Khi còn nhỏ, tôi thường mơ thấy một khung cảnh lặp đi lặp lại—một cánh đồng phủ đầy tuyết trắng. Tôi không nhớ gì về cha mẹ mình, nhưng giấc mơ ấy—một mình băng qua cánh đồng lạnh giá—vẫn luôn hiện về. Tôi không rõ đó là ký ức thật hay chỉ là trí tưởng tượng. Nhưng lần nào mơ thấy nó, sáng hôm sau tôi cũng tỉnh dậy trong cơn run rẩy tê buốt đến tận đầu ngón tay.
Cảm giác đó giống như một lời cảnh báo—rằng nếu tôi bị các vị thần, bị Giáo hội ruồng bỏ, thì giấc mơ kia sẽ trở thành hiện thực. Mỗi lần cơn sợ hãi ấy trở lại, tôi lại càng gắng sức hơn trong việc học đạo và phục vụ vô vị lợi cho Giáo hội. Tôi dốc lòng cầu nguyện, siêng năng hơn bất kỳ ai, cố sống theo giáo lý của các vị thần.
Điều đó không thay đổi kể cả khi tôi trở thành một điều tra viên giáo hội, và vẫn không đổi ngay cả khi tôi phát hiện ra bộ mặt thật của những kẻ khốn nạn đã tạo ra các vị thần.
“Xin hãy tin tôi, tôi không làm gì cả—”
“Ờ, thôi đi, đừng nói nữa.”
Tôi vừa trả lời vừa rút tờ kinh thánh sắc bén mà tôi đã kề vào cổ hắn—và một nhát, đầu hắn lìa khỏi thân.
Chỉ là một ngày làm việc nhàm chán nữa mà thôi.
Sự thật là chẳng có vị thần nào cả, nhưng điều đó chẳng thay đổi gì thế giới của tôi. Nó chỉ có nghĩa là những kẻ lớn đầu điều hành Giáo hội mới là người đã cưu mang và che chở tôi. Chính họ mới là người tôi cần tỏ ra hữu dụng—không phải một thế lực cao siêu vô hình nào. Thật ra thì như vậy còn dễ hiểu hơn nhiều.
Tôi không có trí tuệ xuất chúng, cũng chẳng có thể lực vượt trội. Không có quan hệ, không có gia đình nương tựa. Vô số đứa trẻ chết dần chết mòn ngoài phố, và tôi chỉ là một trong số đó. Tôi hiểu thế giới này, hiểu chính mình—và điều tôi học được là, nếu không có ai nâng đỡ, tôi gần như không có cơ hội sống sót. Thế giới này không đủ tử tế để một người phụ nữ có thể sống một mình.
Thế nên, tôi không có lựa chọn nào cả.
Bất kỳ ai cũng sẽ phải nhuốm máu, phải giết người, nếu điều đó là cần thiết để tồn tại. Ta tận dụng bất cứ thứ gì có thể nắm bắt được để sống tiếp—điều đó quá hiển nhiên. Không ai muốn kết thúc cuộc đời mình làm mồi cho lũ heo.
Vì rốt cuộc, thế giới này không có thần thánh. Chỉ có con người—những kẻ lừa gạt và bóc lột lẫn nhau. Dù cho bọn khốn ấy có phun ra bao nhiêu lời dối trá thánh thiện, dù chúng có điều khiển tín đồ đến mức nào, thì tất cả những gì tôi có thể làm vẫn là sống nhờ vào sự “ban ơn” của chúng. Tôi không còn hy vọng gì vào một cuộc đời cao đẹp, vô ngã, như những anh hùng trong truyện cổ tích. Con người vốn chỉ đến thế. Đó là giới hạn của loài sinh vật được gọi là “nhân loại”.
Chúng ta tung hô những anh hùng, tán dương họ như thần thánh, là vì họ là lý tưởng của chúng ta. Ai ai cũng muốn được như họ, dù biết rằng chẳng bao giờ có thể. Đó là lý do người thường tôn thờ anh hùng, gần như là thờ phụng thần linh.
Và thế là, tôi...
Tôi lại thấy mình đứng trong cánh đồng tuyết năm xưa. Một vùng trắng xóa trải dài đến vô tận. Xung quanh tôi, bão tuyết gào thét.
Dưới chân tôi, bùn đỏ bắt đầu trồi lên từ hư không. Nó vặn vẹo, quấn quanh người tôi, bám chặt lấy tôi. Nó phủ lấy tôi bằng những tiếng khóc không thành lời, cố lôi tôi xuống tận địa ngục.
Đây là địa ngục sao?
Có thể người khác sẽ cười khẩy ý nghĩ đó—nếu không có thần linh, làm gì có địa ngục?
Tôi dần thấy những gương mặt quen thuộc trong bầy oan hồn đang bủa vây. Đó là những kẻ “ngoại đạo,” “dị giáo” mà tôi đã giết. Họ đều từng có cuộc sống, có hy vọng, có ước mơ. Họ tin vào một điều gì đó không phải thần thánh của Giáo hội, và họ đã sống theo lẽ công chính của riêng mình. Nhưng có ai đó trong Giáo hội cho rằng họ là mối nguy, nên tôi được phái đi, và họ đã chết—chỉ vì dám trái ý Giáo hội.
“Là lỗi của tôi...”
Từng có một người đàn ông cầu xin tôi tha mạng, nói rằng anh ta có con. Anh ta nắm lấy tay tôi bằng đôi tay run rẩy, bảo rằng còn một đứa con gái nhỏ đang chờ mình về nhà, van xin tôi đừng giết. Bây giờ, chính bàn tay ấy đang túm lấy cổ chân tôi, cố kéo tôi cùng xuống địa ngục. Điều gì đã xảy ra với gia đình anh ta sau đó thì không cần nói cũng biết. Họ thậm chí không thể tìm đến Giáo hội để xin giúp đỡ...
“Nhưng... tôi xin lỗi.”
Tôi chưa bao giờ có ý định từ bỏ cuộc sống giết chóc vị kỷ này. Giết người là cách duy nhất để tôi sống sót. Để sống trong thế giới này—để không bị vứt bỏ—tôi buộc phải làm theo mọi điều các “vị thần” yêu cầu. Thế nên...
...tôi đã tự vẽ ra giấc mộng chuộc tội tiện lợi cho bản thân.
Tôi không chống cự, không phản kháng. Tôi để họ hành hạ mình, để họ kéo tôi xuống. Xuống bùn lầy. Xuống tận địa ngục. Tôi chấp nhận tất cả—dù biết rõ rằng đó chỉ là một màn kịch ghê tởm của thói vị kỷ tự an ủi.
Tôi vẫn còn sợ bị các vị thần ruồng bỏ, vẫn sợ bị bỏ mặc giữa cánh đồng tuyết ấy...
...vẫn chỉ là con bé ngu ngốc như thuở ban đầu.
***
Tôi có cảm giác như vừa trải qua cả một ngày dài mắc kẹt trong một cơn ác mộng. Đúng vậy, chỉ là một giấc mơ tồi tệ—một cơn mộng tôi chẳng muốn hồi tưởng lại.
“Ưm…”
Tôi tỉnh dậy trên giường trong quán trọ. Ngay cả khi chưa hoàn toàn lấy lại ý thức, tôi đã siết chặt mặt dây chuyền nơi ngực và bắt đầu cầu nguyện. Tôi biết là không có vị thần nào cả, nhưng đôi khi tôi vẫn cảm thấy vô cùng bất an nếu không có thứ gì để bấu víu. Tôi lặp đi lặp lại những lời cảm tạ và xin lỗi cho đến khi bàn tay ngừng run rẩy. Cuối cùng, khi hơi thở đã ổn định trở lại, tôi mới bắt đầu kiểm tra tình hình của mình.
