Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

165 4471

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

43 253

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

82 2801

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

(Đang ra)

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

Sakuragi Sakura

Nửa năm sau, Lily du học đến trường cấp ba của Sota, thậm chí còn chọn nhà cậu ấy để ở nhờ. Bối rối trước cuộc hội ngộ bất ngờ và cảnh sống chung, Sota thắc mắc: "Tại sao cậu lại đến Nhật Bản?" Mặt đỏ

23 1750

Phần 1:Tôi, người đã tán tỉnh em gái kế lúc nào chẳng hay. - Chương 34:Đừng đối xử với em như trẻ con

“Yotsumoto-kun, anh chuẩn bị xong chưa? Mình sắp đi rồi đó.”

Giọng của Nanase-san vang lên từ phía cửa ra vào.

Tôi mất hơi nhiều thời gian để chuẩn bị, nhưng sau khi nhét hết những thứ cần thiết vào chiếc túi đeo vai, tôi soi gương toàn thân một lần để kiểm tra lại trang phục.

Ừm, không tệ. Tóc cũng không bị dựng lên chỗ nào. Ổn rồi đấy.

Tôi chạy nhanh ra cửa, thấy Nanase-san đang chống tay lên hông chờ sẵn.

Em ấy mặc một chiếc váy trắng kết hợp cùng áo ghi lê len màu xanh navy nhẹ nhàng. Chiếc áo ghi lê được cột hờ bên hông bằng sợi dây mảnh, trông rất thời trang.

“Xin lỗi, xin lỗi. Anh chuẩn bị hơi lâu chút.”

“Lâu như vậy nhưng mà anh vẫn chưa cài cúc kìa.”

Tôi vừa đứng dậy sau khi xỏ giày thể thao thì Nanase-san cài lại chiếc cúc áo ở vùng bụng mà tôi lỡ quên không cài. Dĩ nhiên, trong cái lối vào chật hẹp của nhà tôi mà làm chuyện đó thì khoảng cách giữa hai đứa kiểu gì cũng sẽ gần sát lại với nhau.

Một mùi hương khác với mọi khi em ấy đi học thoảng qua mũi tôi. Có lẽ là nước hoa. Khi em ấy ngẩng mặt lên sau khi cài cúc xong, tôi mới nhận ra là Nanase-san hôm nay có trang điểm một chút.

“Em có gì dính trên mặt à?”

Chết rồi. Bị phát hiện là tôi đang nhìn em ấy rồi.

Sống chung lâu dần khiến tôi dễ quên mất rằng Nanase-san thực sự là một mỹ nhân luôn có đầy người tỏ tình. Ban đầu, tôi đã thấy vô cùng không quen khi có một cô gái như vậy trong nhà mình, nhưng dạo gần đây, cảm giác đó không còn nữa. Có lẽ là vì khác với lúc ở trường, ở nhà em ấy luôn nói chuyện rất thoải mái với tôi.

“À, không… anh chỉ nghĩ là hôm nay em trang điểm thôi. Bình thường đi học đâu có trang điểm đâu, nên trông em hôm nay hơi… trưởng thành hơn thì phải.”

Tôi chỉ muốn đánh trống lảng việc mình đang ngắm em ấy thôi. Dù gì cũng là người một nhà, bị nhìn chằm chằm chắc chắn chẳng dễ chịu gì.

“Bình thường em chỉ dùng mỗi son thôi. Còn hôm nay… em ăn diện hơn một chút.”

Dù trong khu này thật, nhưng đi gần khu Shinjuku khác hoàn toàn so với việc ra cửa hàng tiện lợi gần nhà. Đến cả tôi còn thấy ngại nếu mặc áo thun cũ với quần đùi đi vào mấy trung tâm thương mại hay tòa nhà thời trang. Huống hồ là con gái.

“Ừm, anh thì không rành mấy chuyện thời trang, nhưng anh thấy cái váy liền với áo ghi-lê len đó phối lại cũng đẹp đấy.”

“Em cảm ơn. Em cũng thấy chiếc sơ mi xanh đậm của anh hôm nay trông rất hợp lắm ạ”

Thật ra hôm nay tôi cũng đã chọn bộ đồ tử tế nhất trong mớ quần áo mình có. Nếu chỉ đi mua sắm một mình thì tôi sẽ mặc xuề xòa hơn nhiều.

“Tại hôm nay đi với em nên anh cũng phải ăn mặc tử tế một chút.”

Tôi mở cửa ra thì ánh nắng bên ngoài bất ngờ khiến tôi nheo mắt.

Tay vẫn giữ cửa, tôi quay lại nhìn thì thấy Nanase-san vẫn đứng ngay ngưỡng cửa, mặt lộ vẻ ngẩn ngơ. Có lẽ cũng bị chói mắt như tôi.

“Sao vậy? Có chuyện gì à?”

“À không… không có gì đâu ạ. Mình đi thôi.”

