Cô Dâu - Kẻ Diệt Dũng Sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Konjiki no Wordmaster

(Đang ra)

Konjiki no Wordmaster

Sui Tomoto

Mặc dù đến dị giới vẫn không thay đổi phong cách "độc hành" của mình, Hiiro không hề hay biết rằng, trong tương lai không xa, cậu sẽ được mệnh danh là anh hùng...

101 204

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

90 1996

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

37 64

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

52 471

Release the Female Lead, Leave Her to Me

(Đang ra)

Release the Female Lead, Leave Her to Me

白迟

Các đệ tử của Ma Vương Gu Qingcheng đều chạy trốn vì một người phụ nữ tên là Fengya. Không thể đánh bại Fengya, Ma Vương Gu Qingcheng cuối cùng đã nghĩ ra giải pháp tốt nhất.

92 1048

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

(Đang ra)

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

Sakaki Mochimaru

Và thế là, chuyến hành trình “thư thả” (theo ước muốn) của một cô gái bình thường đột nhiên trở thành kẻ mạnh nhất thế giới chính thức bắt đầu—.

1 7

Volume 1 (Quán Quân Đẫm Máu) - Chương 2

Tôi chưa từng biết gì về gia đình mình. Theo lời các sơ đã nuôi tôi khôn lớn, họ tìm thấy tôi ngất xỉu trước cửa nhà thờ vào một buổi sáng đầy tuyết. Người lớn xung quanh ai cũng bảo tôi rằng tôi hẳn đã chết nếu họ đến muộn hơn chút nữa, và rằng tuyết phủ trắng xóa khắp nơi trừ đúng chỗ tôi nằm — cùng vô vàn câu chuyện đẹp đẽ khác để khiến tôi tin vào “các vị thần.” Nhưng tôi không thể chỉ biết gật đầu tin theo như thế được. Tôi cũng không rõ vì sao. Có lẽ tôi lạnh lùng hơn người khác, hoặc tỉnh táo hơn một chút. Chỉ là tôi mơ hồ cảm thấy mấy “vị thần” đó chẳng thể có thật; và khi nghĩ về ý nghĩa đằng sau những câu chuyện ấy nếu thần thánh không tồn tại, tôi thấy được thế giới phía sau tấm màn che.

Một khi bạn đã bắt đầu nhìn thế giới như thế, thì ngay cả phép màu cũng chỉ còn là mánh lới trình diễn. Những giờ phút cầu nguyện bỗng trở nên lố bịch — thậm chí ngu ngốc.

Lý do duy nhất khiến tôi vẫn tiếp tục cầu nguyện rất đơn giản: tôi chẳng còn gì khác để bấu víu. Thế giới này quá tàn nhẫn để tôi có thể sống sót một mình.

Bất kỳ sự chống đối nào với “ý chỉ thần linh” đều sẽ khiến tôi bị gắn mác dị giáo, bị đàn áp hoặc thẳng tay loại bỏ. Tôi không muốn kết cục như vậy. Mỗi lần tôi được giao nhiệm vụ xử lý một “kẻ dị giáo,” tôi lại càng chắc chắn hơn điều đó. Đây là điều tôi phải làm nếu muốn tiếp tục tồn tại trong thế giới này.

May mắn thay, người đàn ông đón tôi rời trại trẻ mồ côi là một trong những kẻ khốn dễ chịu hơn — ít nhất là so với những tên ngu đần nhầm tu viện thành nhà chứa hoặc trại nô lệ, hay mấy vị hồng y xem thuộc hạ chẳng khác gì quân tốt bỏ đi. So với bọn đó, ông ta còn tử tế. Mặc dù tôi vẫn không thể từ chối mệnh lệnh, ít ra ông ta cũng sẵn sàng bỏ qua nếu tôi có đá cho ông ta vài cái.

Vì thế, tôi không thể để ông ta mất đi vị thế — và càng không thể để ông ta chết. Nơi làm việc hiện tại của tôi không lý tưởng, nhưng cũng chẳng tệ nhất; tôi cần giữ nó bằng mọi giá. Tôi nhất định phải giữ cho Glasses vẫn còn sống...

“Trời ơi, việc một hồng y bị ám sát là chuyện chưa từng có! Đúng là một tội ác!” — Đại Hồng Y Salamanrius, cấp trên đã tiễn tôi lên đường cách đây vài ngày bằng một nụ cười, cất giọng vui vẻ qua thiết bị đeo tai.

Mấy khuyên tai này chỉ được trao cho những người thi hành nhiệm vụ trực tiếp dưới quyền hồng y; chúng chứa đá phép “magicite” được yểm bùa để truyền tin từ xa. Chúng tôi gọi chúng là “Ngọn Đèn Dẫn Lối.” Nói chung cũng khá tiện lợi.

Thành thật mà nói, giọng điệu tươi cười của ông ta khó chịu đến mức tôi suýt giơ tay ngắt cuộc gọi. Tiếc là còn quá nhiều việc cần trao đổi. Ví dụ như: thật đáng tiếc khi người chết lại không phải là ông ta.

“Ôi trời, ta cảm nhận được những suy nghĩ chẳng mấy lành mạnh đấy!” ông ta nói.

“Chức năng nó đâu có như vậy. Làm ơn chết giùm đi, thưa ngài.”

Một hồng y vừa bị ám sát. Đây là chuyện nghiêm trọng, từng giây đều đáng giá, vậy mà ông ta cứ vô tư như chẳng có chuyện gì.

Vì sếp tôi có vẻ chẳng mấy bận tâm về cái chết của đồng nghiệp, tôi đành chủ động lái cuộc trò chuyện. “Người bị giết là Hồng y Linh mục à? Hay Hồng y Phó tế?”

So với các Hồng y Giám mục thường xuyên ru rú trong thánh đường, thì mấy Hồng y cấp thấp hơn như Linh mục hay Phó tế lại ra ngoài nhiều hơn. Họ cũng được bảo vệ ít hơn. Gần đây, do Giáo hội đang dốc toàn lực truy lùng tàn quân quỷ tộc, nên nhân lực khan hiếm đến mức có tin rằng vài Hồng y Phó tế phải đi lại mà không có vệ sĩ hộ tống. Và trong lúc ấy, Giáo hội Anh hùng vẫn không ngừng lay chuyển đức tin của dân chúng... Khoan, chẳng lẽ hung thủ là người của Giáo hội Anh hùng?

Glasses bật cười nhẹ nhàng, đầy vẻ chế giễu, như thể đã đọc được ý nghĩ của tôi. “Đáng tiếc, nạn nhân là một trong Bảy Đại Hồng Y — Hồng Y Chaucus.”

Tôi đứng chôn chân. “Ngài đang đùa à. Không thể nào.”

“Ta cũng nghĩ vậy. Thật khó tin là do con người làm ra.”

Tôi đã nghe không ít tin đồn kinh khủng về Hồng Y Chaucus. Thú thực, biết ông ta chết rồi khiến tôi nhẹ cả người, nhưng...

“Ngài nghĩ là do quỷ làm sao?” tôi hỏi.

“Hiện tại, đó là khả năng hợp lý nhất. Ông ta cẩn trọng hơn bất kỳ ai trong vấn đề an ninh cá nhân.”

Thế mà vẫn có kẻ đột nhập và giết ông ta. Ý nghĩ quay cuồng trong đầu tôi. “Chuyện này thực sự rất tệ.”

“Chuẩn không cần chỉnh.”

Chuyện này chắc chắn sẽ không dừng lại ở đây. Với việc Ma Vương đã chết và quân đội hắn tan rã, rất có thể đây là nỗ lực cuối cùng nhằm đánh thẳng vào trung tâm chúng tôi — và như vậy thì tính mạng sếp tôi cũng đang gặp nguy hiểm.

“Tôi có nên quay về không?” tôi hỏi.

Kế hoạch ám sát Anh hùng, hay gọi là “Dự án Hậu cung” hay gì gì đó, giờ chẳng còn quan trọng nữa. Giờ đây có những việc cấp bách hơn cần lo, và tôi cũng có thừa lý do để bỏ ngang chuyến đi này mà quay về. Thành thật mà nói, ngay cả khi tôi lên đường ngay bây giờ, có khi cũng đã quá muộn khi đến nơi... Nhưng nếu còn chút hy vọng đến kịp, thì vẫn đáng để thử. Tất nhiên, ngày nào tôi chẳng bảo Glasses chết quách đi, nhưng giữa “Ước gì ông ta chết” và “Tôi không sao nếu ông ta chết thật” là cả một trời khác biệt.

“Ta rất cảm kích vì con quan tâm đến ta đến vậy, nhưng nếu hung thủ thật sự là một trong các tướng lĩnh cũ của Ma Vương, thì ngay cả con cũng chẳng thể đối phó nổi đâu. Nên ta muốn con tiếp tục truy tìm Anh Hùng và tiếp cận anh ta theo đúng kế hoạch. Tùy tình hình, có thể ta sẽ cần đến sức mạnh lẫy lừng của cậu ta.”

“Ngài đúng là đồ khốn nạn, thưa Đức ngài.”

Lúc trước thì nói nào là ám sát, phá hủy, đủ thứ... thế mà ngay khi bản thân có nguy cơ gặp nạn, ông ta liền quay ngoắt 180 độ. Đến cả các vị thần chắc cũng phải sốc vì sự trơ trẽn vô nguyên tắc của ông ta. Ôi các vị thần, xin hãy đoái thương đứa chiên lạc lối này mà nổi cơn thịnh nộ giáng sấm sét diệt trừ hắn đi. Amen.

“Ta cũng không còn cách nào khác,” Glasses đáp. “Con người vốn không hoàn hảo mà.”

“Giờ ngài còn dùng lời của các vị thần để biện hộ nữa hả? Mặt dày vừa thôi. Với lại, làm ơn đừng đọc suy nghĩ của tôi nữa — rợn người lắm.”

“Ồ?”

Nếu không cần quay về thì cũng tốt. Vừa mới thoát khỏi cái sàn cứng của toa hàng, mà giờ tự nguyện chui vào lại thì đúng là ngu hết phần thiên hạ. Cái lưng và cái mông tôi cũng chịu hết nổi rồi.

