Khi băng qua phố Suehiro, bọn tôi ra đến đường Shinjuku. Cửa hàng mà tôi định ghé hôm nay nằm trong một tòa nhà thời trang ngay gần đó.
“Anh muốn ốp điện thoại ở cửa hàng này làm quà sinh nhật đúng không ạ?”
“Ừ, hôm qua anh suy nghĩ đủ thứ rồi, cuối cùng thấy cái này là ổn nhất. Điện thoại hiện tại thì có dán kính cường lực, nhưng chưa có ốp lưng.”
Sau khi nói chuyện với Misaki-san tối qua, tôi lại suy nghĩ thêm và đã đưa ra quyết định này.
Cửa hàng này bán ốp điện thoại hợp tác với nhiều thương hiệu, nhân vật nổi tiếng, hoặc cho phép tùy biến màu sắc, thiết kế theo sở thích. Có thể đặt mua online, nhưng vì đây là thứ mình sẽ chạm vào mỗi ngày nên cảm giác khi cầm rất quan trọng, tôi quyết định đến tận cửa hàng để đặt.
Cửa hàng có tường và trần màu xanh nổi bật đến mức nhìn từ xa cũng thấy. Các kệ trưng bày và bàn thiết kế chủ yếu dùng tông trắng, không gian trông rất thời thượng khiến tôi cảm thấy mình hơi lạc lõng.
“Nhiều loại hợp tác thật đấy.”
Nanase-san đang chăm chú nhìn kệ trưng bày các mẫu hợp tác với nhân vật hoạt hình.
Ở đó có đủ loại từ con chuột nổi tiếng nhất thế giới, nhân vật người chuối đầu to thân nhỏ, đến các nhân vật truyện tranh hot, cô mèo nặng ba quả táo và thậm chí cả mấy nhân vật truyện tranh Mỹ ít người biết đến.
“Ừ. Nhưng mà hôm nay anh không định chọn dòng hợp tác. Anh tính làm mẫu tự thiết kế.”
“Ể!? Anh ổn chứ ạ!?”
Nanase-san che miệng, nhìn tôi như thể vừa trông thấy thứ gì đó khủng khiếp.
“Ổn mà? Mình chỉ cần chọn mẫu ốp cơ bản rồi dùng máy tính bảng kia thiết kế thôi. Không khó gì đâu.”
Không hiểu sao em ấy lại phản ứng mạnh như vậy.
“Không phải vậy đâu ạ. Em lo là… anh tự chọn thiết kế và màu sắc thì…”
“Tức là em thấy gu thẩm mỹ của anh thảm họa lắm à?”
“À… ưm… kh-không phải là em nói thế đâu…”
Nanase-san hoảng hốt vẫy tay, trông như thể vừa dẫm phải mìn.
Nói thật thì tôi cũng tự biết mình không có gu thiết kế gì cả. Bộ đồ hôm nay mặc cũng là do Kasumi chọn cho.
Mà lý do tôi chọn loại tùy chỉnh thay vì hàng hợp tác là
“Nanase-san nói đúng. Anh không giỏi vụ thiết kế này nên mới muốn nhờ em chọn cùng.”
“Ể…?”
“Ý anh là, nếu chỉ có một mình anh thì dễ làm ra thứ kỳ quặc lắm, nên anh muốn em cùng giúp.”
Mặc dù rõ ràng tôi đang nói tiếng Nhật, nhưng Nanase-san lại mất vài giây như thể phải dịch nó trong đầu sang một ngôn ngữ khác vậy.Rồi khi hiểu ra lời tôi, nét mặt em ấy mới dịu lại.
“Vậy là anh không giận đúng không ạ?”
“Tất nhiên rồi. Anh biết rõ gu mình không tốt mà. Chỉ vậy thôi thì sao mà giận được.”
“Vậy… câu “gu thảm họa” lúc nãy là sao ạ…?”
Tôi nhướng một bên mày, cười rồi nói.
“Anh chỉ xác nhận thôi mà. Rằng gu anh có tệ thật không?”
“Uuuu… anh cố tình nói kiểu dễ chọc người khác giận phải không…”
“Thì bình thường anh toàn bị em bắt nạt. Cho anh đáp trả một chút cũng được chứ.”
“E-em bắt nạt anh hồi nào chứ!?”
Nanase-san bặm môi , giơ nắm đấm nhỏ lên.
“Nếu em chịu đặt tay lên ngực và nghĩ lại thì sẽ… ư, đau!”
Tôi vừa định làm động tác đặt tay lên ngực thì bị ăn ngay một cú “dukushi” vào ngực. Đúng là Nanase-san luôn ra tay không khoan nhượng.
“Anh không sợ à? Giờ em sẽ dùng gu thảm họa của mình để hướng dẫn thiết kế đấy.”