Có vẻ như một lần nữa, Anh hùng đã cứu mạng tôi.
“Hở...? Ồ, chị tỉnh rồi à. Xin lỗi, lẽ ra em nên gõ cửa.”
Tôi nhìn lên, đầu óc vẫn còn lơ mơ. “Ừm...? Không sao đâu. Chào buổi sáng...”
“Chào buổi sáng,” Cion đáp.
Tôi ngước nhìn cô ấy, thấy phần lớn giáp trụ đã được tháo bỏ, tay cầm một xô nước và chiếc khăn. Cô tiến lại gần tôi, trông cứ như một nữ tu đang chăm sóc thương binh.
“Chị toát mồ hôi nhiều quá, nên em nghĩ cần phải lau người cho chị,” cô nói, trông có vẻ ngại ngùng, lông mày cau lại.
Cô ấy mỉm cười gượng gạo, cầm xô nước và khăn như thể chẳng biết phải làm gì với chúng. Tôi có cảm giác rõ ràng rằng cô hoàn toàn không quen với chuyện này.
“Xin lỗi nhé. Cảm ơn cô đã giúp đỡ,” tôi nói. “Tôi có thể tự lo được, cô cứ để chúng ở đó là được.”
“À... Ừ?” Cô ấy đặt xô xuống bàn.
Tôi từ tốn ngồi dậy trên giường, bắt đầu cởi áo sơ mi mình đang mặc. Bộ lễ phục quen thuộc của tôi đã được gấp gọn để bên cạnh, cùng với kinh thánh và các vật dụng khác. Tôi chẳng nhớ gì về việc trở lại quán trọ, nên chắc hẳn Cion đã hạ gục con quỷ rồi cõng tôi về.
“Cũng là cô băng bó vết thương cho tôi à...?” tôi hỏi, hơi do dự.
Cơ thể tôi được quấn kín trong băng gạc. Thật lòng thì, dù có khách sáo đến đâu tôi cũng không thể gọi đó là một kiểu sơ cứu “chuyên nghiệp.” Tự nhiên, tôi bắt đầu tháo băng để kiểm tra xem vết thương thế nào—dù sao nếu tôi định lau người thì cũng phải thay băng. Khi tôi đang tháo ra, câu trả lời bất ngờ vang lên từ một hướng chẳng ai ngờ được.
“Ta là người chữa trị cho đấy!”
Tôi hét lên rồi theo phản xạ che người lại. Quay ra phía cửa sổ, tôi thấy khuôn mặt Karm đang thò vào từ bên ngoài, lộn ngược xuống.
“A-Anh Karm...”
May thay tôi vẫn đủ bình tĩnh để không buột miệng gọi anh ta là “Điều tra viên.”
Thay vì hỏi “làm sao anh lại treo ngoài cửa sổ” hay “tại sao lại ở đó,” điều đầu tiên nảy ra trong đầu tôi lại là: “tại sao anh lại ở đây cùng với Anh hùng?” Nhưng…
“Chuyện Giáo hội sao rồi?” Cion hỏi một cách thản nhiên.
Tôi nhanh chóng nhận ra mọi chuyện đã tiến triển theo một hướng tôi chẳng vui vẻ gì.
“Ôi, loạn lắm,” Karm đáp. “Sau vụ ầm ĩ tối qua, dân thường đòi tị nạn, quý tộc thì tháo chạy—hỗn loạn hoàn toàn. Chưa kể bây giờ đã bắt đầu tranh giành quyền lực để chọn Hồng y lâm thời. Đúng là một lũ ngu ngốc...”
Tôi thở hắt ra một tiếng rõ dài.
Karm đang diễn vai thân thiện hơn thường lệ mấy bậc, nhưng đôi mắt trơ trẽn của ông ta thì vẫn như cá chết khi nhìn tôi. Anh ta trèo qua cửa sổ vào như thể nơi này là nhà mình, mỉm cười một cách vui vẻ. Tôi thấy Cion hơi nhăn mặt, nhưng cô không phản đối gì. Có vẻ mọi chuyện đang diễn ra trên tiền đề rằng “Anh hùng” là một người đàn ông—nếu cô ấy đuổi Karm đi, thì cũng phải giải thích vì sao chính cô lại được ở đây.
Tôi có thể hình dung được phần nào quá trình suy nghĩ trong đầu Cion. Nếu “Anh hùng Elcyon” có mối quan hệ đặc biệt với một cô dâu của Thần thánh, thì đó lại là câu chuyện khác... Nhưng nếu cô ấy nói ra điều đó, Karm có thể sẽ giết tôi vì tội chống lại các vị thần, và dù thế nào thì tin đồn lan ra cũng sẽ chẳng dễ nghe. Vì trại trẻ mồ côi, Cion không thể để danh tiếng mình bị vấy bẩn—chắc hẳn cô đang tính toán như vậy.
“Ngài đến tìm tôi có việc gì sao?” tôi hỏi Karm.
“Ta đã nói rồi mà—ta đang cầu nguyện thay cho cô. Thương tích của cô thế nào rồi, hử?”
“Cảm tạ lòng tốt của ngài. Tuy nhiên, hiện tại tôi không còn cần đến nữa.”
Tôi có thể tự lo phần còn lại. Khi tên bệnh hoạn ấy tiến lại gần, tôi siết chặt chăn quanh người, cố giữ khoảng cách một cách rõ ràng. May mắn là Cion cũng bước đến đứng bên cạnh tôi như để ủng hộ.
“Vậy à? Nghe vậy thì tốt. Nếu có chuyện gì xảy ra với cô, các vị thần sẽ trách mắng ta dữ lắm đấy... À mà này, cô sẽ quay lại với vị Hồng y của mình chứ?”
Tôi suy ngẫm lời ông ta. “Ngài nói đúng, tôi đoán là mình sẽ phải quay lại thôi.”
Tay tôi khẽ chạm vào chiếc khuyên tai. Tôi lo liệu trong lúc bất tỉnh có ai liên lạc không, nhưng chiếc khuyên chẳng cho tôi cách nào để kiểm tra cả.
Nhưng trong trường hợp đó... còn Cion thì sao?
“Cả hai người đã nói chuyện đến đâu rồi? Chuyện xảy ra sau đó thế nào?” tôi hỏi cả Karm lẫn Cion, mong cả hai sẽ chia sẻ để tôi nắm rõ tình hình. Nhưng họ chỉ lặng lẽ cúi đầu, không ai muốn trả lời.
“Thật ra, ta chỉ tỉnh lại sau khi mọi chuyện đã kết thúc,” Karm nói. “Các vị thần bảo rằng cô ấy đã đánh đuổi con quỷ, nhưng ta không rõ chi tiết.”
Vậy thì sao? Tôi nhìn sang Cion, chờ lời giải thích. Cô ấy khẽ thở dài.
“Là lỗi của em vì để nó chạy thoát. Xin lỗi vì em không thể kết thúc mọi chuyện ngay lúc đó. Nó còn gây ra nhiều thiệt hại cho thành phố, rồi bỏ chạy... Tôi nghĩ sư phụ đang đuổi theo nó rồi.”
“Veiss sao?”
Vậy là cô ấy ở lại... để chăm sóc cho tôi?