“Lần sau có thể cho tôi phương tiện di chuyển đàng hoàng hơn không?” tôi hỏi. Ít nhất thì cho tôi nằm trên cái giường mềm lông mịn gì đó, chứ đừng bắt nằm sàn xe nữa.

“Cố gắng chịu đựng đi. Trước mặt thần thánh, ta không thể sống buông thả được.”

Như thể ngài quan tâm lắm vậy.

“Thôi được,” tôi nói. “Xin ngài hãy tự biết giữ gìn sức khỏe, thưa Đức ngài.”

“Ta sẽ cố. Ta cũng không cuồng chết lắm đâu.”

“Thế cơ à.” Tôi đáp khô khốc.

Tôi quay lại tập trung vào nhiệm vụ. Sau khi tới nơi, tôi định sẽ đến chào hỏi Đại Hồng Y Kyrius — thành viên của Bảy Đại Hồng Y quản lý thành phố này. Nhưng giờ khi một đồng sự của ông ta vừa bị ám sát, việc đó sẽ phức tạp hơn nhiều. Tôi thật sự không muốn trở thành kẻ tình nghi.

“À, nhờ ngài liên lạc với vị hồng y giúp tôi,” tôi nói. Thật lòng mà nói, nếu tránh được cuộc gặp này thì tôi cũng chẳng tiếc. Sau khi mọi việc xong xuôi, tôi định ngắt kết nối thì—

“Ồ, còn một việc nữa...” vị hồng y chen ngang, cố tình chờ đến tận giây cuối.

Tôi miễn cưỡng chú ý. Làm thuộc hạ trung thành đúng là khổ thật.

“Gì đấy? Đừng bảo là chuyện ngu ngốc gì nữa nhé...”

“Ta mong chờ được chào đón con trở về... sau khi con trở thành một người phụ nữ!”

“Chết đi!” — tôi dập máy ngay lập tức.

Thật khó tin đây là người từng đưa tôi rời trại trẻ mồ côi và dạy dỗ tôi biết bao điều. Nếu ông ta đang đứng trước mặt, tôi có lẽ đã bẻ gãy chân ông ta rồi.

bdaddc77-4f25-42a9-abe8-cce2ce60f4ac.jpg

“Được rồi…”

Dù là thao túng hay ám sát Anh Hùng, thì cũng không có thời gian để lãng phí. Tôi vốn chẳng định ở lại nơi này lâu làm gì.

Đây là Arshelm — nơi tận cùng thế giới. Ở vùng biên giới này, đến cả không khí cũng nặng nề, ngột ngạt, và gương mặt người dân thì sần sùi, khắc khổ hơn hẳn so với những thành phố trung tâm mà tôi quen thuộc.

Ngay từ lúc đặt chân tới, tôi đã cảm nhận được ánh nhìn soi mói châm chích khắp cơ thể. Không hẳn là đề phòng — mà là ghê tởm. Người ở đây dường như chẳng tin tưởng Giáo hội là bao.

“Phiền phức thật…”

Nghiến răng chịu đựng, tôi tiến đến một quán trọ gần đó. Ngay cả ở con phố chính, một nhóm đàn ông trông như đầu gấu tụ tập trước cửa, và huýt sáo lộ liễu khi vừa trông thấy tôi. Ghê tởm thật, nhưng tôi mặc kệ — xử lý bọn này không nằm trong nhiệm vụ của tôi.

Bên trong, quán rượu chật kín mấy gã đàn ông đã xỉn quắc cần câu dù đang giữa trưa. Phần lớn là lính đánh thuê hoặc những thành phần chẳng ra gì. Nhìn chúng thôi cũng đã thấy ngứa mắt, nhưng không có hiệp sĩ nào bảo vệ những thành phố biên giới kiểu này cả; không có bọn họ, quỷ tộc sẽ dễ dàng tràn vào đất liền. Nói trắng ra, chúng là rác rưởi — nhưng là loại rác vẫn còn dùng được.

Bản thân tôi chẳng bao giờ đặt chân vào nơi như thế nếu không bị buộc phải làm vậy. Nhưng — dù là nhà thổ hay phòng tra tấn — ở đâu được lệnh đến, tôi đều phải đến. Đó là vai trò của tôi, một kẻ thi hành án, và là gánh nặng của một kẻ tra xét.

Khi tôi đi sâu vào bên trong, tiếng ồn xung quanh dần biến thành những lời xì xào hào hứng. Nghe có vẻ như là đang bàn tán đánh giá tôi. Tôi phớt lờ tất cả, tiến thẳng tới chỗ chủ quán mà tôi đã đọc được trong báo cáo.

Một người đàn ông hói đầu đứng sau quầy, đang rót rượu vào ly. Làn da rám nắng đầy vết sẹo, thân hình vạm vỡ. Với ánh mắt sắc lạnh và hiểm hóc, ông ta trông giống đầu lĩnh sơn tặc hơn là chủ quán rượu.

“Tôi có thể làm phiền ngài một chút được chứ?” Tôi lấy cuốn Kinh Thánh từ bao ra và đặt lên quầy, thể hiện rõ mình đang làm nhiệm vụ chính thức từ Giáo hội. Chủ quán liếc qua nó một cái, chẳng hề tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Cô dâu của Thánh Hội tới chốn này để làm gì?”

“Tôi được thông báo rằng Anh Hùng đang ở lại tại Arshelm, và tôi đến đây để gửi lời chào đến ngài ấy.”

Tôi biết mình đã nói trúng phóc. Ngay khi thốt ra cái tên đó, không khí trong quán rượu liền thay đổi, dù chỉ rất nhẹ. Tôi tiếp tục nói, vừa theo dõi phản ứng của những người xung quanh bằng khóe mắt. “Tôi nghe nói quán trọ này thường có những người sống bằng nghề binh đao ghé qua. Có khi nào ngài biết tôi có thể tìm thấy anh ấy ở đâu không?”

“Ừm, để ta xem...” chủ quán câu giờ. Ông ta cầm lấy cái ly, bắt đầu lau bằng một miếng giẻ, rồi nhắm mắt lại ra vẻ suy nghĩ. “Cảm giác như đã thấy một người như vậy, hoặc là hắn đã bị giết đâu đó rồi... Khách ra vào chỗ này đông lắm. Ta đâu nhớ nổi mặt mũi từng đứa.”

Tôi hiểu rồi — nơi này chẳng mấy thân thiện với Giáo hội. Đúng là phiền phức.

“Tôi tin rằng mỗi đứa con của Thần đều có nghĩa vụ thiêng liêng hỗ trợ Giáo hội — đại diện cho các vị thần. Không phải vậy sao?” tôi hỏi.

“Thì sao? Dù vậy ta cũng đâu thể nói mấy thứ ta không nhớ ra được.” Nhưng rõ là ông ta biết.

Tôi để cho sự im lặng lơ lửng một lúc.

“Vậy thì... Cho tôi một ly rượu ngon nhất của ngài.” Tôi ngồi xuống và chìa ra một đồng bạc. Tôi có thể cưỡng chế lấy thông tin, nhưng ra tay ở nơi mà Anh Hùng có thể chứng kiến thì chẳng khôn ngoan chút nào.

“Tưởng đâu mấy vị thần cấm uống rượu cơ mà?”

“Nếu thật sự luôn dõi theo ta mọi lúc, thì đến cả thần thánh cũng sẽ phát chán.” Tất nhiên là tôi chẳng định uống thật. Nhưng ngồi chờ Anh Hùng với một ly sữa trong tay thì đúng là trò cười. “Hay là ở đây không có rượu để phục vụ cô dâu của Thánh Thần?”

“Ồ, có chứ. Ai cũng bình đẳng trước Thần cả — ít nhất là ở cái quán này.” Ông ta lấy từ kệ sau một chai rượu đã mờ nhãn và rót cho tôi một ly. “Vậy thì đây chính là rượu của các vị thần đó.”

Thứ nước ông ta đưa ra có màu đỏ thẫm, như viên hồng ngọc bị nung chảy. Mùi thơm nồng nàn và đậm đà khiến đầu tôi quay cuồng.

Tôi nhìn nó đăm đăm, mê mẩn. “Quả thật là vậy.”

“Đúng chứ?”

Rượu cũng là quà tặng của các vị thần. Là cô dâu của Thần, tôi không được phép đụng đến nó. Nhưng tên hồng y của tôi thì mua đủ loại rượu về uống, dù khẩu vị dở tệ. Thành ra, theo thời gian, tôi tự nhiên cũng học được cách nhận biết rượu ngon — và ly rượu này đúng là hàng thượng hạng, không thể nhầm được.

Thật tiếc là tôi không thể uống nó — tôi thầm nghĩ, chống khuỷu tay lên quầy, thưởng thức hương thơm và lướt ngón tay dọc theo bìa cuốn Kinh Thánh.

Khi chủ quán bước đi, tôi cảm nhận được một nhóm đàn ông đang tiến lại từ phía sau. Tiếng bước chân nặng nề vang lên: một, hai... ba cặp.

“Cô em đang tận hưởng lắm đấy nhỉ?” một kẻ lè nhè hỏi.

“Tôi đoán là vậy.” Tôi bình thản đáp.

Bọn này đúng là nồng nặc mùi rượu… Nhưng thôi, tôi không muốn gây chuyện. Ly rượu trước mặt cũng khiến tâm trạng tôi dịu đi phần nào; chuyện này tôi vẫn chịu được. Hơn nữa, kể cả có “cải hóa” được mấy gã này đi chăng nữa, tôi cũng chẳng được thưởng công gì cả.

“Chưa thấy mặt em bao giờ… Em không phải từ nhà thờ vùng này nhỉ? Từ miền Nam lên hả?”

Từ khóe mắt, tôi liếc nhìn bàn tay đang tự tiện lần xuống eo mình, rồi dằn mạnh góc cuốn Kinh Thánh lên mặt quầy. “Tôi xin nhắc trước, thân thể này đã được hiến dâng cho các vị Thần. Nếu còn tiếp tục đùa cợt, hành vi của anh sẽ bị coi là báng bổ thần thánh.”

“Ra thế à? Mặt thì ngây thơ mà chắc cũng lão luyện lắm nhỉ, cô em? Không biết em đã ‘ngủ’ với bao nhiêu ‘vị thần’ rồi nhỉ? Hmm?”

