Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hachinan tte, Sore wa nai Deshou!

(Đang ra)

Hachinan tte, Sore wa nai Deshou!

Y.A

Đây là câu chuyện về cậu, Wendelin von Benno Baumeister người sẽ mở ra lối đi của chính mình trong một thế giới khắc nghiệt.

85 7497

The Dragon That Lost Its Eggs Started Raising Me for Some Reason!

(Đang ra)

The Dragon That Lost Its Eggs Started Raising Me for Some Reason!

Kisasaki Suzume

Một anh chàng có vai trò là một người quản lí trong một nhóm mạo hiểm giả, ■■■■■, đã bị phản bội bởi chính những thành viên trong nhóm của anh ta ở ngọn núi Kuguse, nơi có một con rồng đang cư ngụ. Dí

92 12458

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

241 4588

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

161 442

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

49 282

Phần 1:Tôi, người đã tán tỉnh em gái kế lúc nào chẳng hay. - Chương 37:Ngày của Bố và Ngày của Mẹ

“Bọn mình đến để mua quà sinh nhật cho Masaki mà em còn được anh mua cho nữa, cảm ơn anh nhiều lắm ạ.”

Nanase-san nói lời cảm ơn khi chúng tôi vừa rời khỏi cửa hàng sau khi thanh toán xong.

Thực ra, tôi mới là người nên cảm ơn em ấy vì đã vui vẻ đồng ý với lời đề nghị bất ngờ của tôi. Với lại, khi về đến nhà, tôi cũng nên cảm ơn Misaki-san thêm lần nữa.

“Em không cần khách sáo vậy đâu. Với lại… giờ vẫn chưa đến trưa, em có muốn đi đâu tiếp không? Có chỗ nào em muốn ghé không?”

“Muốn ghé… thì không hẳn, nhưng có một thứ em muốn đi xem thử cùng anh.”

“Xem thử cùng anh? Là cái gì cơ?”

“Anh quên rồi à? Sắp đến Ngày của bố rồi còn gì. Em muốn xem thử xem nên tặng bố món quà gì.”

Vừa nói, Nanase-san vừa giơ ngón trỏ lên lắc nhẹ trái phải như thể bảo ‘Không lẽ anh quên cả chuyện đó rồi à’..

Người quên cả sinh nhật của mình như tôi mà còn nhớ đến Ngày của Bố thì mới là chuyện lạ đấy.

“Ngày của Bố… có phải tặng gì không nhỉ? Ngày của Mẹ thì tặng hoa cẩm chướng là chắc rồi.”

“Nếu là hoa thì hình như Ngày của Bố là hoa hồng vàng. Nhưng mà em nghĩ thay vì hoa thì tặng cái gì đó thiết thực thì hơn.”

Tôi không tưởng tượng nổi cảnh ông bố tôi cầm bó hồng vàng. Tất nhiên, tôi biết đây không phải chuyện hợp hay không hợp, nhưng mà… nhìn ông ấy cầm lon bia vẫn hợp hơn nhiều.

“Ừ, chắc với ông già nhà anh thì mấy món thực dụng vẫn hơn. Mà Nanase-san, em có tặng gì cho Ngày của Mẹ chưa?”

“Năm nay em tặng hoa cẩm chướng với mấy viên tắm thảo dược.”

Nanase-san vừa nói vừa mở điện thoại ra cho tôi xem ảnh. Trong ảnh là bó cẩm chướng đỏ rực kèm mấy viên tắm tròn tròn màu pastel – đúng kiểu viên tắm.

Misaki-san từng nói nhà họ vẫn tổ chức sinh nhật đàng hoàng, mà xem ra không chỉ sinh nhật, họ còn coi trọng cả mấy dịp như thế này nữa.

“Nhà em đàng hoàng ghê ha. Anh thì chắc mấy năm rồi không làm gì cho Ngày của Bố. Nếu em tặng quà, chắc bố anh cảm động phát khóc luôn đấy.”

“Không phải em tặng, mà là bọn mình tặng mới đúng. Dù sao thì cũng là bố của anh nữa mà.”

“Thì… tiền quà anh cũng góp, nhưng người tặng thì em…”

“Không được. Cả hai đứa mình sẽ cùng nói lời cảm ơn.”

Em ấy lườm nhẹ và nói chắc nịch như thể muốn đóng đinh ý kiến của mình. Có vẻ tôi không trốn thoát được vụ này rồi.

Không phải tôi đang trong thời kỳ nổi loạn hay gì đâu, nhưng nói câu “cảm ơn bố vì tất cả” kiểu nghiêm túc vẫn thấy ngượng lắm. Dù gì thì, không phải tôi không biết ơn ông ấy.

“Rồi rồi, anh biết rồi. Tụi mình cùng làm. Nếu muốn mua quà thì thử ghé trung tâm thương mại không? Dịp này chắc có khu quà tặng đặc biệt đấy.”

“Ừm, nếu có khu đặc biệt thì sẽ dễ chọn hơn. Mình đến đó đi.”

Chúng tôi rời khỏi trung tâm thương mại nhỏ và hướng sang phía bên kia đường nơi có toà nhà bách hoá lớn. Mấy lúc như thế này mới thấy khu vực gần nhà ga đúng là tiện.

Tặng quà cho bố nhân dịp Ngày của Bố thì tốt rồi. Nhưng trong lòng tôi vẫn cứ vướng mắc chuyện của Misaki-san. Năm nay, Ngày của Mẹ rơi vào khoảng thời gian ngay trước khi nhà Nanase-san chuyển đến sống chung, nên tôi đã chẳng làm gì cả. Giờ mà chỉ tặng quà cho bố, bỏ qua Misaki-san thì có vẻ hơi sai sai.

“Này… chuyện Ngày của Bố ấy, anh đang nghĩ là… ngoài bố ra, tụi mình cũng nên nói cảm ơn Misaki-san nữa. Năm nay anh chẳng làm gì cho Misaki vào Ngày của Mẹ cả, mà nếu bỏ qua luôn thì chắc phải đợi đến năm sau mới có cơ hội…”

Nghe tôi nói, Nanase-san ngẩng mặt nhìn lên, gương mặt bỗng sáng bừng lên như hoa nở.

“Ý hay đó. Em nghĩ mẹ cũng sẽ rất vui. Em cứ tưởng anh không thích mấy chuyện lễ nghĩa như thế này cơ.”

“Không phải không thích… chỉ là… với bố thì nói mấy lời cảm ơn kiểu đó hơi… ngượng thôi.”

“Phì… Một người cao lớn như anh mà cũng biết ngượng à, buồn cười thật đó.”

“Đừng chọc anh. Anh tính là nếu cùng nói với Misaki-san nữa thì chắc bớt ngại hơn là chỉ nói riêng với bố.”

“Không sao đâu. Đâu cần phải che giấu sự ngượng ngùng làm gì~”

Nanase-san vừa cười vừa khẽ thúc cùi chỏ vào tôi như thể vừa phát hiện ra món đồ chơi thú vị nào đó. Có lẽ vì tìm được điểm yếu để trêu tôi, nên em ấy có vẻ phấn khích hơn mọi khi, vừa cười vừa tung tăng bước qua ngã tư đông đúc.