“Vậy... như thế có ổn không?” tôi hỏi.
“Hả?”
Cô ấy có vẻ không thực sự nghĩ nhiều về việc đó, nhưng rõ ràng là cô đã muốn đuổi theo ông ta. Thấy vẻ bối rối của tôi, Cion cuối cùng cũng hiểu ra và nhìn tôi với vẻ ngượng nghịu.
“Không sao đâu mà. Thầy đã hét vào mặt tôi là đừng có theo rồi, với lại... tôi không thể bỏ mặc chị như vậy, Alicia.”
“Ừm... Nếu cậu nói vậy...”
Tôi có thể thấy cảm xúc của cô ấy hiện rõ trên gương mặt. Người mà cô thực sự không thể rời xa là sư phụ của cô, đúng không?
“Dù sao thì, là lỗi của bọn em vì không phát hiện ra sớm hơn,” Cion nói. “Xin lỗi vì đã đến muộn.”
“Không sao đâu,” tôi đáp. “Chỉ riêng việc cô đến cứu là đã đủ rồi.”
Sự thật là nếu Cion không xuất hiện, có lẽ chúng tôi đã chết. Karm thì chỉ là người bị vạ lây, nhưng chính tôi là người đã gây chuyện trước.
“Mà... em nghe nói những cô dâu của Thần không được phép tham chiến, đúng không? Thật sự xin lỗi.”
Cion cúi đầu xin lỗi, còn Karm thì chỉ mỉm cười nhạt. Có vẻ như vết thương do chúng tôi tự gây ra trong lúc đánh nhau đã được viện lý do là do con quỷ gây ra.
“Không sao cả!” Karm nói. “Các vị thần đã truyền lệnh cho chúng ta phải hỗ trợ cô mà. Vài vết thương nhỏ này thì có đáng gì!”
Một đống tào lao. Karm vỗ vai Anh hùng một cách thân thiết, miệng nở một nụ cười vô cùng đáng đấm.
“Tuy nhiên, nếu cậu thực sự muốn đền đáp cô ấy... Thì cậu nên ngủ với cô ấy đi. Dù sao cô ấy đã liều mạng vì cậu mà!”
“CÁI GÌ—?!” ai đó hét lên. Tôi cũng không rõ là tôi hay Cion.
Cả hai chúng tôi quay sang nhìn nhau, sửng sốt—rồi...
“Ha ha—?”
Tay tôi vung lên không chút do dự.
“A-Alicia...” Cion gọi tôi một cách lo lắng.
Tôi cố lấy lại bình tĩnh. “Xin lỗi. Tôi đã mất kiểm soát.”
Tôi đã ném chiếc gối với chút sức mạnh tăng cường nhờ kỹ năng, nện thẳng vào mặt Karm và khiến hắn ngạt thở. (Chỉ trong giây lát thôi, được chứ?)
“Ah ha ha!” Karm phá lên cười. “Nhìn cô đỏ mặt kìa! Đáng yêu thật đấy, Allie!”
“Tôi sẽ giết anh!”
Thật sự đấy, tên quái vật này không thể nào im miệng một phút được sao?
Khi tôi đang trừng mắt nhìn Karm, ông chủ quán trọ xuất hiện, gõ nhẹ vào cánh cửa đang mở.
“Nếu cô còn nhiều sức thế thì chắc là không cần lo rồi,” ông nói, mang theo một phần ăn nhẹ đặt lên bàn.
Ông bước đến bên tôi và thì thầm rất khẽ vào tai tôi.
“Cái gì...?” tôi thì thầm. “Ông biết từ đâu...?”
“Như tôi nói rồi—quản quán bar thì hay nghe ngóng được nhiều chuyện.”
Rồi ông rời đi, xuống lầu, để lại tôi trong trạng thái choáng váng—“nghe ngóng được nhiều chuyện” thực sự không đủ để diễn tả những gì ông vừa chia sẻ. Chắc chắn ông đã dùng đến những mối quan hệ ngầm của mình để có được thông tin đó.
“Có vẻ mọi thứ đang bắt đầu rồi,” Karm nói, mắt nhìn ra cửa sổ. Với một người mù quáng tin thần như hắn, thật lạ là đôi mắt hắn vẫn sắc bén đến thế. Dù đang ở gần con hẻm sau, tôi vẫn có thể nghe tiếng lộc cộc của những cỗ xe ngựa nối đuôi nhau trên đường phố. Lũ quý tộc và bất kỳ kẻ có thế lực nào cũng đang bắt đầu bỏ chạy.
“Bọn họ di chuyển nhanh thật,” tôi lẩm bẩm.
Dù họ có trốn đi đâu, mối đe dọa từ lũ quỷ cũng sẽ theo sau, và chạy tán loạn như vậy chỉ khiến nhà cửa dễ bị trộm cướp hơn thôi. Chưa kể nếu xui xẻo, họ có thể bị cướp chặn đường trước khi kịp đến thủ đô.
Còn tôi, thì đang đối mặt với một vấn đề cấp bách hơn.
“Có vẻ cô sẽ khó mà tìm được xe đi,” Karm nói.
Hắn nói với giọng thản nhiên đến mức điên tiết, nhất là khi vừa mới mất luôn cả cấp trên của mình—nhưng chẳng ích gì nếu tôi tức giận với hắn lúc này.
Dù sao thì, nếu Veiss đang truy đuổi con quỷ, thì mọi chuyện cũng trở nên đơn giản hơn.
“Làm ơn, cô có thể đi cùng tôi đến Clastreach không?” Tôi quay lại phía Cion, chân thành cất lời.
Clastreach là thành phố do cấp trên của tôi, Hồng y tối cao Salamanrius, cai quản. Nó nằm gần thủ đô—và dĩ nhiên, rất xa tiền tuyến.
“Để bảo vệ Hồng y của chị?” cô hỏi.
Cô ấy bắt được ẩn ý của tôi ngay lập tức. Hẳn là cô đã nghe tin về vụ ám sát Hồng y gần đây nhất.
“Nghe này, em muốn giúp lắm, nhưng mà...” cô chần chừ.
“Tôi hiểu mà,” tôi nói.
Cô ấy là Anh hùng, và cô ấy có trách nhiệm của một Anh hùng. Việc làm vệ sĩ cho một Hồng y—bảo vệ sự sống của một người thay vì tất cả—không phải là vai trò của cô.
Tuy nhiên, tôi vẫn còn điều muốn nói.
“Tôi không nhờ cô bảo vệ vị Hồng y. Tôi nhờ cô tiêu diệt con chiến lang trắng đó.”
Cion nhìn tôi. “Và chị nghĩ nó sẽ nhắm đến vị Hồng y ở Clastreach tiếp theo?”
“Tôi không thể chắc chắn. Tuy nhiên...”
Tôi ngừng một chút. Thật ra tôi muốn làm chuyện này sau khi thay đồ tử tế, nhưng...
“Có chuyện gì vậy?” Karm hỏi.
Dù tốt hay xấu, hắn chẳng bao giờ đối xử với tôi như phụ nữ cả. Tôi quyết định sẽ giết hắn sau và tạm thời gạt hắn ra khỏi tâm trí.
Làm ơn tránh xa tầm mắt tôi. Thật ra thì, biến khỏi phòng tôi luôn đi, được chứ?
Tôi thở dài và nhẹ nhàng chắp tay trước ngực trong tư thế cầu nguyện.
“Hỡi ánh sáng thiêng liêng, chúng con những kẻ lạc lối, xin hãy soi đường dẫn lối...”