La la la, tôi không nghe gì cả. Các vị có nghe gì không?

“Thôi mà, thả lỏng tí đi,” hắn tiếp tục. “Vùng này hiếm khi có thứ xinh đẹp như em ghé qua. Con người mà, phạm tội là bản chất mà, phải không cưng?”

“Ồ, đó là câu nói à?” Tôi vừa nói vừa dùng tay trái đè bàn tay hắn lại, ngăn không cho nó tiến lên phía ngực. Tôi thật sự muốn tránh giết chóc nếu nó không nằm trong nhiệm vụ. Tôi rất muốn tránh điều đó.

“Ơ hay, có phải đêm nay em cũng phục vụ cái tên hồng y chó chết ấy không? Thì sao không vui vẻ với bọn anh trước nhỉ?”

Gã ngu si đó nhấc ly rượu của tôi lên và nốc một hơi cạn sạch.

Cái ly mà tôi đã định nhấp thử một ngụm sau đó.

Tôi giận sôi người, liếc nhìn chủ quán, nhưng ông ta chỉ nhắm mắt làm ngơ. À phải rồi. “Ai cũng bình đẳng trước các vị Thần,” đúng không?

Dù tôi đã đè xuống, bàn tay kia vẫn tiếp tục bò lên. Lần này tôi siết chặt lại.

“Để tôi chia sẻ một vài giáo lý của các vị Thần với các anh,” tôi tuyên bố, cố nở nụ cười hiền từ nhất có thể.

“Hả…?”

RẮC. Ngay khi khuôn mặt ngu ngốc của hắn còn đang méo mó vì ngạc nhiên, tiếng xương ngón tay gãy vang vọng khắp quán.

“Cái… GAAAAAAAH!”

Hai tên còn lại lập tức rút kiếm ra, có thể xem là một màn dũng cảm đáng ghi nhận.

“C- Cô… con khốn này! Cái quái gì thế hả?!”

“Ôi trời, làm ơn đừng gây náo loạn. Làm ơn nhé?” Không phải chúng là dạng người chịu ngồi nghe giảng đạo gì đâu, nhưng cứ nói đã. “Xin hãy cất kiếm đi. Giơ vũ khí với tôi là hành vi chống lại các vị Thần.”

Tôi dằn cuốn Kinh Thánh lên mặt quầy một lần nữa như lời cảnh báo cuối cùng. Nếu chúng rút lui ở đây, thì cũng tốt. Còn nếu vẫn ngoan cố—

“Mày tưởng bọn lính tụi tao sẽ để một con khốn làm trò cười à?!”

Không, tôi đoán là không rồi.

“Bọn tao sẽ đ* mày đến khi cái mặt xinh xắn đó khóc lóc cầu xin! Nghe rõ chưa?!” Gã bị gãy tay vẫn còn gào thét những lời bẩn thỉu, rồi rút ra con dao từ tay còn lại.

Ba gã đàn ông xúm vào một cô gái, còn móc cả vũ khí? Quá lố, nếu hỏi ý tôi.

Tôi không nói ra, nhưng chắc hẳn nó hiện rõ trên mặt.

“Giờ thì mày biết rồi đấy, con đĩ! Ngoài chiến trường, có khóc có gào cũng vô ích — chẳng có vị Thần nào cứu được đâu! Bọn tao sẽ dạy mày điều đó, cho rõ ràng!”

Nước miếng bẩn thỉu văng tung tóe khi hắn lao đến, dao giơ lên, hơi men khiến bước chân loạng choạng, mất kiểm soát.

“Không, cảm ơn. Tôi nghĩ mình ổn rồi.” Tôi nhanh chóng kẹp con dao lại giữa cuốn Kinh Thánh như đánh dấu trang, và mỉm cười với hắn. “Bút thánh thì mạnh hơn kiếm, hay gì đó tương tự?”

Chỉ với một cú xoay cổ tay, tôi bẻ gãy lưỡi dao. Khi hắn còn đang sững sờ, tôi chộp lấy phần lưỡi và đâm thẳng vào đầu gối hắn, chẳng thèm để tâm đến tiếng gào rú của hắn.

“Anh có biết không?” tôi hỏi, rồi vung cuốn Kinh Thánh đập vỡ quai hàm gã thứ hai. “Có những lúc lời Thần không để dẫn dắt con người, mà để trừng phạt họ.”

Tôi xoay người, mở cuốn sách ra trước mặt gã thứ ba, kẻ vẫn còn đứng hình tại chỗ. “Có lẽ điều đó không khiến anh hứng thú đọc sách lắm…” Với tầm nhìn bị che khuất, tôi thúc gối vào thẳng vùng bụng dưới của hắn. Hắn cúi gập người lại, và đúng lúc đầu cúi xuống, tôi dập cuốn Kinh Thánh mạnh vào bên tai hắn.

BỐP!

Hắn rên rỉ đau đớn, hoang mang, trong khi âm vang ngọt ngào đó vọng mãi trong đầu. Miệng sùi bọt, hắn ngã gục xuống sàn, máu rỉ ra từ tai. Gã bị gãy quai hàm và tên dính dao vào gối quằn quại thở dốc bên cạnh.

Tôi thở dài. Đúng là thảm hại. “Giá mà người ta biết cư xử đúng với tuổi của mình…”

Tôi đảo mắt nhìn quanh quán. Một số khách đang tìm cách bỏ chạy. Số khác thì ép sát tường, ôm chặt chai rượu đầy hoảng loạn. Đây à, “lính đánh thuê hung tợn vùng biên”? Thật lòng mà nói, một phần tôi chỉ muốn đá thêm cho bọn họ một trận; nhưng dù là kẻ tra xét, tôi cũng vẫn là con chiên của các vị Thần. Tôi đoán... đây vẫn là một phần trách nhiệm của tôi — dẫn dắt đàn chiên lạc lối này trở lại đường ngay nẻo chính.

“Được rồi, được rồi, mọi chuyện ổn cả,” tôi quay sang trấn an đám đông. “Không ai phải chết cả, nên mọi người cứ bình tĩnh.”

Tôi giữ tư thế không mang tính đe dọa, rồi quỳ xuống bên cạnh ba tên ngu ngốc kia, bắt đầu cầu nguyện với các vị Thần.

Bài cầu nguyện tôi đọc khá dài, rườm rà, và—thành thật mà nói—rất phiền phức, nên tôi sẽ bỏ qua phần lê thê đó, tóm lại là...

“—vậy nên, xin ban phước lành của Người xuống những kẻ đã lạc khỏi ánh sáng thiêng liêng, để họ có thể tìm thấy sức mạnh mà đứng dậy một lần nữa.”

Đây đúng là một bài cầu nguyện cẩu thả, nếu ai thực sự am hiểu chắc đã phát điên lên khi nghe. Nhưng cuối cùng, điều quan trọng vẫn là cảm xúc. Không phải ý nghĩa lời nói, mà là điều bạn muốn truyền tải.

Dù sao thì... cũng chẳng có vị Thần nào tồn tại cả.

“Thánh Nguyện.” Ngay khi tôi kết thúc lời cầu, những hạt sáng nhỏ lấp lánh bắt đầu hiện lên từ hư không. Chúng nhẹ nhàng rơi xuống ba gã đàn ông đang ngây dại nhìn tôi, bao bọc cơ thể họ trong ánh sáng và chữa lành vết thương. Phép màu này, được gọi là Thánh Nguyện, thực chất chỉ là một kỹ thuật mà chúng tôi gọi là orison. Chỉ những người của Giáo hội mới có thể sử dụng “ân huệ thần thánh” này; toàn bộ chỉ là một trò bịp, nhưng ánh sáng ấy lúc nào cũng đẹp mê hồn.

“Nếu các anh còn làm phiền tôi nữa, lần sau tôi sẽ móc mắt, cắt tai, xẻ mũi các anh ra, và cho các anh thấy tận cùng của ngày phán xét. Thế có giúp các anh tìm lại đức tin không?” Tôi không hề đe dọa — chỉ đang đưa ra một đề nghị mà thôi.

Ba tên ngu giờ đã thông suốt, vội vã lắc đầu như điên. Được rồi. Với một khoản quyên góp đủ lớn, ai cũng có thể đến Giáo hội để được chữa lành bằng orison, nhưng mấy gã này rõ ràng chẳng có tiền. Bọn họ trông như biến thành người khác hoàn toàn — giờ thì chỉ muốn chạy càng xa càng tốt.

“Xin lỗi mọi người nhé!” tôi lớn tiếng thông báo với cả phòng, vì đây là cơ hội tốt để chuyển chủ đề. “Tôi đến thành phố này để tìm kiếm Anh Hùng! Nếu ai trong đây biết tung tích ngài ấy, xin hãy nói cho tôi biết!”

Tôi nghe thấy tiếng chủ quán cười khúc khích sau quầy. Tôi vốn định làm cho giọng nói dễ thương một chút, nhưng tôi ghét bị cười nhạo.

Thật sự, tôi không hợp với mấy trò này… Tôi cáu kỉnh ngồi trở lại ghế, nhưng chưa bao lâu thì có tiếng xôn xao nổi lên ở lối vào. Trước cả khi tôi quay đầu lại, tôi đã ngửi thấy mùi máu lan khắp căn phòng.

Tôi lập tức căng người, bản năng chiến đấu được kích hoạt, nhưng rồi đám đông dạt ra. Khi thấy mấy gã vừa làm ồn lúc nãy lặng lẽ quay về chỗ ngồi, tôi hiểu ngay ai đang đứng giữa họ.

“Hửm? Có chuyện gì vậy, sếp? Sao ai cũng căng thẳng thế?”

Cậu ta còn trẻ. Trẻ hơn hẳn tôi tưởng — gần như chỉ là một đứa nhóc. Có lẽ cùng tuổi với tôi. Khuôn mặt thò ra dưới chiếc mũ trùm mang nét trung tính, thoáng nhìn còn tưởng là con gái. Anh ta — Anh Hùng — bước đến đưa trang bị cho chủ quán xem.

“Xin lỗi nhé, tôi lại làm dính đầy máu rồi. Không biết chùi sạch được không?”

“Nếu định thử gan lão già này, thì nhóc gan to thật đấy,” chủ quán đáp. “Mang qua đây sau, tôi lo cho.”