Nói là không có gì, nhưng em ấy lại mỉm cười nhẹ nhàng rồi bước ra khỏi nhà với vẻ rất vui.

Từ nhà tôi đi bộ đến khu trung tâm gần ga Shinjuku mất khoảng hơn 20 phút. Dù có thể đi tàu điện ngầm một đến hai ga, nhưng nếu tính cả thời gian đi bộ ra ga, chờ tàu, thời gian di chuyển và từ ga đến điểm đến thì chênh lệch chưa tới 10 phút, nên chúng tôi quyết định đi bộ luôn.

Nếu thời tiết nóng hơn chút nữa thì có lẽ tôi đã chọn tàu rồi.

“Yotsumoto-kun, anh có thể đi nhanh hơn một chút cũng được đó.”

Khi chúng tôi rẽ qua công viên để đi đường tắt, Nanase-san kéo nhẹ vạt áo tôi và nói.

“Anh thấy tốc độ này cũng được mà. Mình có trễ gì đâu.”

“Không phải vì trễ. Chỉ là anh đi một mình thì thường bước nhanh hơn. Giờ anh đang cố ý đi chậm để đợi em, đúng không? Nhưng anh không cần phải khách sáo như vậy đâu.”

Dù em ấy nói thế, nhưng với sự chênh lệch chiều cao giữa hai đứa, bước chân cũng đã khác nhau đáng kể. Hơn nữa, khi đi một mình, tôi có thói quen bước nhanh, nên nếu giữ tốc độ đó thì chắc Nanase-san sẽ phải chạy sấp mặt mới bắt kịp.

“Không phải khách sáo, chỉ là nếu đi với ai thì mình nên bước theo người ta thôi. Cùng một người mà lúc mang giày thể thao với lúc mang guốc thì tốc độ cũng khác nhau mà.”

“Vậy tức là anh đi chậm lại vì nghĩ em là trẻ con đúng không ạ?”

“Trẻ con ? Anh chưa từng nghĩ em là trẻ con mà.”

Dù em ấy nhỏ nhắn, tôi chưa bao giờ xem bạn cùng lớp là trẻ con được, và cũng chưa bao giờ xem Nanase người còn trưởng thành hơn tôi là trẻ con cả.

“Nhưng mà lúc nãy khi mình ra khỏi nhà, anh có nói em trang điểm nên hôm nay trông trưởng thành hơn. Nghe vậy em cứ tưởng bình thường anh nghĩ em là trẻ con.”

Nanase-san lại chu môi, biểu cảm quen thuộc mỗi khi giận dỗi.

Chắc là câu nói lúc nãy để che giấu ánh nhìn của tôi đã gây hiểu lầm rồi. Dù vậy, tôi đâu có nói dối.

“Không phải là anh nghĩ em trông trẻ con chỉ vì em không trang điểm đâu. Chỉ là… khi em trang điểm thì trông trưởng thành hơn, kiểu như… xinh hơn bình thường ấy… À, không phải là bình thường em không xinh đâu, ý anh không phải thế—”

“Được rồi! Không cần nói nữa đâu ạ!”

Nanase-san cúi đầu, kéo áo tôi lần nữa.

Sau đó em ấy buông vạt áo ra, ngẩng lên nhìn tôi.

“Thật là… Yotsumoto-kun. Anh đừng có dễ dàng gọi con gái là xinh đẹp như vậy chứ. Em là người trong nhà nên không sao, chứ người khác nghe vậy lại hiểu nhầm rồi phiền phức lắm đó.”

“V-Vâng… anh sẽ chú ý…”

Tôi trả lời như một học sinh tiểu học bị mắng.

Nhưng tôi nghĩ cũng không cần lo đâu. Ngoài Kasumi ra, tôi đâu có bạn nữ nào khác, và nếu nói ai trong lớp là xinh thì có khi còn bị chửi là biến thái mất. Nếu chỉ cần nói “xinh đẹp” là cưa được con gái thì mấy thằng hay đi tán gái đã thành công hết rồi.

“Còn nữa, cảm ơn anh vì đã đi chậm lại để đợi em. Em chỉ muốn nói là… nếu anh làm vậy vì nghĩ em là trẻ con thì không cần thiết thôi.”

“Thế thì không cần lo đâu. Anh còn chưa đủ lớn để dám coi em là trẻ con mà.”

Tôi liếc nhìn Nanase-san đang đi bên cạnh khi chúng tôi tiếp tục bước.

Bên cạnh tôi lúc này, là một cô nàng xinh đẹp rạng rỡ, chẳng có chút nào là trẻ con cả…

Ghi lê (từ tiếng Pháp gilet, tiếng Anh là vest) là một loại áo không tay, thường mặc bên ngoài áo sơ mi hay váy, có thể có cúc hoặc không, và thường được dùng trong trang phục lịch sự hoặc thời trang.