Tôi mở tay ra, để lộ một ánh sáng nhỏ lơ lửng trong lòng bàn tay, đang vẽ nên những hoa văn trong không khí.
“Cái đó là gì vậy?” Cion hỏi.
“Đây là thứ tôi đã dùng để lần theo cô đêm hôm đó.”
“Wow…”
À, thật ra không phải cái đó, nhưng thôi kệ.
“Và nó nói con quỷ đang hướng về phía Hồng y của chị?”
“Đúng vậy.”
May thay, Cion là một chiến binh dày dạn kinh nghiệm và nắm bắt vấn đề rất nhanh. Không phải giải thích từng chi tiết quả thật dễ thở hơn nhiều.
“Chúng ta đã có ngựa chờ sẵn. Nếu cô sẵn sàng, ta có thể lên đường ngay lập tức.” Tôi nhìn cô một lượt. “Còn nữa, cánh tay cô…”
Cion im lặng.
“Tôi có thể xem được không?” tôi hỏi.
“Thầy nói với cô à?” cô thở dài. “Thật tình, ông ấy cứ lo lắng thái quá...”
Thực tế thì, tôi đâu có học được vị trí con quỷ từ các vị thần—mà là từ ông chủ quán trọ. Tôi chỉ đưa ra chút bằng chứng phụ trợ. Tất cả cũng là vì Cion thôi, tôi đoán vậy.
Với nụ cười ngượng ngập, Cion tháo găng tay da và xắn tay áo lên. Bên dưới, cánh tay phải của cô đang bị bóng tối nuốt chửng.
Tôi nhìn chằm chằm. “Đây không phải là độc. Là lời nguyền.”
“Ừ. Hắn cầu nguyện cũng vô dụng,” Cion nói, hất cằm về phía Karm.
Vừa nhắc đến hắn, vai Karm liền sụp xuống thất vọng. Không phải hắn làm cẩu thả—mà thật sự là hắn đụng phải thứ vượt ngoài khả năng.
Những mạch bóng tối xoắn vặn kéo dài từ tay Cion đến tận vai, rung lên nhịp nhàng như mạch máu. Nhưng đây không phải ký sinh trùng. Nó trông như chính cơ thể cô đang cố nuốt lấy chính mình.
“Cái đó là do bảo vệ tôi, đúng không?” tôi hỏi.
“Không, nó—không phải vậy—”
“Không cần phải giấu,” tôi nói. “Thần thánh nhìn thấy tất cả.”
Nghĩ lại khoảnh khắc Cion chắn ngọn lửa của sói trắng, tôi mơ hồ nhớ khuôn mặt cô nhăn lại vì đau đớn. Đây là một lời nguyền đã vượt qua cả sự bảo vệ thần thánh.
“Chắc… chắc đau lắm,” tôi nói.
Tôi đưa tay ra chạm vào, và cô lập tức giật tay lại—đủ để chứng minh lời tôi.
Đây chính là lý do Karm không thể chữa khỏi. Nếu để yên, nó sẽ lan khắp cơ thể cô, và sau đó... Dù kết quả thế nào, cũng chẳng có gì tốt đẹp. Những lời nguyền thế này luôn luôn nguy hiểm.
“Nếu giết kẻ nguyền rủa, lời nguyền sẽ biến mất. Mục tiêu của chúng ta trùng khớp,” tôi nói.
Cion gật đầu. “Ừ... Cậu nói đúng. Thật lòng mà nói, đi cùng chị khiến em cảm thấy yên tâm hơn. Với lại, em không muốn để thầy cứ phải lo lắng thêm nữa.”
Vậy ra, phải đến mức này mới khiến một Anh hùng—người đã từ chối không biết bao yêu cầu từ Giáo hội—chịu đồng ý đi theo? Mà lạ thật, tại sao một người pha chế lại có thể khiến cô ấy tin tưởng đến thế?
“Hắn rốt cuộc là ai vậy?”
Tôi không ngờ mình sẽ có được câu trả lời, nhưng Cion lại lập tức tiết lộ.
“Ông ấy từng là đội trưởng kỵ sĩ hoàng gia. Dù đã giải ngũ gần chục năm rồi.”
“Bị sa thải vì không tuân lệnh cấp trên, đúng chứ?” Karm xen vào. “Ông ta nổi tiếng lắm đấy.”
Chờ đã, đến cả Karm cũng biết à? Gì vậy trời? Với lại rõ ràng hắn đang chế nhạo tôi nữa, chết tiệt.
“Tôi muốn nghe hết mọi chuyện về cựu đội trưởng kỵ sĩ ‘nổi tiếng’ này trên đường đi,” tôi nói, giọng gay gắt.
Thật sự thì… cái bộ phận tình báo của Giáo hội làm ăn kiểu gì thế?! Đám ngu đần đó chỉ biết chắp vá thông tin như thể chẳng liên quan gì đến họ vậy!
“Vậy thì ta xin phép rút lui,” Karm nói. “Sơ Alicia, ta đã khâu lại chỗ rách trong bộ lễ phục của cô, nhưng mà... tôi nghĩ cỡ này hơi—”
“BIẾN KHỎI ĐÂY NGAY!”
Tôi đá hắn văng ra ngoài cửa sổ thay vì cửa chính.
Đi mà lo thờ thần của ngươi đi, đồ quỷ!
“Alicia...?” Cion gọi với vẻ lo lắng.
“Gì.”
“À thì... không có gì đâu.”
“Tốt.”
Phải, quần áo tôi có hơi rộng, nhưng mà… Đó là vì tính thực tiễn, được chưa! Nếu bó sát quá thì sẽ khó di chuyển, nên—nên là vậy đó! Hiểu không?
Tôi bắt đầu thay đồ và thu dọn hành lý, vừa lẩm bẩm mấy lời ngụy biện chẳng nhằm vào ai cụ thể. Nếu Cion đi cùng, thì quả là nhất cử lưỡng tiện. Giờ chỉ còn là cuộc chạy đua với thời gian.
“Em không nghĩ là nó... nhỏ đến thế đâu mà...” Cion lẩm bẩm.
Cô ấy đang tự nói với bản thân, nên tôi lờ đi. Chúng tôi không có thời gian cho mấy chuyện này. Mặc dù, đúng là nếu so với cô ấy thì...
Tôi bắt đầu thấy hơi ghét Cion rồi. Không vì lý do gì đặc biệt cả.
***
Sau một buổi sáng kiệt quệ về tinh thần, chúng tôi đến được chuồng ngựa mà ông chủ quán trọ đã chỉ. Và khi thấy kẻ đang đứng đợi ở đó, tôi không thể không thở dài buông thõng vai đầy tuyệt vọng.
Ờ thì, tôi cũng đoán được phần nào, nhưng mà vẫn...
“Chà, kẻ nịnh hót ưa thích của các vị thần lại có chuyện gì ở đây vậy?” Tôi hỏi đầy ẩn ý.
“Tôi đi theo sự dẫn dắt của Thần,” Karm vui vẻ đáp. “Tôi nghe nói cô chưa bao giờ cầm dây cương, còn việc lái xe ngựa thì chẳng xứng với Anh hùng chút nào. Với lại, vì đang gấp, chia phiên lái sẽ giúp ta đến nơi nhanh hơn.”
“Hả?”
Tên khốn này có thể chết được chưa?
Tôi nghĩ vậy, nhưng không nói ra. Có vẻ hắn chẳng mang theo hành lý gì từ nhà thờ cả, thậm chí còn không có lấy một chiếc áo choàng. Nếu cứ để mặc tên ngốc này, sớm muộn gì hắn cũng chết thôi.