“Cảm ơn.”

Mùi máu tỏa ra từ khắp người cậu ấy đủ nồng để át cả tàn hương của nghi lễ linh thiêng tôi vừa thực hiện. Trong giây lát, tôi có cảm giác người đang đứng trước mặt mình là hiện thân của cái chết.

“Đó… tất cả là máu quỷ à?” tôi hỏi dè dặt.

“Hử...? À, đúng rồi. Ý tôi là… nếu là máu người thì mới kinh đấy, đúng không?”

“Ừm… tôi đoán đúng là vậy.” Tôi gật đầu, có phần lúng túng, trong khi một đôi mắt dõi theo tôi với ánh nhìn ngây thơ của dã thú.

“Cô không phải là một trong các sơ ở đây. Cô muốn nói chuyện với tôi à?” cậu ấy hỏi.

Dù sao thì tôi cũng phải lên tiếng để giữ mạch cuộc trò chuyện. Tôi cúi đầu chào. “Thật vinh hạnh khi được gặp ngài. Tôi đến đây theo lệnh của Hồng Y Salamanrius, một trong Bảy Đại Hồng Y. Tôi tên là Alicia Snowell.”

“Alicia… Alicia…” Anh Hùng lặp lại cái tên vài lần, rồi chìa tay phải ra.

f39fc53c-4b04-4b3e-8ec0-2219dc7eb309.jpg

“Rất hân hạnh được gặp cô, ừm… Sơ Alicia? Tôi là Elcyon. Mọi người gọi tôi là Anh Hùng các kiểu, chứ thực ra tôi chỉ là lính đánh thuê bình thường thôi.”

“Ngài thật khiêm tốn, thưa Ngài Anh Hùng,” tôi đáp, bắt lấy bàn tay mà cậu ta chìa ra. Nó nhỏ đến mức không giống bàn tay của một chiến binh vĩ đại chút nào. “Ngài là báu vật của cả nhân loại.”

“Cô nói thế nghe ngượng quá trời…”

Anh Hùng luồn tay vào trong áo choàng, rút ra một cái túi da nặng mùi máu và đưa qua quầy bar.

Chủ quán nhận lấy, mở ra kiểm tra nhanh nội dung bên trong. “Chờ tí nhé,” ông ta nói, rồi biến mất vào phòng phía sau.

“Đó là gì vậy?” tôi hỏi, nhìn theo ông ta.

“Là…” Anh Hùng ngập ngừng một chút. “Bộ phận quỷ.”

À, ra thế nên mới gọi ông ta là “sếp.”

Thì ra quán trọ này cũng là văn phòng của hội lính đánh thuê. Lính đánh thuê được vương quốc thưởng theo số quỷ họ giết được. Vì số lượng này do chính họ báo cáo, nên tôi nghe nói họ thường mang theo bộ phận quỷ để làm bằng chứng, nhưng…

“Ngài tự mình hạ từng ấy con à?”

“Vì phải kiếm ăn mà.”

Cậu ấy nhấp một ngụm từ cái cốc gỗ mà chủ quán đã đưa trước khi rời đi. Thứ nước đó có mùi sữa lạ lẫm, ngọt đến mức không thể là rượu.

“Vậy… chuyện của cô là gì?” cậu ấy hỏi. “Chưa thấy mấy gã ở đây im lặng kiểu đó bao giờ.”

Chết tiệt. Tôi liếc nhìn ba tên đần; chúng vẫn chưa biết điều quay về chỗ ngồi, đứng lấp ló bên quầy trông vô cùng lúng túng. Nếu giờ mà tôi diễn vai “cô dâu ngây thơ yếu đuối của Thần,” thì chắc chỉ thành trò hề.

“Chúng ta có thể nói chuyện ở chỗ khác được không?” tôi hỏi. “Tôi muốn tránh mấy tin đồn không hay lan ra.”

“Tôi không ngại. Sứ giả của Đức ngài thì không thể phớt lờ được. Lên tầng đi — tôi có phòng ở đây.”

“Sếp” vừa lúc quay lại từ phía sau, trong tay đầy tiền vàng và bạc. Anh Hùng nhận lấy tiền rồi đi về phía cầu thang sau.

Tôi định đưa vài đồng bạc riêng ngoài tiền rượu để bù đắp vụ lộn xộn vừa nãy, nhưng chủ quán từ chối lịch sự.

“Chúng tôi không nhận tiền nếu cô không ở trọ.”

Thật tiếc, tôi đã có phòng đặt sẵn ở nơi khác.

“Vậy thì, cho tôi mời một vòng rượu cho tất cả mọi người nhé,” tôi nói. “E rằng tôi vừa làm họ tỉnh rượu mất rồi.”

“Rất hân hạnh phục vụ. Dù sao thì tôi cũng làm ăn ở đây mà.” Ông ta nháy mắt với tôi rồi gọi lớn tới đám người đang lúng túng kia. Tôi bắt đầu hiểu rõ hơn về nơi này. Những người sống giữa chiến trường, đối mặt với cái chết mỗi ngày, cần một nơi để có thể thư giãn và quên đi lo âu.

“Quán trọ này cũng dễ chịu đấy,” tôi nói khi đi theo Anh Hùng.

“Khách quen ở đây cũng tốt bụng lắm. Chỉ là đôi khi hơi… quá đà.”

“Tôi mong là hôm nay họ học được một bài học rồi.”

Chiếc cầu thang gỗ hẹp đến mức lính mặc giáp nặng khó lòng xoay xở, nhưng trang bị của Anh Hùng lại nhẹ đến bất ngờ. Vũ khí giắt bên dưới áo choàng là một thanh kiếm ngắn cỡ lớn, không thấy có cung hay giáo gì cả. Thật khó tin cậu ta có thể hạ được nhiều quỷ như vậy với từng ấy vũ khí — hoặc đúng hơn, đó chính là lý do cậu ta được gọi là Anh Hùng.

Người ta nói thể chất của quỷ vượt trội con người một cách tuyệt đối. Vì thế, lính đánh thuê khi đối đầu với quỷ thường phải lập tổ đội, phân vai rõ ràng: tiền tuyến phòng thủ, hậu tuyến tìm sơ hở để tấn công, rồi cả nhóm lao vào kết liễu khi con quỷ suy yếu. Không có sự hỗ trợ lẫn nhau, con người không thể nào vượt qua được khoảng cách thể chất ấy — đánh tay đôi chẳng khác nào tự sát. Nhưng vẫn có một số ít người phi thường có thể cân bằng cuộc chơi — đứng đầu trong số đó chính là vị Anh Hùng từng tiêu diệt Ma Vương.

Khi chúng tôi bước qua hành lang trống trải với chỉ một ô cửa sổ bé tẹo, Anh Hùng — người vẫn còn dính máu — cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. “Lần đầu tiên cô gặp mấy người như bọn tôi à?” Cậu ấy chắc ý nói đến lính đánh thuê, chứ không phải anh hùng.

“Đúng là vậy,” tôi đáp. “Tôi xin lỗi nếu mình thiếu hiểu biết. Có lẽ ngài thấy nực cười.”

“Không đâu. Thật ra thế lại dễ cho tôi. Tôi thấy khó chịu khi ai đó tiếp cận mình với đủ thứ định kiến trong đầu.”

Phòng cậu ta dẫn tôi đến rất nhỏ và đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, một bàn tròn nhỏ và một cái ghế. Cửa sổ nhìn ra phố chính đã đóng chặt, khiến căn phòng trở nên tối và ngột ngạt.

Cậu ta đặt đồ xuống rồi châm một ngọn nến. Tôi để ý thấy có một phòng tắm nhỏ liền kề, nhưng nó cũng trống không không kém — chắc chẳng có nước nóng.

Cậu ấy mời tôi ngồi vào chiếc ghế duy nhất, nhưng tôi lịch sự từ chối. “Tôi chỉ là sứ giả. Xin ngài đừng bận tâm, để tôi đứng cũng được.”

Không đời nào tôi buông lỏng cảnh giác trước sinh vật quái dị này. Cứ gọi đó là bản năng nghề nghiệp cũng được.

“Nếu mệt thì cứ ngồi nhé.” Trái ngược với sự thận trọng của tôi, Anh Hùng trông vô cùng thoải mái khi mỉm cười với tôi, vừa cởi bỏ trang bị, vừa đặt lên bàn. “Tôi dọn dẹp một chút trong lúc nói chuyện nhé?”

“Xin cứ tự nhiên, thưa ngài.”

Tôi đã tưởng việc thuyết phục cậu ta cho vào phòng sẽ khó khăn hơn nhiều, vậy mà lại suôn sẻ đến bất ngờ.

“Nếu ngài có vết thương nào, tôi rất sẵn lòng chữa trị,” tôi đề nghị.

Nhưng cậu ta không gật đầu, chỉ giơ tay ra hiệu rằng tôi nên tiếp tục nói. Có vẻ cậu ấy sẵn lòng lắng nghe, nhưng chẳng mấy hứng thú với điều tôi muốn nói.

Tôi cũng không thể trách cậu ta hoàn toàn — ai mà chẳng biết rằng sứ giả từ Giáo hội chẳng bao giờ mang tin tốt lành. Dù vậy, tôi vẫn phải làm tròn phận sự. Tôi đưa tay vào túi bên hông, lấy ra bức thư giả mà Hồng Y đã chuẩn bị sẵn cho tôi, mong rằng nó sẽ khiến Anh Hùng tập trung hơn một chút... Nhưng rõ ràng, vô ích.

“Nói ngắn gọn thì, tôi được cử tới đây để bảo vệ ngài. Chúng tôi nhận được báo cáo rằng các tàn dư quân đội của Ma Vương đang bắt đầu di chuyển trở lại, và chúng tôi e rằng ngài — với tư cách là người đã tiêu diệt Ma Vương — có thể trở thành mục tiêu.” Tôi dừng lại một chút để chỉnh lại câu chuyện. “Hiện nay, lực lượng của chúng ta đang cần một biểu tượng để đoàn kết và giữ vững tinh thần. Nếu có chuyện gì xảy ra với người hùng từng đánh bại Ma Vương, toàn bộ sĩ khí của quốc gia sẽ sụp đổ. Tôi mong ngài hiểu cho sự lo lắng của chúng tôi.”

