Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

164 4466

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

42 252

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

81 2787

Vị Thần Ngủ Say Trong Sóng Biển Mênh Mông

(Đang ra)

Vị Thần Ngủ Say Trong Sóng Biển Mênh Mông

安田 のら

Tuy nhiên những tháng ngày yên bình không kéo dài được lâu, và Akira, cậu bé không mang trong mình dấu hiệu của tinh linh kể từ khi sinh ra, quyết định bước chân lên đường phiêu lưu để hiểu rõ hơn về

1 1

Phần 1:Tôi, người đã tán tỉnh em gái kế lúc nào chẳng hay. - Chương 23:Lời mời ra ngoài cùng nhau

Sau bữa tối, tôi tranh thủ tắm sớm rồi chuẩn bị nước uống để xem "Elf và Samurai". Thật ra thì tôi muốn xem trên cái TV lớn ở phòng khách, nhưng giờ đó thì bố với Misaki-san đang dùng, nên đành phải xem bằng màn hình chơi game trong phòng mình.

Cốc cốc~

Đúng lúc tôi chuẩn bị mở vỏ đĩa ra thì có tiếng gõ cửa.

“Yotsumoto-kun, em vào một chút được không?”

Tôi nghe thấy giọng của Nanase-san từ bên ngoài cánh cửa, nghe như có chút căng thẳng.

Tôi lập tức đáp: “Mời vào.” Từ lần trước Nanase-san đến phòng, tôi đã luôn để ý không để lại thứ gì đáng ngại trong phòng, nên giờ chẳng cần kiểm tra gì cả.

“Em xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng khi nãy…”

Vừa bước vào phòng, Nanase-san cúi đầu xin lỗi ngay.

“Không sao đâu. Em ổn rồi chứ?”

“Vâng, em ổn rồi ạ. Mà, vào… ngày mai…”

“Sao vậy?”

“Ngày mai… anh có rảnh không ạ?”

Người mà đến sinh nhật của chính mình còn quên thì chỉ có thể là cực kỳ bận hoặc sống quá lơ là, còn tôi thì chắc chắn thuộc vế sau. Kasumi có để ý đến sinh nhật tôi, nhưng tôi vốn chẳng có kế hoạch gì. Nếu có nhớ ra thì cùng lắm chỉ là ngồi không, chờ Misaki-san nấu một bữa ngon mà thôi.

“Chắc là không có gì đâu.”

“Vậy… mai em định đi mua sắm ở Shinjuku, anh đi cùng em nhé?”

À, hóa ra là đi xách đồ phụ em ấy. Misaki-san bảo sẽ nấu món ngon nên chắc sẽ ra khu chợ dưới hầm mua thịt ngon. Chuyện nhỏ như vậy mà cũng phải sang tận phòng mời thì hơi nghiêm trọng hóa nhỉ?

“Được thôi.”

“À mà… Yotsumoto-kun có muốn ăn món gì không?”

“Ừm… chắc là thịt nhỉ. Ví dụ như là bít tết chẳng hạn.”

“Ể… thịt ạ!?”

Nếu là nhà Kasumi thì không nói, chứ nhà bình thường thì làm gì có bít tết thường xuyên. Nên tôi nghĩ thích ăn bít tết vào sinh nhật cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng Nanase-san lại hơi nhíu mày, nghiêng đầu.

“Thịt thì lạ lắm à?”

“Tại… ít ai xin thịt làm quà sinh nhật nên em thấy hơi lạ thôi…”

“Ơ? Quà sinh nhật á!?”

Khoan đã… đi mua thức ăn cho bữa tối mà?

“Vâng ạ. Em định rủ anh đi mua quà sinh nhật cho anh…”

“Anh cứ tưởng là đi mua đồ ăn cho bữa tối cơ…”

“Anh tham ăn vừa thôi. Phần đó mẹ em lo.”

Nghĩ kỹ lại thì, nếu là muốn hỏi món ăn thì chắc Misaki-san tự lên tiếng chứ chẳng phải Nanase-san.

Và nói luôn để tránh hiểu lầm, tôi không phải kiểu nhân vật “tham ăn”. Nam sinh trung học thì hầu hết ai chả thích bít tết, đúng không?

“Xin lỗi nha. Dạo này anh chẳng để tâm mấy chuyện sinh nhật. Cũng không nghĩ là sẽ đi mua quà với ai cả.”

“Vậy em sẽ nói với mẹ em là anh muốn ăn thịt nhé.”

“Chuyện đó em giữ bí mật hộ anh với…”

Tôi tưởng tượng cảnh Nanase-san nói với Misaki-san là tôi muốn nhận thịt làm quà sinh nhật và biểu cảm vừa kinh ngạc vừa ngao ngán của Misaki-san hiện rõ lên trong đầu tôi.

“Vậy để thịt sang một bên, anh còn muốn gì khác không?”

Bị hỏi đột ngột thì khó nghĩ thật. Đồ dùng thì tôi có đủ cả rồi, còn tiền tiêu vặt hằng tháng thì đủ để tôi mua sách, game các kiểu. Nói thật thì giờ danh sách “muốn có” của tôi hoàn toàn trống rỗng.

“Ừm… chưa nghĩ ra được gì cả. Mà, anh hỏi cái này…mai là anh với Nanase-san đi với nhau à?”

“Vâng. Bố em làm tới chiều, mẹ thì có việc riêng, nên chỉ có em và anh thôi. Tiền thì bố mẹ đã đưa sẵn rồi nên không sao đâu ạ.”

Không phải tôi lo chuyện tiền.

Mà là chuyện tôi với Nanase-san đi Shinjuku…khu phố sầm uất..chỉ có hai người ây.

Nam nữ tuổi này đi mua sắm với nhau ở nơi đông người… chẳng phải là “hẹn hò” sao? Không, khoan đã. Chắc chắn Nanase-san không nghĩ thế. Nếu tôi lỡ ý thức quá mức chuyện này thì lại khiến Nanase-san cũng bắt đầu ngại, thế là không khí giữa hai đứa sẽ trở nên kỳ cục mất.

Tôi cố giữ bình tĩnh và trả lời như bình thường.

“Được rồi. Anh sẽ nghĩ xem mình muốn gì.”

“Vậy nhé. Em cũng sẽ nghĩ xem có gì hay. Mai mình đi lúc khoảng 10 giờ, nhé?”

Nanase-san vẫy tay nhẹ rồi rời khỏi phòng, rồi nói lời chúc ngủ ngon.

Sau khi cửa khép lại, tôi đưa tay lên đầu, vô thức gãi gãi.

Giờ thì phải hoãn lại kế hoạch xem phim để nghĩ xem mình muốn gì cho sinh nhật.

Nếu không thì tôi sẽ lang thang ở Shinjuku mà chẳng mua nổi thứ gì.

Tôi nhìn món quà của Kasumi để bên cạnh và bất giác lẩm bẩm..

 “Cậu ấy… nghĩ chu đáo thật.”