“Cũng đúng. Thầy có nói đã chuẩn bị ngựa, nhưng không nhắc gì đến việc tìm người đánh xe,” Cion nói, ngẩng lên nhìn người tu sĩ áo đen đang ngồi phía trước xe ngựa với nụ cười gượng gạo. Cô chất hành lý lên xe, rồi leo lên theo.
“Nghe này, Cion. Hắn không phải người tốt—dù xét theo tiêu chuẩn nào đi nữa.”
“Hả? Thật á? Hắn trông cũng được mà… À thì, trừ mấy vụ quấy rối tình dục ra. Nhưng dù sao thì, hắn cũng là đồng chí đáng tin của chị mà, Alicia?”
Chờ đã. Khoan đã. Cái quái gì khiến cô nghĩ vậy hả?!
“Ôi, tôi và Sơ Alicia quen biết từ lâu rồi,” Karm đáp, miệng nở một nụ cười thấm đẫm tà khí.
Tôi kiềm chế cơn chửi thề, nén giận mà nói:
“Từ khi nào chúng ta ‘quen biết từ lâu’ vậy...?”
“Từ trước khi cô được phân về nhà thờ hiện tại, phải không, Sơ Alicia?”
“Sơ cái gì, Sơ cái kia—anh thôi đi được không, Huynh Karm?”
Đây là lỗi của tôi vì đã không xử lý hắn sớm hơn. Trách nhiệm của tôi. Một ngày nào đó… một ngày nào đó, tôi sẽ giết hắn…
Tôi hít một hơi thật sâu. “Tôi hiểu rồi. Đúng như anh nói, có thêm người giúp đỡ thì vẫn tốt hơn. Và nếu anh nhất quyết muốn cầm dây cương thì…”
Karm gật đầu hớn hở.
Chết đi cho tôi nhờ!
“Tuy nhiên, tôi khuyên anh nên cẩn thận,” tôi nói. “Chẳng ai biết chuyện gì sẽ xảy ra trên đường.”
“Ồ, dĩ nhiên rồi. Tôi nào dám để hai người phải bảo vệ mình. Tôi hoàn toàn sẵn sàng tự lo cho bản thân.”
Không phải ý tôi là vậy, nhưng đáng tiếc là tôi không thể nói toạc ra. Nếu cố gắng tống khứ hắn mà thất bại, tôi sẽ trông rất đáng ngờ. Bình thường tôi sẽ loại bỏ chướng ngại bằng mọi giá, nhưng đối với Karm, tôi ở thế yếu. Dù có ngụy tạo vụ việc như tai nạn, dù có che giấu sát ý kỹ đến đâu, hắn vẫn sẽ cảm nhận được và né tránh.
“Nếu anh giở trò gì mờ ám, tôi sẽ giết anh,” tôi nói khi leo lên xe và dành cho hắn ánh nhìn lạnh như lưỡi gươm của Tòa Thẩm tra.
“Không sao đâu mà. Mọi thứ sẽ theo ý Thần cả thôi,” hắn cười toe toét, đáng bị đấm đến mức không thể tả.
Biến đi chết giùm tôi cái.
Nếu không có Cion ở đây, tôi đã đấm hắn rơi khỏi xe từ lâu. Chỉ cần nghĩ đến việc phải làm việc chung với tên này là tôi đã thấy đau bao tử.
“Hơn nữa, tôi phải thú thật rằng tôi thấy khá hứng thú với vị Anh hùng cao quý của chúng ta,” Karm nói thêm, khiến tình hình càng tệ hơn.
“Xin lỗi cái gì cơ?”
“Bị nguyền rủa nặng như vậy mà vẫn giữ được bình tĩnh và lý trí—quả là người được các vị thần yêu quý.”
“Ừm... Có lẽ vậy...”
Hắn thật sự vô liêm sỉ hết thuốc chữa. Không có cách nào hắn tin nổi mấy lời mình vừa nói.
“Chỉ cần... đừng cản trở chúng tôi là được.”
“Tôi chỉ làm theo tiếng gọi của Thần thôi. ☆”
Tôi bỏ cuộc không thèm cãi nữa. Giờ là lúc phải lên đường. Tôi đặt tay lên hai con ngựa kéo xe.
“Xin lỗi, mong mọi người cố gắng một chút,” tôi nói.
Tôi không cảm thấy vui vẻ gì khi làm việc này, nhưng tôi bắt đầu đọc lời cầu nguyện.
“Cường hóa Thể chất.” Tôi kích hoạt orison của mình.
“Mỗi tiếng cần cầu nguyện lại một lần,” tôi nói với Karm. “Tôi không quan tâm anh có chết hay không, nhưng nếu để hai con ngựa này kiệt sức mà chết, tôi sẽ giết anh thật đấy.”
“Cứ để ta lo, hỡi cô dâu của Thần.”
Tôi thở dài. Sau khi xong việc này, tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc nghỉ phép một thời gian. Với lại, tôi sẽ tìm cách vận động để tống cổ tên này đi truyền giáo ở nơi nào càng xa tôi càng tốt. Miễn là hắn khuất mắt tôi, thì hắn muốn tin vào cái gì cũng được. Xa mặt cách lòng.
“Thế thì, hành trình ba ngày ba đêm không nghỉ chính thức bắt đầu! Đích đến: Clastreach, Thành phố Đá! Xuất phát thôi!”
Karm hân hoan cất giọng hát ca như thể đang dẫn tour, trong khi tôi ngồi phía sau, ôm đầu đau đớn.
“Xin đừng chết nhé, Hồng y…”
Nếu Glasses chết sau tất cả chuyện này, thì đúng là tai họa khủng khiếp. Nếu ông ấy chết thật, Giáo hội—mà đúng hơn là cả vương quốc—chắc chắn sẽ chuyển từ âm mưu ám sát sang trục xuất công khai hoặc thậm chí dùng đến bạo lực sát thương.
“Cầu cho sự bảo hộ của Thần luôn ở bên chúng ta…”
Tôi không phải là Karm, nhưng vẫn dâng lời cầu nguyện của riêng mình đến các vị thần. Và đồng thời, tôi nguyền rủa thế giới này—nơi mà ngay cả cái chết của Ma vương cũng không dập tắt được ngọn lửa chiến tranh.
+++++
Mỗi lần trở về từ chiến trường, tôi luôn được đón chào bằng những lời ca ngợi và tiếng hò reo.
Tôi đã tàn sát kẻ thù; nhuộm mình bằng máu của họ. Tôi là một trong những kẻ giết người hiếm hoi và quý giá—mà nếu là vào một thời khác, có lẽ chỉ bị xem như sát nhân điên loạn. Nhưng trong thời chiến, chúng tôi là những “anh hùng.” Ánh mắt ngưỡng mộ của thế gian luôn dõi theo chúng tôi. Người ta hát về vinh quang của tôi, bắt đầu gọi tôi bằng danh hiệu thay vì tên—giống như những nhà vô địch và Anh hùng trong truyền thuyết.
Tôi không biết những người đàn ông đó đã nghĩ gì, đã cảm thấy gì, điều gì khiến họ tiếp tục chiến đấu. Tôi không cần biết. Tôi chiến đấu vì bản thân, vì những gì tôi muốn bảo vệ, đốt cháy sinh mạng mình giữa chiến trường. Tôi không hối tiếc, cũng chẳng còn cách nào khác để giữ lấy những điều quan trọng với mình.