Một nửa sự thật, một nửa bịa đặt. Đúng là có những đợt tấn công từ quân còn sót lại của Ma Vương, nhưng không hề có dấu hiệu cho thấy chúng hành động có tổ chức, cũng chẳng có dấu hiệu rằng mục tiêu là Anh Hùng. Tình hình hiện tại giống như lũ quỷ đang lang thang giết chóc tùy hứng hơn là thực hiện một chiến lược gì đó.

Cũng có thể đây là một chiêu nghi binh, nhưng điều đó nghe không thuyết phục. Theo phân tích của Giáo hội, sẽ còn một thời gian nữa lũ quỷ mới tìm được thủ lĩnh mới đủ sức tập hợp cả chủng tộc. Hiện tại, hầu hết hiệp sĩ đang dốc toàn lực để tiêu diệt càng nhiều quỷ càng tốt trước khi chuyện đó xảy ra.

Việc cái gọi là “Giáo hội của Anh Hùng” bất ngờ xuất hiện giữa thời điểm quý báu này chắc chắn đã chọc giận nhiều người. Không phải vấn đề của tôi, nên tôi chẳng quan tâm.

“Tôi không cần giúp đỡ. Tôi đã nói với họ từ trước rồi.”

Ừ, ngài đúng là có nói rồi đấy. Các báo cáo tôi đọc đã liệt kê chi tiết tất cả những lời đề nghị và từ chối đó. Và chúng cũng cho thấy rõ rằng Anh Hùng này thật sự chẳng cần giúp gì cả.

Tuy vậy, tôi vẫn cần đẩy vấn đề đi xa hơn. Dù chưa chính thức được phép tiết lộ, nhưng tôi quyết định linh hoạt một chút — nếu Glasses đã cố công liên lạc với tôi, thì chắc là vì chuyện này.

“Một trong Bảy Đại Hồng Y đã bị sát hại.”

Anh Hùng quay lại nhìn tôi. “Khi nào?”

“Khoảng một tuần trước. Nạn nhân là Hồng Y Chaucus.”

Trong khoảnh khắc, tôi thấy bóng tối lướt qua khuôn mặt của Anh Hùng. “À… lão ta.”

“Tôi nghe nói ông ấy bị đâm xuyên tim từ phía sau, rồi bị chặt đầu, xác thì bị đóng đinh lên tường nhà thờ.”

“Tôi hiểu rồi,” cậu ấy chậm rãi nói.

Không thể nhầm được. Cho đến lúc này, vẻ mặt của Anh Hùng vẫn điềm tĩnh như mặt hồ không gợn sóng, nhưng giờ đây đã xuất hiện những tia mờ đục và u ám. Rất nhiều người ghét lão già đó, nhưng giữa cậu ta và Chaucus có mối liên hệ gì? Tôi không nghĩ ra được. Tuy vậy, tôi vẫn muốn thăm dò thêm. Nếu đoán sai, tôi có thể viện cớ là chuyện phiếm.

“Thưa ngài Anh Hùng, ngài có phải từng lớn lên trong trại trẻ mồ côi không?”

Sự im lặng của cậu ấy chính là câu trả lời.

“Tôi hiểu rồi. Quá khứ của ngài vẫn còn rất nhiều điều bí ẩn; thậm chí trong Giáo hội có người còn gọi ngài là vị thánh do các vị Thần gửi xuống. Ít nhất thì giờ tôi cũng đã biết thêm một điều.”

“Còn cô thì sao?” cậu ấy hỏi. “Cách cô nói chuyện nghe sang quá. Cô là tiểu thư quý tộc sa cơ thất thế à?”

Cậu ta cố tình đổi chủ đề. Có gì đó trong quá khứ mà cậu ta tuyệt đối không muốn bị động tới. Cá nhân tôi không thích bới móc kiểu này, nhưng để hoàn thành nhiệm vụ — và giết người suôn sẻ — tôi cần biết càng nhiều càng tốt về mục tiêu.

“Không, tôi...” tôi dừng lại một chút. “Tôi cũng là trẻ mồ côi. Tôi thề nguyện từ năm mười tuổi, từ đó đến nay phục vụ dưới trướng Đức ngài Hồng Y. Cách nói chuyện của tôi... Ừm, tôi đoán là một thói quen để sống sót trong môi trường đó.”

Tôi mỉm cười thân thiện, nghiêng đầu như đang suy tư. Diễn xuất của tôi hoàn hảo — nếu cho tôi tự nhận xét. Chỉ cần thêm một chút duyên dáng, cậu ta sẽ tự buông lỏng cảnh giác...

“Ra vậy. Cô cũng khổ nhỉ,” cậu ấy nói, giọng mang chút đồng cảm nhẹ. Nhưng vẫn bình thản tiếp tục lau chùi vũ khí. Tôi đã gợi được phản ứng, nhưng chẳng có gì để lợi dụng. Bình thường thì đàn ông ở riêng trong phòng với một cô gái xinh đẹp kiểu gì cũng có chút bối rối. Cậu ta thì hoàn toàn không hề.

Khoan đã, chẳng lẽ cậu ta thích đàn ông...? Không, không thể nào...

Hay đúng hơn là tôi không thể chắc được. Không thể, nhưng các chiến binh nổi tiếng thì thường rất sát gái. Tôi từng nghe mấy gái làng chơi kể phấn khích về những đêm khó quên với thân thể rắn chắc tôi luyện nơi chiến trường... Dù sao tôi cũng chẳng để tâm mấy, bởi đó đâu phải chuyện một nữ tu cần nghĩ đến. Hơn nữa, vị “chiến binh” trước mặt tôi bây giờ có thân hình thon gọn, chẳng mấy cơ bắp. Tôi tự rủa bản thân vì sự thiếu chuẩn bị — lẽ ra tôi nên chú ý hơn khi nghe mấy bà kia buôn chuyện mới phải.

Thôi được, vậy thì thay đổi chiến thuật thôi!

“Tôi thật sự xin lỗi vì đã đưa ra yêu cầu vô lễ như vậy. Tuy nhiên, nếu giờ tôi quay về, tôi sẽ bị trừng phạt nặng nề vì bỏ nhiệm vụ giữa chừng...” Câu này thì sao, hả?!

Khi tôi bắt đầu mất bình tĩnh một chút, tôi thấy vai của Anh Hùng hơi giật nhẹ. Hmm.

“Xin ngài, chỉ trong thời gian ngắn thôi... Cho phép tôi được ở bên cạnh ngài có được không?” Tôi cúi đầu nài nỉ, giấu cảm xúc thật sau vẻ mặt điêu luyện như tượng đá.

Anh Hùng suy nghĩ vài giây, rồi thở ra một tiếng nhẹ. Tôi hiểu rồi — cậu ta có vẻ là kiểu người có tinh thần hiệp sĩ.

“Được rồi, được rồi. Nếu cô sẽ bị phạt vì không theo sát tôi, thì cứ làm những gì cô muốn. Chỉ cần đừng cản trở công việc của tôi là được, hiểu chưa?”

“Vâng, thưa ngài!” Tôi nở nụ cười ngọt ngào, trong sáng nhất có thể, nhưng...

Cậu ta còn chẳng thèm nhìn tôi! Gì vậy chứ?! Thật sự tôi thiếu sức hấp dẫn đến mức đó sao?!

Ánh mắt của cậu ta hoàn toàn dán vào lưỡi thanh kiếm ngắn vừa được đánh bóng, sắc lẹm như ác mộng. Cậu ta giơ nó lên trước ánh nến để soi kỹ lưỡng, rồi lại lướt lưỡi kiếm trên đá mài. Trong đôi mắt trong trẻo ấy là sự quyết tâm và bình thản không dao động. Cậu ta hoàn toàn không có lý do gì để bận tâm đến lời nài nỉ của một người lạ như tôi. Hoặc là cậu ta quá mềm lòng, hoặc là quá tự tin vào thực lực bản thân — giờ vẫn còn quá sớm để xác định.

“Dù sao thì, sao cô không quay về nhà thờ nghỉ đêm nay? Ra ngoài lúc trời tối nguy hiểm lắm. Một cô gái xinh xắn như cô mà đi lang thang một mình thì dễ gặp bọn còn tệ hơn mấy tên ở tầng dưới đấy.”

“Cảm ơn ngài đã cảnh báo.”

Đúng là với tư cách là cô dâu của Thần, tôi được kỳ vọng sẽ “ngủ bên Người.” Nhưng với đà này, tôi sẽ chẳng tiến triển gì được trong nhiệm vụ.

“Tôi nghĩ mình nên nghỉ lại đây đêm nay. Nếu có chuyện gì xảy ra với ngài ngay trong ngày đầu chúng ta gặp mặt, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân,” tôi nói. “Tôi nên nhờ chủ quán sắp xếp chứ?”

Anh Hùng bật cười ngượng khi tra kiếm vào vỏ. “Ông chủ đó không dễ nói chuyện lắm đâu.”

“Vậy mà ông ta trông còn dễ chịu và thân thiện hơn ngài nhiều đó, thưa Anh Hùng.”

Tôi chỉ đùa thôi, nhưng cậu ta mở to mắt, sửng sốt. Trong thoáng chốc, miệng cậu ta mở ra mà không phát được tiếng. Rồi đột nhiên cậu ta phá lên cười.

“Trời, cô lì hơn vẻ ngoài đấy nhỉ?” cậu ta cười. “Được rồi, hiểu rồi. Tôi nghĩ phòng kế bên đang trống đấy, cô cứ nói với ông chủ là tôi đồng ý.”

“Cảm ơn ngài.”

Tôi đặt bức thư giả của Hồng Y xuống bàn. Biết khi nào nên rút lui là kỹ năng quan trọng; tôi luôn có thể viện lý do để quay lại sau. Nhưng trước hết.

“Trước khi tôi rời đi, xin ngài cho phép tôi thực hiện một lời cầu nguyện ngắn?”

Tôi cần gắn "một phép theo dõi" lên người cậu ta.

“Tôi có bị thương đâu.”

Cậu ta xoay người lại, cho tôi thấy toàn bộ máu trên người là máu kẻ thù, nhưng tôi vẫn quỳ xuống bên cạnh, chắp tay trước ngực.

