi chẳng biết xấu hổ là gì, liền chắp tay cầu nguyện ra vẻ thành kính. Tôi chắc chắn rằng kể cả có đá hắn lăn lộn dưới đất, các vị thần cũng chẳng phàn nàn gì... Nhưng dù sao thì, ông ta vừa cứu mạng tôi, nên lần này tôi sẽ bỏ qua.

“Tôi nghe nói Ma Vương thật ra muốn hòa bình với chúng ta. Ông nghĩ sao về chuyện đó?” – tôi hỏi. “Chắc ông cũng nghe lén được đoạn đó rồi, đúng không?”

“Ồ? Giờ tôi mới biết đấy...” – ông ta trả lời, tỉnh bơ. “Mà thôi. Dù sự thật là gì, thì chuyện đó cũng đã thuộc về quá khứ; giờ chẳng còn cách nào kiểm chứng. Sự thật thế nào cũng không thay đổi được hiện trạng bây giờ. Khoảng cách giữa loài người và bọn chúng không dễ san lấp vậy đâu.”

“Chắc... đúng thế.”

Tôi đã tận mắt chứng kiến khoảng cách đó—sự chênh lệch cơ bản giữa quỷ và người. Thực tế là một bên hoàn toàn vượt trội hơn bên còn lại...

“Và đó là lý do các vị thần ra lệnh tiêu diệt chúng,” tôi lẩm bẩm.

Ngay cả nếu Giáo hội không truyền bá tư tưởng rằng lũ quỷ là kẻ ác, thì bất kỳ con người nào đối mặt với nỗi kinh hoàng đó cũng sẽ đi đến kết luận tương tự. Họ sẽ tìm mọi cách dập tắt tia lửa nhỏ trước khi nó biến thành hỏa ngục. Ngay cả chiến binh của nhân loại cũng sẽ không thoát khỏi phán quyết đó.

“Thật sự... các vị thần tàn nhẫn quá phải không?” – tôi nói.

Tôi không hề kể cho cô ấy nghe về điều đó. Trong trận chiến, cô ấy còn quá nhiều chuyện phải lo, và chắc chắn không thể nghe được cuộc trò chuyện giữa tôi và Heavenfang. Mà dù có thể, cô ấy cũng chẳng muốn biết rằng hành động của mình đã dẫn đến thêm bạo lực, thêm đau thương.

“Ước gì họ giải quyết chuyện của họ ở đâu đó thật xa, khỏi liên quan gì đến tôi.”

Như vậy thì đó sẽ là vấn đề của kẻ khác, và tôi đã không phải gánh lấy bao nhiêu phiền phức và hiểm họa.

“Cô bi quan quá đấy,” Glasses nói. “Không giống cô mọi khi.”

“Tôi chỉ là mệt thôi, được chưa?”

Ông ta bật cười nhẹ. Tôi không rõ ông ta có thật sự hiểu được cảm xúc của tôi không. Có lẽ là có, và đây là cách ông ta tỏ ra đồng cảm.

“Chiến binh đó nói đúng, cô biết không. Chính cô đã cứu tất cả, Alicia Snowell—thành phố, và cả hai người họ. Cô nên tự hào vì điều đó. Họ không được cứu nhờ phép màu của các vị thần, mà nhờ chính đôi tay cô.”

“Ngài đúng là có tài nói nhảm, Đức ngài ạ—ít nhất thì tôi công nhận điều đó.”

“Quan tâm đến cấp dưới là trách nhiệm của một người sếp tốt mà! ☆”

“Lần sau thì làm ơn thật sự quan tâm hộ cái.”

Vả lại, tôi đâu có làm gì to tát. Tôi chỉ giết một người—như mọi khi. Khác biệt duy nhất là lần này tôi tự quyết định.

Lần đầu tiên, tôi đã đi ngược lại ý chỉ của các vị thần và giết người vì chính ý muốn của mình. Đồng thời, tôi lại cứu người mà các vị thần bảo tôi phải giết...

“Hmph!”

Tôi trút giận lên mặt tên Glasses bằng cách ném thẳng quyển kinh vào mặt hắn. Mũi hắn chảy máu, nhưng cái kính chó chết thì vẫn không hề xước một vết. Một ngày nào đó tôi sẽ đập nát nó—nhớ lời tôi đấy...

“Đừng lo,” tôi nói. “Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Dù sao thì đó cũng là công việc của tôi mà.”

“Đúng thế. Mà tôi đâu có nghi ngờ gì—chuyện đó tôi chẳng lo chút nào.”

Tôi ghét hắn kinh khủng.

Và rồi—

“Hmph!”

—tôi tung cú đấm mạnh nhất vào mặt hắn. Nhưng lần này, cú đấm chỉ vung qua không khí một cách vô vọng, duyên dáng một cách đáng thương.

“Xem ra cô còn phải luyện nhiều mới làm cô dâu đúng nghĩa được đấy!” – hắn cười hả hê.

“Chết đi cho rồi!”

Tôi đá hắn hai ba cái vì tức, nhưng hắn tránh được tất cả như thể đang đùa giỡn.

“Thôi, tôi đi đây!” – tên ngốc hét lên rồi quay đầu bỏ chạy.

Tôi chẳng buồn đuổi theo. Tôi thở dài một hơi thật sâu, quay nhìn thành phố.