Các vị thần của thế giới này thì vô tâm và tàn nhẫn, chẳng thèm bận tâm đến suy nghĩ hay cảm xúc của chúng tôi. Trong thế giới mà luật tự nhiên trị vì, nơi kẻ mạnh lấy của kẻ yếu như lẽ thường tình, bạo lực là lựa chọn duy nhất.
Khi đứng vào vị trí của những nhà vô địch xưa kia, tôi hiểu ra—họ cũng chẳng khác gì tôi. Và tôi cũng hiểu vì sao họ biến mất.
Ta hi sinh một người, để cứu lấy muôn ngàn / Và lại hi sinh ngàn người, để cứu cả thế gian.
Dù biết những lời ấy là một lời nguyền, tôi vẫn tiếp tục lao vào trận chiến này đến trận chiến khác. Tôi tiếp tục chiến đấu như một nhà vô địch để bảo vệ thế giới. “Nếu tôi có thể cứu được cả ngàn người, thì cái giá của một mạng sống cũng chẳng đáng gì,” tôi đã nghĩ vậy. Tôi nhuộm mình bằng máu của vô số sinh mệnh bị cướp đi. Tôi tin rằng mình đang đặt nền móng cho một thế giới hòa bình trong tương lai.
Nhưng khi tôi đánh mất người quan trọng nhất—người còn quý giá hơn tất cả—tôi đã từ bỏ việc hi sinh một người vì cả ngàn. Đó là quyết định dễ dàng nhất trong đời tôi.
Rốt cuộc, tôi cũng chỉ giống như những nhà vô địch khác—dù cho điều đó có nghĩa là phải vứt bỏ danh hiệu và từ chức.
Bởi vì, với các vị thần trên cao, những nhà vô địch của nhân loại chỉ là những kẻ nô lệ.
“Thế là vị đội trưởng kỵ sĩ hoàng gia ấy đã tập hợp một vài người và ở lại bảo vệ ngôi làng mà họ được lệnh phải bỏ rơi,” Karm kể với giọng đầy hứng khởi.
Khi câu chuyện kéo dài từ hoàng hôn kết thúc, hắn vươn vai trên ghế xà ích.
“Nhưng cuối cùng, mọi nỗ lực chiến đấu ấy cũng trở thành vô ích. Phần lớn dân làng cùng chiến đấu với họ đều chết cả. Chỉ còn lại độ chục đứa trẻ trốn trong trại mồ côi sống sót. Ông ta phạm tội bất tuân quân lệnh, và đó là tất cả những gì ông nhận được cho hành động đó.” Karm ngáp một cái không mấy hứng thú. “Hồ sơ chiến tích của ông ấy thì khá ấn tượng, lính dưới quyền cũng rất tôn trọng, nên họ chỉ nhẹ nhàng cho ông ta xuất ngũ thôi. Ít nhất, đó là những gì tôi nghe được. Thế là đủ thông tin chưa?” hắn quay sang hỏi Cion.
“Ừ, gần như vậy. Nhưng nếu hỏi ông ấy thì ông sẽ chối bay cả—‘Tôi chỉ là ông chủ quán trọ bình thường thôi.’”
“Vậy... vợ ông ta thật sự qua đời à?” tôi lên tiếng.
“Hở? Lần đầu tiên em nghe chuyện đó,” Cion nói. “Chỉ biết ông từng đính hôn với một tiểu thư quý tộc khi còn là đội trưởng kỵ sĩ, chắc là cô ta chăng?”
Tôi cảm nhận được giọng Cion sáng lên đôi chút. Con gái tuổi cô thường thích mấy chuyện tình cảm, và có vẻ như Anh hùng cũng không ngoại lệ. Cá nhân tôi thì chẳng có hứng thú gì với mấy chuyện đó cả.
“Vậy ra ông ta có liên hệ với Giáo hội là vì chuyện đó...”
Thế là tôi hiểu được tại sao ông ta biết danh tính thật của tôi. Giữa kỵ sĩ và Giáo hội luôn có sự phối hợp. Ngoài chiến trường đôi khi có va chạm giữa thánh kỵ sĩ và hoàng gia kỵ sĩ, nhưng cấp trên thì luôn thân thiện với nhau. Giờ thì việc ông ta điều hành văn phòng công hội cũng hợp lý—có lẽ là để hỗ trợ bạn cũ.
“Ông ta nổi tiếng vậy sao?” tôi hỏi.
“Ừ, ít nhất ở vùng này thì ai cũng biết mặt ông ấy.”
Karm không nói dối. Hắn chẳng quan tâm gì ngoài các vị thần ngay từ đầu.
“Thật là...” tôi lẩm bẩm. “Cái cuộc điều tra này quá tắc trách rồi...”
Thông tin là vũ khí sắc bén—đặc biệt khi liên quan trực tiếp đến mục tiêu của tôi. Tôi thở dài, bất mãn với sự xem thường rõ rệt mà Giáo hội dành cho tôi. Rồi tôi lấy lại bình tĩnh, tạm thời cất lại lưỡi dao căm giận, trở lại vai diễn một “cô dâu của Thần” khiêm nhường và dịu dàng, nói chuyện với Cion như thể chẳng có gì.
“Có phải ông ta là người giới thiệu cô với sư phụ cậu không?” tôi hỏi.
Mục tiêu thực sự hiện giờ của Cion là tìm lại sư phụ. Rõ ràng ông ấy rất quan trọng với cô.
“À... không, thật ra là ngược lại,” Cion ấp úng. “Sư phụ đẩy mình sang cho ông chủ.”
“Hừm...”
Câu trả lời này chẳng làm rõ điều gì. Nghe như cô ấy không phải không muốn nói, mà là bản thân cũng chẳng hiểu rõ lắm.
“Ông ta bực vì cô không đủ năng lực sao?” tôi hỏi đùa.
Cion mỉm cười gượng. “Thật ra còn chưa đến mức đó. Ông ấy từ chối nhận em làm đệ tử ngay từ đầu, nhưng mình cứ bám theo nài nỉ hoài... Một ngày nọ, ông ấy bỏ mình lại với ông chủ rồi rời đi luôn.”
“À, ra là vậy...”
Với ông ta, ông chủ quán trọ là bạn thân cũ. Nhưng với Cion, thì cô chỉ bị bỏ lại với một người xa lạ. Dù ông chủ trông có vẻ chăm sóc cô khá tốt, điều đó chỉ chứng tỏ Veiss rất tin tưởng ông ấy—nhưng dù vậy...
“Thật tệ quá,” tôi nói.
“Đúng không?! Tệ thật mà?!” Cion bực bội, chu môi, trông không giống Anh hùng mà giống một cô bé thành thị đang giận dỗi hơn. “Ông chủ cứ nói là ‘ông ấy có lý do riêng’ rồi thì ‘con chỉ là đứa trẻ, ông ấy không muốn làm con gánh nặng’ này nọ, nhưng em đã năn nỉ ông ấy biết bao lâu rồi, vậy mà ông ta lại—!”
Cô trông như sắp giậm chân tức tối.
“Xin lỗi mà...” tôi nói, cố dỗ dành.
Cion lại càng hăng hơn, lông mày cau lại khi tiếp tục tuôn ra:
“Vậy nên, biết không?! Em đã lẻn vào khi sư phụ đang ngủ! Ngay lúc ông ấy ít cảnh giác nhất!”
Tôi nghe thấy Karm nín cười thành tiếng.