“Đây là một nghi lễ trong tín ngưỡng của tôi. Mong ngài chịu khó một chút.”

Tôi không chắc mình đang lừa được cậu ta bao nhiêu, nhưng tôi vẫn nở nụ cười rạng rỡ nhất, vào vai một cô dâu sùng đạo hoàn hảo. Có vẻ như cậu ấy không nỡ từ chối lời phục vụ của tôi dành cho Thần, nên đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Có lẽ cậu ta dễ dụ hơn tôi nghĩ.

Dù thế nào, tôi vẫn giữ gương mặt không biểu cảm và bắt đầu cẩn trọng đọc lời cầu nguyện. Qua đôi mắt khép hờ, tôi cảm nhận được ánh nhìn của Anh Hùng khi tôi đang cầu nguyện.

Từng từ tôi nói ra đều không chứa sự dối trá, nhưng khi kết hợp lại, chúng tạo nên một màn diễn công phu khơi dậy lòng tin vào Thần. Mỗi lời đọc lên, một đốm sáng nhỏ xuất hiện, nhẹ nhàng bay lượn trong không khí. Rồi giữa lúc đang cầu nguyện, tôi lặng lẽ thêm vào vài cụm từ đặc biệt.

“Và xin ánh nhìn của các vị Thần luôn dõi theo ngài...”

Khi kết thúc lời cầu, tôi buông hai bàn tay, và những đốm sáng ấy tỏa sáng rực hơn một chút, rồi chậm rãi rơi xuống hai chúng tôi. Từ bên ngoài nhìn vào, chắc hẳn đây là một khoảnh khắc thần thánh và huyền diệu — một vị anh hùng được Thần ban phước.

“Amen,” tôi kết thúc.

“Ờ… cảm ơn.”

“Ngài không cần cảm ơn đâu; đây chỉ là một phần trách nhiệm của tôi.”

Cậu ta nghiêng đầu, mỉm cười nhẹ. Có vẻ như cậu ta không nhận ra điều gì bất thường; chắc không hiểu rõ về các nghi lễ orison lắm.

Tôi cúi đầu lịch sự rồi rời khỏi phòng, giữ nguyên nụ cười trên mặt. Sau khi đóng cửa, đi đến cuối hành lang và bước xuống cầu thang, tôi mới dám thở một hơi thật sâu.

“Trời ạ, trong đó cứ như mùi tử thần...” tôi lẩm bẩm, thở dài nặng nề.

Những lời cầu nguyện tôi dùng thuộc loại rắc rối bậc nhất trong kho của tôi. Gọi đó là một lời nguyền theo dõi có lẽ hơi quá, nhưng tôi vừa gắn lên cậu ta một dạng “ghim” — từ giờ tôi có thể theo dõi được vị trí tổng quát của cậu ta. Cậu ấy không có vẻ định loại bỏ tôi, ít nhất là lúc này, nhưng rõ ràng tôi cũng không được hoan nghênh cho lắm. Nếu cậu ta định bỏ trốn, tôi muốn có cách bám theo. Theo những gì tôi nghe được, sau khi tiêu diệt Ma Vương, cậu ta cứ lang thang khắp nơi truy lùng tin đồn về quỷ. Việc tôi bắt kịp cậu ta ở đây chẳng khác gì kỳ tích — nếu để vuột mất, tôi sẽ phải mất hàng tháng trời lần mò khắp cả nước.

Bỏ đi. Nghe là thấy mệt rồi. Tôi chỉ muốn về nhà ngay lập tức.

Nhưng miễn là tôi biết chính xác cậu ta ở đâu, thì việc theo dõi sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Xin lỗi nhé, Anh Hùng, nhưng tôi có “các vị Thần” đứng về phía mình rồi.

Một ý nghĩ khác đột nhiên chen vào đầu tôi: “Đói quá...”

Tôi có thể đánh lừa được Anh Hùng, nhưng không lừa nổi cơ thể mình. Tôi đã kiệt sức sau chuyến đi dài, và dù có thể dùng orison để hồi phục phần nào thể lực, thì việc phải đóng kịch trước mục tiêu ám sát vẫn tiêu hao tinh thần cực kỳ nặng. Tôi chỉ muốn kết thúc vụ này nhanh chóng, rồi ngâm mình trong một bồn tắm nước nóng thật dễ chịu. Đúng là bản tính lười biếng ăn vào tận xương rồi.

“Ồ...? Quán đóng cửa rồi sao?” tôi hỏi khi bước xuống cầu thang.

Quán bar giờ đây vắng tanh. Tất cả khách đều biến mất, chỉ còn lại ly rượu uống dở và chút đồ nhắm bỏ lại. Có khi nào chủ quán là quỷ đội lốt người và ăn thịt họ hết rồi không—hoặc, thực tế hơn là, họ đã tự động bỏ đi. Nhưng tôi đâu ở trên lầu lâu đến vậy. Mặt trời còn chưa lặn cơ mà, vậy thì tại sao...?

“Chà, ai mà biết là lỗi của ai nhỉ?” chủ quán trả lời. “Bị một cô dâu ngoan đạo đánh cho nhừ tử khiến họ mất hết mặt mũi, nên giờ rủ nhau ra ngoài săn quỷ đấy. Bảo là sẽ tiêu diệt mấy con còn sót lại mà Anh Hùng bỏ lỡ hay gì đó. Toàn mượn cớ thôi.”

“Trời ạ... Thành thật xin lỗi vì chuyện này.”

Ông ta không có vẻ giận, nhưng dù sao thì, làm gián đoạn công việc buôn bán cũng chẳng phải điều hay ho với một người phục vụ các vị Thần. Tôi cố đưa vài đồng tiền xin lỗi, nhưng ông vẫn không nhận.

“Tụi nó làm loạn trước, lỗi tụi nó cả thôi. Đừng lo, cô em. Kiếm gì ăn đi.”

“Vậy thì, cho tôi món gì ông chủ đề xuất nhé.”

Không cần ép nếu ông ấy cứ từ chối tiền mình mãi.

Chủ quán mỉm cười thân thiện rồi nhanh chóng bắt đầu nấu ăn ngay sau quầy. Hầu hết các quán trọ đều có bếp riêng, nhưng ở đây dường như mọi thứ được đặt ngay ngoài này. Tôi cũng không thấy nhân viên nào khác. Hoặc là ông ta quá hiệu quả, hoặc là...

“Đó là một kỹ năng ông đang dùng à?”

“Hửm? À, đúng rồi.” Ông ta vừa nấu vừa nói. Mà đúng là hơn cả nhanh nhẹn—thật sự tôi không thể hiểu nổi ông đang làm gì. Tôi hầu như chẳng bao giờ nấu nướng nên cũng không rành quy trình, nhưng trông như ông ta đang chia nhỏ công việc nấu ăn thành từng phần và xử lý chúng đồng thời theo một cách nào đó.

“Ồ...?”

Tôi cứ nhìn say mê, từng nguyên liệu rời rạc dần biến thành các món ăn hoàn chỉnh được bày ra đĩa. Cảm giác rất khác khi xem đầu bếp giỏi làm việc. Ông ta như cảm nhận toàn bộ không gian quanh mình, liên tục theo dõi mọi yếu tố đang thay đổi và giữ kiểm soát toàn bộ. Rất có thể—

“Ông học được kỹ năng đó từ chiến trường, đúng không?” Lời nói tuôn ra từ miệng tôi lúc nào chẳng hay.

Chủ quán khựng lại một thoáng, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại nhịp.

“Không định giấu gì đâu, nhưng... dễ đoán vậy à?”

“Xin lỗi, tôi quen suy đoán mất rồi...” Tôi nói, nhưng trong lòng thực sự bị kích thích bởi tò mò.

Về bản chất, kỹ năng là năng lực cá nhân được hình thành qua kinh nghiệm tích lũy và rèn luyện. Không thể học được trong một ngày, mà cần thời gian và công sức trau dồi. Không ai có thể dạy bạn hay giải thích bằng lời—chúng chỉ có thể biểu hiện bằng hành động. Nếu cố bắt chước kỹ năng của người khác, kể cả khi đạt được kết quả tương tự, thì vẫn sẽ là một năng lực hoàn toàn khác. Chỉ người trực tiếp rèn luyện kỹ năng ấy mới có thể tái hiện trọn vẹn. Trong khi phép thuật có thể sao chép qua trình tự chính xác, kỹ năng là một loại sức mạnh hoàn toàn khác.

Nhân tiện nói luôn, các orison — những lời cầu nguyện và hành vi đức tin hòa lẫn với thần chú — có lẽ xuất phát từ các nghiên cứu về bản chất sâu xa của kỹ năng. Ít nhất thì đó là lý thuyết riêng của tôi.

“Ông không tình cờ là sư phụ của Anh Hùng đấy chứ?” Tôi không có cơ sở gì cả, chỉ thử đoán đại xem có trúng không.

Chủ quán chỉ cười nhẹ, lắc chảo như không có chuyện gì. “Không phải tôi, là một chiến hữu cũ. Ông ấy để thằng nhóc lại đây, nên giờ tôi tạm thay mặt lo cho nó.”

“Ra là vậy.”

Tập hồ sơ của Giáo hội không nhắc gì đến chuyện này. Nếu các điều tra viên đã làm hết sức mà vẫn không moi ra được thì thôi tôi không trách, nhưng đây là mấy chi tiết cơ bản mà tôi vừa hỏi là biết ngay? Giờ thì tôi thực sự tức rồi. Khi về, tôi sẽ gom cả lũ Glasses lại mà tra khảo một trận ra trò.

“Còn cô thì sao? Cô đâu phải nữ tu bình thường đúng không? Ý tôi là, nếu cô dâu nào của Thần cũng như cô thì tương lai đất nước này coi bộ sáng sủa lắm đó,” ông ta bật cười.

“Xin hãy yên tâm. Chúng tôi, những người của Giáo hội, luôn hết mình rèn luyện và phụng sự, ngày này qua ngày khác, vì tất cả linh hồn đang sống trên mảnh đất này. Các vị Thần ban phước lành cho mọi người công bằng như nhau. Hy vọng điều đó sẽ khiến ông an tâm phần nào.”

“Nghe vậy thì tôi cũng thấy nhẹ lòng, chắc già rồi cũng được sống yên.”