Khắp nơi là tàn tích của cuộc sống con người. Những thứ còn sót lại của những sinh mạng đã bị cướp mất.

Loài người không có con mắt của thần thánh. Dù có tính toán đến đâu, chúng ta cũng không thể kiểm soát mọi thứ. Ấy vậy mà... nhìn vào thực tế, ba hồng y từ ba phe phái khác nhau đã chết, một cựu tướng của Ma Vương bị tiêu diệt ngay dưới quyền Hồng y Tối cao Salamanrius. Thêm vào đó, ông ta còn khiến một chiến binh mang ơn mình và kiểm soát được Anh hùng. Tất cả diễn ra quá hoàn hảo để có thể là ngẫu nhiên. Cảm giác như chúng tôi chỉ là những con rối trong lòng bàn tay của “các vị thần”...

“Thật là lố bịch...”

Cuối cùng cũng chỉ là một ảo ảnh khác—một vở diễn hoành tráng khác do Giáo hội dàn dựng. Một ảo ảnh đẹp đẽ để người ta ngưỡng vọng.

Không có vị thần nào cả, cũng chẳng có cái gọi là định mệnh.

Tôi ôm chặt lấy quyển kinh đầy dối trá. Một làn gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi máu nhạt nhòa.

Thế giới trải rộng trước mắt tôi quá đỗi bao la, lớn đến mức không thể nào nắm bắt. Thứ vận hành nó không phải là ý chí của thần thánh, mà là vô số khát vọng và mưu đồ của những kẻ sống trong đó—cùng với máu đổ và bạo lực đan xen. Và rồi, kẻ thắng cuộc sẽ viết lại thế giới, giành quyền định hình nó theo ý mình. Đó là điều tôi đã hiểu từ lâu—quá rõ ràng để còn cần nói thành lời.

Thế giới này quá rộng lớn, quá mênh mông. Không một ai có thể kiểm soát nó—kể cả những kẻ hiếm hoi được gọi là “chiến binh.” Tất cả chúng tôi đều đang vật lộn để không bị cuốn trôi theo dòng chảy. Nhưng trong thực tế đầy xung đột và tham vọng này, chúng tôi hoàn toàn bất lực.

Đó là lý do tôi muốn làm cô dâu. Như thế tôi sẽ được bảo vệ, không cần phải run rẩy vì sự phi lý và bạo lực của thế giới này. Chiếc nhẫn trên tay tôi vừa là xiềng xích, vừa là phước lành.

Nhưng... nếu, chỉ nếu, có ai đó đủ mạnh để giơ kiếm chống lại thế giới này và tự mở lối đi riêng...

Tôi ngừng dòng suy nghĩ.

Đó là ảo tưởng ngu ngốc nhất trong tất cả.

Lúc này chắc cô bé ấy đã phát hoảng vì nhận ra tôi không còn trong phòng bệnh rồi.

“Chỉ biết cười chứ gì...” – tôi thì thầm.

Lúc đó, khi máu tôi đổ xuống người cô ấy, cô bé đã run rẩy.

Cô sợ mất đi thứ mình trân quý, sợ ai đó lại cướp đi điều gì đó từ mình. Vì thế, cô đã chọn cách tự mình giết chóc—và có lẽ, cô đã đúng.

Những chiến binh được thần thánh yêu quý, dùng sức mạnh để cứu lấy tất cả... chỉ tồn tại trong truyện cổ tích. Thế giới thật sự không tốt đẹp như thế. Phải ra tay trước khi bị tước đoạt—đó mới là thực tại.

Nhưng khi cô bé run rẩy vì sợ mất mát, gương mặt ấy... chẳng giống mặt của một Anh hùng chút nào. Tất cả những gì tôi thấy chỉ là một cô gái nhỏ, đáng thương, tội nghiệp...

“Đủ rồi đấy,” tôi lẩm bẩm. “Các vị thần đâu bao giờ bỏ qua bất kỳ tội lỗi nào, phải không?”

Tôi cắt đứt dòng suy nghĩ.

Chúng tôi vốn phải cùng mục tiêu. Tôi đâu có phản lại giáo lý của các vị thần. Tận dụng mọi thứ có thể tận dụng—nếu đó là giáo lý của họ, thì với tư cách là cô dâu của họ, là kẻ nô lệ, tôi hoàn toàn có quyền làm theo.

Nghe có hơi lắt léo không nhỉ?

Dù sao thì, chính các vị thần đã dạy tôi như thế...

“Thật nực cười,” tôi bật cười khẽ.

Một cơn gió mát vuốt nhẹ mái tóc tôi. Tôi nheo mắt nhìn ra từ tháp chuông và bật cười, khi một lần nữa nhận ra thế giới này lố bịch đến thế nào.

Tôi sẽ không dìm mình trong máu như những chiến binh đó.

Không có các vị thần. Không có sự cứu rỗi. Những phép màu mà chúng ta gọi xuống bằng lời cầu nguyện chỉ là giả tạo. Vậy nên, tất cả những gì tôi có thể làm là tiếp cận Anh hùng, quyến rũ cô ấy, rồi giết cô ấy—miễn là đó là ý chỉ của “các vị thần,” và miễn là tôi vẫn là cô dâu của họ.

“Một cô dâu giết Anh hùng...”

Tôi sẽ thực thi thánh lệnh—nhân danh những vị thần giả dối—và hoàn thành công lý của họ.

Ít nhất là cho đến lúc này.