“T-Tôi hiểu rồi... Quả là... gan thật đấy,” tôi nói, cố giữ bình tĩnh.
Cion bật cười khúc khích. “Mình sẽ không bao giờ quên vẻ mặt của ông ấy lúc đó đâu...”
Rõ ràng, đó chỉ là một đòn tập kích bất ngờ, hoàn toàn không có gì liên quan đến chuyện... tình dục cả… Có lẽ là vậy. Ý tôi là, tôi đâu có biết chắc. Dù sao thì...
“Veiss Đẫm Máu từng được phong thánh cơ mà, đúng không? Thật khó tin rằng ngay cả nhà vô địch huyền thoại ấy, kẻ không hề nao núng khi tiêu diệt lũ ác quỷ của các vị thần, lại có thể rơi vào hoàn cảnh đáng xấu hổ như vậy...” Karm chế giễu từ ghế xà ích.
“K-Không phải là sư phụ ngốc nghếch, hay là ông ấy thường xuyên mất cảnh giác gì đâu, được chưa?!” Cion vội vã thanh minh, gương mặt trở nên cứng đờ. “Chỉ là, ờ thì, em giỏi hơn những gì ông ấy nghĩ thôi—”
“Quả thật, ta hoàn toàn hiểu. Không cần phải hỏi các vị thần, điều đó cũng đã quá rõ ràng với ta,” Karm trấn an cô.
“Thật... vậy sao?”
Tôi không chắc là họ thực sự có cùng tần số cảm xúc, hay chỉ là Karm đang cố chiều lòng cô ấy, nhưng dù thế nào thì hai người lại hòa hợp đến lạ. Có lẽ chính tư duy “mọi thứ đều bình đẳng trước Thần” của Karm khiến Cion dễ tiếp nhận hơn.
Dù vậy... Nếu anh giở bất kỳ trò gì kỳ cục, anh biết điều gì sẽ xảy ra rồi đấy, đúng không?
Tôi cố gắng hết mức để Cion không để ý, rồi ném về phía Karm một ánh nhìn giết người. Trong lúc tôi bất tỉnh, hắn cư xử cũng không đến nỗi nào, nhưng chỉ cần một lời phán từ Thần thôi là tên điên này có thể phát cuồng ngay lập tức. Tuy nhiên, Karm chỉ vẫy tay lại với nụ cười rạng rỡ. Hắn nghĩ tôi đang thấy lạc lõng trong cuộc trò chuyện chắc? Cion cũng quay lại nhìn tôi với vẻ bối rối.
Tôi thật sự, thật sự rất mệt mỏi. Không phải vì vết thương chưa lành. Mà là bởi vì tôi sẽ phải chịu đựng thế này suốt chặng đường về thành phố...
“Ughhhh...” Tôi thở dài một tiếng não nề.
“Chị ổn chứ?” Cion hỏi.
Cô ấy lo lắng thật sự, xuất phát từ lòng tốt chân thành. Thành thật mà nói, nếu gặp nhau trong hoàn cảnh khác, có lẽ cô ấy đã là một người bạn tốt—một người tôi thực lòng muốn ở cạnh. Nhưng cô ấy là Anh hùng, còn tôi là một “cô dâu của Thần.” Là nô lệ của các vị thần, tôi phải thực hiện sứ mệnh của mình—nếu không tôi sẽ mất chỗ đứng trong thế giới này.
“Xin lỗi nhé,” tôi nói. “Tôi nghĩ đến khi đến thành phố thì sẽ hồi phục thôi, nhưng cô có thể giúp tôi để ý xung quanh một chút được không?”
“Ừ, tất nhiên rồi! Chị cho em đi cùng mà, giúp một tay là chuyện nhỏ!”
Tôi tự tin rằng mình sẽ không mắc sai sót, nhưng càng giữ vững vai diễn, tôi càng cảm thấy áp lực siết chặt hai vai.
Nhìn cô ấy thế này, tôi lại thấy dường như Anh hùng vẫn còn bỏ sót rất nhiều điều. Trong trận tấn công vào thành phố, khi cô ấy đứng che lưng cho tôi, tôi đã thoáng thấy ánh sáng thần thánh trong hình bóng đó. Cô đã đạt được danh vọng và của cải vượt xa giấc mơ của bất kỳ cô gái bình thường nào. Nhưng giờ, nhìn góc nghiêng khuôn mặt ấy khi cô dõi mắt ra ngoài xe, tôi lại thấy một nỗi cô đơn lặng lẽ hiện rõ.
Tôi không biết đó là vì cô nhớ sư phụ—người đang ở đâu đó phía trước, hay đó là nỗi cô đơn đã theo cô từ rất lâu rồi. Có lẽ nó bắt đầu từ những hành trình đơn độc qua núi rừng, khi cô liên tục săn lùng những con quỷ.
Dù là gì đi nữa, Elcyon—vị Anh hùng ấy—giờ đây giống như một sinh vật buồn bã, đơn độc. Nhìn cô lúc này, chẳng ai có thể hình dung ra một chiến binh từng vung kiếm chém giết nhuộm máu trận mạc. Cô trông mảnh mai và mong manh như thể sẽ vỡ tan nếu ai đó ôm quá chặt.
Tại sao lại thế...?
Có lẽ cô ấy đang mang trong mình nhiều gánh nặng hơn những gì tôi tưởng—ngay cả khi không tính đến “cô dâu hai mặt” đang ngồi kế bên.
“Xin thứ lỗi, nhưng tôi nghĩ mình sẽ tranh thủ nghỉ một chút,” tôi nói. “Karm, tuyệt đối không được làm phiền Anh hùng, nghe rõ chưa?”
Hắn nhe răng cười. “Cô nên đặt nhiều niềm tin hơn vào tôi chứ, Sơ Alicia!”
Không bao giờ. Nếu tôi có tin hắn, thì chỉ sau khi tôi giết hắn xong.
Agh, khoan đã—ngay cả lúc đó tôi vẫn chưa yên tâm được nếu chưa thiêu xác hắn. Thật lòng mà nói, ngay cả khi hắn chỉ còn là bộ xương, tôi vẫn có cảm giác hắn sẽ bò trở lại được.
“Cion, nếu có chuyện gì xảy ra, đánh thức tôi ngay nhé?”
“Chị lo xa thật đó, Alicia…”
Tôi quấn chăn quanh người, co mình lại trên sàn cứng của xe ngựa, cố gắng hồi phục chút thể lực còn sót lại.
Bằng cách liên tục kích hoạt một orison mới sau khi cái cũ hết hiệu lực, chúng tôi giữ cho cỗ xe chạy hết tốc lực liên tục—dù cái giá phải trả là đang bào mòn tuổi thọ của hai con ngựa. Mặt trời đã lặn từ lâu, và thứ duy nhất soi sáng con đường chỉ là ánh sáng mờ nhạt mà Karm triệu hồi ra. Bình thường thì đây là lúc nên dừng lại và dựng trại, nhưng lúc này, từng phút đều quan trọng. Chúng tôi đã bỏ xa nhóm quý tộc đang tháo chạy khỏi thành phố, và có lẽ sẽ đuổi kịp con quỷ trước khi đêm kết thúc.
Khả năng thể chất của quỷ rất phi thường, nhưng sức mạnh của chúng chỉ bộc phát theo từng đợt. Không giống như ngựa, chân của sói nhân không phù hợp với việc chạy đường dài. Dù con quái này có mạnh bất thường cỡ nào, tôi cũng không thể tưởng tượng nổi bất kỳ sói nhân nào có thể chạy liên tục cả ngày lẫn đêm. Chưa kể, chúng tôi cũng chưa nghe tin có trạm dừng nào bị tấn công.