Dù tôi có tránh màn náo loạn lúc trước, ông ta có lẽ cũng sẽ sớm nhận ra. Người này tinh ý hơn vẻ ngoài nhiều.

“Nếu cô không muốn nói thì thôi. Tôi chỉ không muốn cô làm thằng nhóc đó bị thương. Tôi biết nó từ nhỏ mà… Cô hiểu ý tôi chứ?”

“Tôi không hiểu chút nào, nhưng xin cứ yên tâm — Anh Hùng là niềm tự hào của cả quốc gia này.”

“Miễn là nó còn hữu dụng, đúng không?”

Cái quái gì vậy?

“Thôi nào, đừng căng thẳng vậy chứ. Đi đường xa chắc mệt rồi.” Ông ta mỉm cười, bắt đầu bày những đĩa đồ ăn thơm phức lên quầy.

Có súp rau kem, thịt áp chảo, bánh mì nướng vỏ giòn vàng ruộm ăn kèm bơ béo ngậy… So với khẩu phần khô cứng tôi phải sống nhờ bấy lâu nay, thì chẳng khác nào thiên đường.

Tôi nhanh chóng làm dấu và đọc lời tạ ơn trước bữa ăn. Khi đưa từng thìa vào miệng, một luồng ấm áp dịu nhẹ lan tỏa khắp cơ thể tôi. Cảm giác như những sợi dây căng thẳng trong người đang dần được tháo lỏng, dù chỉ một chút.

“Tin tôi đi, nó không phải loại người sẽ quay lưng lại với vương quốc đâu. Từ sau khi mất gia đình, nó dành cả cuộc đời chỉ để giúp đỡ người khác.”

“Quả thực. Chính vì vậy mà chúng tôi muốn phong thánh cho cậu ấy.”

“Nhưng nó từ chối rồi còn gì?”

“Mặc dù vậy, với việc lũ quỷ vẫn còn hoành hành, chúng tôi không thể lơ là cảnh giác; không thể cứ mặc kệ cậu ấy được.”

Trong khi thưởng thức súp, tôi vẫn chăm chú lắng nghe từng lời của chủ quán. Đây là một trò chơi quen thuộc — cả hai đang thăm dò nhau. Trong khi ông ta đôi lúc lỡ lời bộc lộ suy nghĩ thật, tôi vẫn giữ lớp mặt nạ tán gẫu nhàn nhã.

“Nếu tôi có thể hỏi, tại sao cậu ấy lại chọn con đường săn quỷ? Tôi có nghe nói cậu ấy lớn lên trong trại trẻ mồ côi; hoàn cảnh của họ tệ đến mức đó sao?”

Những ai đi săn quỷ đều nhận được vinh quang và phần thưởng tương ứng với số lượng quỷ bị tiêu diệt. Thường thì đó là việc dành cho các hiệp sĩ hoặc lính đánh thuê thất thế. Dù tiền thưởng từ hoàng gia rất hậu hĩnh, không nhiều người xếp hàng chờ cơ hội đâu. Lý do rất đơn giản: chiến đấu với quỷ một chọi một gần như là tự sát. Càng nhiều người tham gia nhóm, thì phần thưởng chia cho mỗi người càng ít.

Dẫu vậy, vẫn có những lính đánh thuê tiến ra chiến trường, lấy cảm hứng từ hình tượng chói sáng của các “chiến binh huyền thoại” — những người có thể một mình đánh bại quỷ dữ. Ai đi săn quỷ một mình thì tất nhiên được giữ toàn bộ tiền thưởng cho riêng mình. Và nếu hạ được một con thuộc loại mạnh, phần thưởng lại càng lớn.

Có lẽ cứ một nghìn người, hay thậm chí mười nghìn người, mới có một người đủ kỹ năng và thể lực để chống chọi với quỷ — dấn thân trên ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết. Với dân thường đầy kính ngưỡng, họ là “chiến binh thần thánh”; còn với lính đánh thuê ganh tỵ, họ là “lũ gặp thời.” Và trong số đó, Anh Hùng Elcyon là người vĩ đại nhất.

“Vậy mà... trông cậu ấy chẳng có vẻ dư dả chút nào...” tôi trầm ngâm.

Trang bị của cậu ấy chỉ là loại tiêu chuẩn có thể mua ở bất cứ đâu. Thanh kiếm ngắn mang theo không phải thánh khí hay vũ khí được yểm phép — chỉ là một thanh kiếm cũ kỹ, mòn vẹt vì thời gian, có thể thay bất kỳ lúc nào. Cậu ấy đáng lẽ đã nhận được khoản tiền thưởng khổng lồ sau khi tiêu diệt Ma Vương, nhưng chẳng nâng cấp gì cả, cũng không giải nghệ. Cậu chỉ tiếp tục chiến đấu như một lính đánh thuê bình thường. Tại sao?

Chỉ có thể nói chắc một điều: cậu ấy không làm vì danh tiếng hay địa vị — cả vương quốc lẫn Giáo hội đều từng cố ban tặng, nhưng cậu từ chối hết.

Tôi dừng ăn một chút, quyết định đi thẳng vào vấn đề. “Ông có thể chia sẻ thêm về hoàn cảnh của cậu ấy không? Ngay cả trong Giáo hội, cũng có những tiếng nói nghi ngờ cậu ấy. Tôi muốn trở thành người biện hộ cho cậu ấy và thuyết phục người khác về thiện chí của ngài Anh Hùng.”

Chủ quán lấy ra một chai rượu, bật cười rồi tự rót cho mình một ly.

“Không phải cô tới đây để phụng sự các vị Thần sao?”

“Phụng sự một người hùng do Thần gửi xuống cứu giúp chúng ta — cũng là một dạng phụng sự.”

“Cô gọi thằng nhóc đó là thiên thần à? Nghe mà buồn cười thật!” Ông ta cười nhạt.

Nhìn nét mặt ông khi thưởng thức hương rượu nồng nàn, tôi vẫn không thể đọc được suy nghĩ thật. Mùi nho lên men lan nhẹ qua mặt quầy. Tôi khẽ siết giọng.

“Xin lỗi, nhưng tôi phải hỏi — ông có biết mục tiêu của cậu ấy là gì không?”

Bình thường thì đây là lúc tôi bắt đầu cứng rắn hơn, nhưng với một người quen cũ của Anh Hùng, lựa chọn của tôi có hạn.

“Chẳng lẽ nguyện vọng của cậu ấy lại khó nói đến thế sao?”

“Hửm... Nếu tôi bảo đó là bí mật mà đến các vị Thần cũng không biết, thì cô tính sao?”

Tôi nín thở. Trước khi kịp nghĩ, cơ thể đã phản ứng theo bản năng — tôi nhảy khỏi ghế, tay siết lấy Kinh Thánh.

“Này, bình tĩnh nào. Có chuyện gì vậy?”

Thái độ của chủ quán không thay đổi, nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Tôi sững người. “Ông rốt cuộc là ai...?”

“Hmm?”

Tôi hít sâu, cố bình tĩnh lại khi nhìn đối phương phía sau quầy bar. Cơ thể tôi cảm thấy chậm chạp, nặng nề — bị áp đảo bởi luồng áp lực khủng khiếp phát ra từ một kẻ rõ ràng vượt trội. Tôi cảm giác như một con ếch bị rắn nhìn chằm chằm... hoặc một con mèo bị dồn vào góc tường.

Ông ta vẫn mỉm cười, vẻ mặt không hề thay đổi, trái ngược hoàn toàn với nỗi lo lắng lộ rõ trên mặt tôi. “Nghe này, tôi chỉ là gã trông coi quán bar và quán trọ nơi cô đang nghỉ chân thôi. Ừ thì hồi xưa tôi cũng có chút hoang dã, nhưng giờ vẫn đều đặn tới nhà thờ đọc kinh mỗi tuần như bao người. Thế tức là... chúng ta là bạn đạo rồi, đúng không? Multi-Prayer?”

Ông ta ngừng lại đầy ẩn ý. “Hay là...MultiPlayer?”

Hắn biết tôi là một điều tra viên (inquisitor).

Ngay khi tôi nhận ra sự thật, tôi lập tức xé một trang khỏi quyển Kinh Thánh và chuẩn bị tinh thần chiến đấu.

Tôi đã sẵn sàng, nhưng—

“Tôi không muốn đánh nhau với cô đâu, cô em.”

Chưa kịp nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, trang giấy và cả quyển Kinh Thánh đã biến mất khỏi tay tôi từ lúc nào. Tôi thậm chí còn không cảm nhận được sự hiện diện của hắn. Bây giờ hai tay trống trơn, tôi chỉ biết nhìn hắn chằm chằm đầy bối rối.

“Có phải ý ông là ‘Ông không muốn bị tôi đánh’, đúng hơn không?” tôi nói móc.

“Tôi nói đúng ý mình rồi đấy, thề có các vị Thần.”

Hắn lại mỉm cười, nhẹ nhàng nhét lại trang giấy vào quyển Kinh Thánh đã đánh cắp. Vẫn là hình ảnh thân thiện, y hệt một ông chủ quán rượu vô hại như trước.

Hắn rốt cuộc là ai vậy chứ?

Khi hắn vươn tay qua quầy bar, tôi thậm chí không nhìn thấy được chuyển động nào của hắn. Thông điệp quá rõ ràng: nếu hắn muốn giết tôi, con dao dùng để thái thịt lúc nãy giờ đã rạch toạc cổ tôi rồi.

“Ông biết tên tôi từ đâu?” tôi hỏi.

“Chỉ là nghe phong thanh thôi. Làm ở chỗ như thế này thì chuyện gì mà chẳng nghe được. Tôi nghe nói cô là một kiểu ‘tinh anh’ gì đó, đã thông thạo mọi lời cầu nguyện với Bảy vị Thần, lại còn học thêm cả phép thuật và kỹ năng. Đúng là chơi đủ mặt trận, hử? Quá ấn tượng.”

Không thể nào. Thông tin về điều tra viên không bao giờ rời khỏi Giáo hội. Và hắn không chỉ biết biệt danh của tôi — hắn còn hiểu rõ ý nghĩa phía sau nó. Hắn chắc chắn có liên quan đến Giáo hội hoặc triều đình ở mức độ nào đó. Nhưng tôi chưa từng được báo là có đồng minh nào ở đây cả. Hắn là một biến số không xác định. Tốt nhất là thủ tiêu hắn ngay tại chỗ — nếu có thể. Nhưng tình thế rõ ràng không nghiêng về tôi.