Vẫn có khả năng con quỷ đã quay đầu, nhưng điều đó thì tốt quá mức để là sự thật. Quan trọng nhất là, Veiss cũng đang truy đuổi nó, và chúng tôi vẫn chưa thấy bóng dáng ông ấy đâu.
Theo những gì tôi nghe được, Hồng y Chaucus đã bị sát hại trên đường về sau cuộc họp của Bảy Hồng y Tối cao. Ông ấy đang trên đường từ Arshelm đi về phía tây, dọc theo tuyến giáp tiền tuyến. Với cái chết của hai hồng y gần mặt trận nhất, vương quốc sẽ phải điều kỵ sĩ bảo vệ biên giới, khiến nội địa bị bỏ ngỏ.
Và nữa, hiện giờ gần đến kỳ trăng non. Đêm nay đen như mực—quá hoàn hảo để bất cứ thứ gì ẩn mình.
“Mình thật sự nên buộc sợi chỉ đó trực tiếp vào nó mới phải…”
Việc buộc sợi chỉ gián tiếp thông qua những trang kinh thánh quả thật là một sai lầm. Tôi không nghĩ con quái vật đã nhận ra khi tôi áp nó lên, nhưng cảm giác về vị trí của nó ngày càng mờ nhạt và xa dần. Tới mức này, tôi thậm chí không chắc những phản hồi mình nhận được còn là từ con quỷ đó hay không nữa.
“Cảm giác như đang chờ con gái mình dẫn bạn trai về ra mắt vậy,” vị hồng y của tôi nói, giọng đầy cảm xúc.
Trong lúc giả vờ ngủ, tôi cuối cùng cũng kết nối được một cuộc gọi. Nếu là trong hoàn cảnh bình thường, tôi đã cúp máy ngay từ đầu. Nhưng lần này, tôi chỉ im lặng gật đầu, ra hiệu ông ấy vào thẳng vấn đề. Hiện giờ, tôi cần bất kỳ thông tin nào về con chiến lang trắng đó.
Thật không may, lợi dụng việc tôi không thể nói lại, vị hồng y cứ vui vẻ luyên thuyên đủ thứ chuyện tào lao. Rốt cuộc, tất cả những gì tôi nhận được chỉ là một báo cáo mơ hồ rằng con sói ấy rất nguy hiểm.
“Nó là hậu duệ của một tộc được gọi là Sói Trời. Những kẻ khác gọi nó là ‘Tướng Thiên Nha’. Có vẻ chúng đang cực kỳ tức giận vì thủ lĩnh của mình bị giết.”
Tôi đã cảnh báo ông ấy rằng mình nghi ông là mục tiêu tiếp theo, nhưng ông ấy vẫn tỏ ra hết sức ung dung. Glasses tiếp tục nói bằng giọng điệu bình thản như không.
“Chúng là kẻ thù của các vị thần, thế mà lại tự gọi mình là ‘Thiên’. Cô không thấy thú vị à?”
Tôi thì hoàn toàn không.
Tôi liếc về phía ghế xà ích để xem Karm đang làm gì, rồi ngẩng lên nhìn gương mặt tươi cười của Cion khi cô trò chuyện với hắn. Có vẻ họ cũng đang có một cuộc trò chuyện vô thưởng vô phạt chẳng kém gì.
“Tướng Thiên Nha,” hử...?
Chúng tự gọi là gì, hay đang nghĩ gì—chuyện đó không quan trọng. Nhân danh các vị thần, lũ quỷ phải bị tiêu diệt. Với con cháu của Thần, là phúc lành. Với kẻ thù của Thần, là phán xét không khoan nhượng...
“Dù sao thì, nếu có gì mới, ta sẽ liên lạc lại,” Glasses nói. “Có thể lúc đó cô đã tới nơi rồi. Hãy nhớ, trước bình minh là lúc tối nhất. Cẩn thận nhé.”
Một cách bất thường, ông ấy kết thúc cuộc gọi không phải bằng một lời cầu nguyện, mà là một lời cảnh báo.
Trong một khoảnh khắc hiếm hoi, tâm trí tôi trở nên tỉnh táo lạ thường. Chúng tôi sẽ còn phải lặp đi lặp lại những việc này bao nhiêu lần nữa, nhân danh các vị thần?
“Quỷ là ác. Phải giết chúng…”
Tôi không thể ngừng nghĩ về cái chết của những con sói con. Nếu thực sự có thần linh, họ chỉ cần nói với tôi rằng “chuyện này là đúng,” và tôi có thể chấp nhận nó...
Không, điều đó cũng chẳng còn quan trọng. Tất cả những chuyện này đâu phải việc của tôi. Tuân lệnh các vị thần, tiêu diệt kẻ thù của họ, và mang lại hòa bình cho thế giới—đó là vai trò của những “cô dâu của Thần.” Tôi không cần phải suy nghĩ gì khác. Tôi chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ.
Ngay cả nếu con quỷ đó đang tấn công ai đó ngay lúc này, thì cũng không phải trách nhiệm của tôi.
Cion có thể sẽ buồn, nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến tôi. Cô ấy cố gắng cứu càng nhiều người càng tốt, bảo vệ mọi ai trong tầm tay. Nhưng tôi thì không như vậy. Tôi chỉ đơn giản làm theo ý muốn của các vị thần để giữ lấy vị trí của mình trong thế giới này. Tôi chỉ cần ở gần cô ấy, dần dần chiếm được lòng tin của cô...
“…rồi ra tay kết liễu...”
Nhưng dù tôi đã diễn đi diễn lại mọi thứ trong đầu, tôi vẫn cảm thấy như bản thân đang dần lệch khỏi mục tiêu ban đầu. Cảm giác đó khiến tôi bất an.
Tôi không phải Karm, nhưng... nếu tôi có thể bấu víu vào một niềm tin mù quáng nào đó, thì có lẽ mọi chuyện đã dễ dàng hơn một chút... Tiếc thay, tôi đã biết rõ bộ mặt thật của những kẻ giảng đạo nhân danh các vị thần. Họ viết ra “thánh ý” chỉ để thỏa mãn dục vọng cá nhân, loại bỏ những kẻ họ muốn trừ khử, rồi từ từ xây dựng một thế giới hòa bình cho chính họ. Các vị thần chẳng qua chỉ là đạo cụ trong vở kịch của họ.
“Thật nực cười…”
Chẳng có vị thần nào cả.
***
Không biết từ lúc nào, tôi đã thiếp đi. Và khi tỉnh lại, sợi chỉ tôi gắn lên người sói đã rơi ra hoàn toàn.
Là nó tự rơi ra, hay bị cắt đứt?
Tôi thật sự không biết. Nhưng tình hình bây giờ là: con sói đó có thể đang ở bất cứ đâu, tấn công bất cứ ai, và chúng tôi không có cách nào để biết. Tất cả những gì chúng tôi có thể làm là chờ đợi sự dẫn dắt—hay may rủi—của các vị thần.
Bánh xe của cỗ xe vẫn lăn đều, như thiên sứ của cái chết lượn vòng phía trên, sẵn sàng lộ diện.
Bởi vì, ở bất cứ nơi nào tôi từng đi qua, cái chết luôn kề vai sát cánh cùng tôi.
Trên cao, bầu trời phủ kín bởi một tầng mây nặng nề và ngột ngạt.