“Tôi nói lại lần nữa nhé: tôi không muốn đánh nhau với cô.”

Tôi im lặng nhìn chằm chằm hắn, cố kiềm chế cơn giận và giữ cái đầu tỉnh táo. Tôi thật sự không muốn đánh nhau với hắn. Tôi đâu có ngu; tôi biết cách đánh giá đối thủ. Nếu tấn công trực diện, tôi sẽ bị hạ ngay lập tức. Cách duy nhất để giết được hắn là đánh lén. Vì thế...

“Rất tốt. Tôi hiểu rồi. Ông hoàn toàn đúng — tôi không muốn giao đấu, và có vẻ ông cũng vậy.” Tôi giơ hai tay lên chậm rãi, chăm chú quan sát nhất cử nhất động của hắn. “Vậy hãy coi như đôi bên đình chiến. Lỗi hoàn toàn là ở tôi. Xin thứ lỗi.”

Tôi sẽ ra tay nếu hắn sơ hở, nhưng hiện tại, đã đến lúc giương cờ trắng.

Nhìn tôi giơ tay ra dấu xin lỗi, hắn đột nhiên phá lên cười.

“Ra là vậy ha? Quả nhiên người mà họ cử đến để theo dõi thằng nhóc đó phải là một tay hài hước mới được!”

“Ông nói vậy nghĩa là gì?” tôi hỏi.

“Nghĩa là cô đáng yêu đấy, cô em.”

Cái quái gì hắn đang nói thế?

Giờ thì tôi không cần phải giữ hình tượng nữa, tôi thực sự muốn đá thẳng vào ống chân hắn. Nhưng mà nếu tôi thử thật, hắn chắc chắn sẽ né dễ như chơi. Tôi không muốn tự làm mình mất mặt thêm. Thế nên tôi điềm tĩnh đút Kinh Thánh trở lại bao, rồi ngồi xuống ghế, chống khuỷu tay lên mặt quầy.

94e8d300-a838-4a56-9d9a-915f0ac690bf.jpg

Tôi biết vẻ ngoài đôi khi đánh lừa được người khác, nhưng gã này thật sự là một mối họa. Dù sao thì, hắn mạnh hơn bất kỳ ai tôi từng đối đầu trước đây.

“Ông sẽ báo tôi với cậu nhóc ở trên lầu chứ? Hay tôi cần phải ‘mua sự im lặng’ của ông?”

Không, rõ ràng hắn sẽ không nhận tiền. Với thực lực đó, nếu định báo Anh Hùng thì hắn đã giết tôi luôn rồi. Trong trường hợp đó...

“Hay là ông muốn đòi hỏi thân xác tôi? Thêm một tên đồi bại bẩn thỉu nữa ở vùng biên cương này?”

Nếu đúng là vậy, thì tôi chỉ còn cách động thủ toàn lực. Dù có làm rắc rối thêm công việc, tôi cũng sẽ giết hắn — rồi sau đó giết luôn cả Anh Hùng. Xong xuôi, hoàn tất nhiệm vụ.

“Chỉ e là tôi không đủ tài để làm ông hài lòng...” Tôi nói tiếp, biết mình bắt đầu mất bình tĩnh khi trừng mắt nhìn hắn.

Đến lượt hắn giơ tay đầu hàng, vai buông thõng xuống. “Xin lỗi, cô không phải gu của tôi. Cô cũng xinh đấy, vài năm nữa chắc sẽ khiến khối người phải ngoái nhìn, nhưng mà... tôi đã mất vợ con rồi. Giờ chẳng còn hứng thú đuổi theo váy vóc nữa.”

Trong giọng nói của hắn có gì đó lạ lạ. Không hẳn là nói dối, nhưng cũng chẳng hoàn toàn thật lòng.

“Vậy rốt cuộc ông muốn gì từ tôi?”

Gã này tỏ ra vô hại, đóng vai ông chủ quán trọ thân thiện, nhưng chẳng ai đoán được hắn thật sự có thể làm gì. Rõ ràng là hắn nắm thế chủ động, nhưng lại không cố tình đùa giỡn với tôi; cảm giác đó khiến tôi không thoải mái chút nào. Thành thật mà nói, tôi thà giải quyết hắn bằng bạo lực cho rồi. Tôi không có đủ kiên nhẫn để ứng phó với một tên kỳ quặc ngồi nhấm nháp rượu và nhìn tôi xoắn xuýt như trò tiêu khiển. Lúc này, tôi còn thà được ở trên lầu lo cho vị Anh Hùng cao quý kia còn hơn.

Tôi đang mất kiên nhẫn. “Tôi—”

“Thằng nhóc đó chiến đấu vì lũ trẻ ở trại mồ côi.” Chủ quán cắt ngang. “Nó đã mất gia đình một lần rồi. Giờ nó có một gia đình mới, và bọn nhỏ với nó còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Nó không muốn mất họ lần nữa.”

Hắn dốc cạn ly, rồi nhìn thẳng vào tôi bằng ánh mắt rực cháy.

“Nếu Giáo hội muốn nhân danh các vị Thần mà xét xử nó thì cứ việc. Nhưng với tôi ở nơi này, cũng khó mà phân biệt đâu là ý muốn thực sự của các vị Thần.”

Ánh nhìn của hắn đầy giận dữ — hoặc có thể là cảm xúc gì đó sâu hơn — như thể đang soi thẳng vào linh hồn tôi.

“Nếu cô định ra tay với nó, thì tốt nhất hãy chuẩn bị đi. Tình cảm trong thằng nhóc đó mạnh hơn bất kỳ đức tin nào vào các vị Thần.”

Tôi nhìn hắn lại. “Mạnh hơn cả đức tin, ông nói vậy?”

“Ừ, đúng thế.”

Trại mồ côi, hả? Tôi hiểu rồi...

Tôi phần nào cảm nhận được điều đó. Chuyện như vậy không hiếm. Tôi cũng từng lớn lên trong trại mồ côi mà. Nói tôi không có tình cảm với nơi đó thì là nói dối; nếu có ai ở đó cầu xin tôi giúp đỡ, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện đó. Nhưng cho dù vậy...

“Ngài Anh Hùng quả thực là một tâm hồn cao cả và vị tha.”

Tôi không nghĩ mình có thể trở thành người như cậu ấy.

“Này, sao tự nhiên mặt cô như thế? Cô xinh lắm đấy, đừng có lãng phí vẻ đẹp đó.”

Trong lúc tôi còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, chủ quán đã chuẩn bị xong một ly gỗ nhỏ, trong đó có chất lỏng màu nâu nhạt còn bốc khói. Nó có mùi thơm ngọt nhẹ, nhưng thoang thoảng vị đắng nào đó.

“Cái này là gì vậy?”

“Chỉ là thứ người ta hay uống sau bữa ăn thôi. Ở phía tây người ta dùng cái này thay cho rượu. Chứ vùng này hiếm lắm. Nếu cô nghĩ tôi đang giở trò thì cứ nếm thử xem.”

Nó không có mùi rượu. Có thể bị đầu độc, nhưng đến giai đoạn này thì việc đó cũng quá rườm rà.

“Cảm ơn ông.” Tôi đáp.

Vẫn còn một ít thức ăn, nhưng tôi không còn cảm giác muốn ăn tiếp. Tôi làm theo lời gợi ý, nâng cốc lên môi. Vừa nếm một ngụm, mắt tôi lập tức mở to vì bất ngờ.

“Cái này... Đây là...”

“Ngon phải không?”

“Ừm... cũng được...” tôi càu nhàu, uống thêm một ngụm nữa đầy bực bội.

Hơi nóng của thức uống hơi gắt, nhưng chính vì vậy lại khiến nó ngon hơn. Có mùi sữa nhẹ thoang thoảng. Vị không giống hồng trà, nhưng cũng mang đến cảm giác dễ chịu, làm dịu đi thần kinh và khiến tôi tạm quên đi công việc.

“Dù người ta có gọi thằng nhóc đó là ‘Anh Hùng’ hay ‘Chiến binh’ gì đi nữa, với tôi, nó mãi là một thằng nhóc con cứ tưởng mình lớn rồi. Tôikhông muốn thấy nó gặp rắc rối, nhưng cũng hiểu rõ là thế giới này đâu phải lúc nào cũng dễ chịu như vậy.”

Khi hắn nói, tay vô thức vuốt nhẹ ngón áp út bên trái. Biểu cảm hắn trở nên u tối. Có lẽ thứ từng ở đó — đã bị hắn bỏ lại từ rất lâu.

“Cô chỉ cần hứa sẽ đối xử tốt với nó, được chứ? Tôi sẽ nấu cho cô một bữa sáng tử tế để đổi lấy lời hứa đó.”

Tôi quay mặt đi. “Tôi e rằng không thể. Chừng nào tôi còn là nô lệ của các vị Thần.”

“Ừ, cũng đoán vậy. Tôi thì không đặt quá nhiều niềm tin vào mấy chuyện đó.”

Chủ quán rút ra túi thuốc lá, cười nhẹ khi quẹt que diêm và châm điếu thuốc cuốn vụng về.

“Tất cả những gì tôi thật sự muốn... là một thế giới yên bình, cô hiểu không?”

Đó là một nụ cười bình thản, nhưng có sức hút lạ thường.

“Thật vậy. Tôi cũng mong điều đó.”

Dù lời lẽ nghe thì đẹp, nhưng ngoài kia chẳng có giá trị gì. Dù vậy, trong lòng tôi thật sự mong muốn điều đó — vì nó sẽ khiến công việc của tôi dễ thở hơn rất nhiều.

Chủ quán cười khẽ. Tôi quyết định chuyển chủ đề. “Nhân tiện, cậu ấy lớn lên ở trại mồ côi nào vậy?”

Chỉ là hỏi chuyện phiếm, không có ý gì sâu xa. Nhưng khi nghe câu trả lời, tôi như nghẹn lại trong họng.

Trại trẻ đó từng là nơi thuộc quyền riêng của cố Hồng Y Chaucus.