“Hai gu thảm họa cộng lại biết đâu thành một tác phẩm nghệ thuật. Với lại, dù em có hướng dẫn ra sao, anh vẫn nghĩ đó là một kỷ niệm đáng nhớ.”
“Thật là… Yotsumoto-kun đúng là… hết thuốc chữa.”
Nanase-san thở nhẹ một cái rồi nói tiếp..
“Vậy nếu làm cùng nhau, chúng ta bắt đầu nhé. Mẫu ốp cơ bản anh chọn cái nào?”
“Anh tính lấy loại chống sốc này.”
“Loại này thì có bốn màu nền nhé…”
Sau đó, bọn tôi dùng máy tính bảng trong cửa hàng để chọn thiết kế, phối màu, bố cục, cả kiểu chữ và màu chữ.
“Vầy thì sao?”
“Ừ, trông ổn đấy.”
Họa tiết ốp là kiểu caro như cờ đua xe, phần ô trắng được chuyển sắc từ cam sang xanh dương… gợi nhớ bầu trời lúc hoàng hôn, và đó là điểm cả hai cùng nhất trí. Tên tôi được in bằng chữ viết tay màu cam nổi bật.
“Vậy em sẽ đặt hàng cái này nhé.”
Khi Nanase-san chạm vào nút “Thêm vào giỏ hàng”, tôi lấy hết can đảm quay sang em ấy.
“À, này… nếu được thì… mình làm thêm một cái nữa cho Nanase nhé?.”
“Cho… em ạ?”
Chết rồi, bị phản ứng lạnh lùng mất rồi…
Tối qua, khi trò chuyện với Misaki-san, có gợi ý rằng nên chọn thứ gì đó có tính kỷ niệm. Và tôi đã nghĩ, nếu được cùng nhau làm ra một thứ gì đó, chắc chắn sẽ rất đáng nhớ, thế là chọn đến đây để làm ốp điện thoại.
Lúc đó, tôi đã nảy ra ý nghĩ…thay vì chỉ làm cho mình, tại sao không làm cho Nanase-san một cái luôn?
Sáng nay, khi hỏi lại Misaki-san thì chỉ cười nói. “Nếu con muốn như vậy thì cứ làm đi. việc chi tiêu ngân sách quà tặng là tự do của con mà.”
“Không phải kiểu đồ đôi gì đâu. Em chọn thiết kế em thích là được.”
Cảm giác như tôi đang cố thanh minh nghe sao mà tệ hại…thật đấy.
Nghĩ lại, dù là người trong nhà, việc đột ngột đề nghị thế này cũng dễ khiến người ta thấy kỳ quặc.
“Nhưng hôm nay là sinh nhật Yotsumoto-kun mà, em cũng đã được nhận tiền mừng rồi, vậy thì nhận thêm quà nữa là không phải…”
“Không sao đâu. Anh đã hỏi trước với Misaki-san rồi.”
“Vậy ra là vì thế… Hồi sáng mẹ em còn bảo, nếu được chia quà từ Yoshimoto-kun thì hãy vui vẻ nhận nhé. Lúc đó em chẳng hiểu gì cả, còn tưởng mẹ đang nói đến… bít tết…”
Trong lòng tôi thầm cảm ơn sự hỗ trợ của Misaki-san, đồng thời thầm nghĩ…Mẹ vẫn chưa quên chuyện bít tết à!?
“Ừ, đúng rồi đó, quà sinh nhật chia sẻ mà. Em cứ chọn cái gì em thích đi.”
“Vậy… em xin phép nhận lời ạ.”
Nói xong, Nanase-san bắt đầu thao tác trên máy tính bảng, chọn ốp tùy chỉnh và thiết kế không chút do dự. Lý do thì dễ hiểu thôi mẫu em ấy chọn y hệt cái tôi vừa đặt, chỉ khác mỗi dòng chữ “Chloe” màu hồng.
“Ể!? Em định làm giống hệt luôn á?”
“Vâng. Lúc nãy mình có nói rồi mà, muốn chia sẻ kỷ niệm thông qua sản phẩm. Làm giống nhau sẽ giúp lưu giữ kỷ niệm ngày hôm nay.”
Nói thì đúng là vậy… nhưng giống nhau đến mức này thì đúng là đồ đôi rồi còn gì. Tôi cứ tưởng Nanase-san sẽ chọn kiểu gì dễ thương, nữ tính hơn cơ. Ý tôi khi nói “làm kỷ niệm” chỉ là cùng nhau đi chọn thôi, hoàn toàn không nghĩ tới… ốp điện thoại cặp.
“Nhưng giống nhau vậy, lỡ bị bạn bè trong trường để ý thì sao…”
“Chắc không sao đâu ạ. Hàng của cửa hàng này được nhiều bạn dùng lắm, không đến mức bị chú ý đâu.”
Ừm… chắc cũng không ai để ý tới cái ốp điện thoại của tôi đâu ha…
“Ừ, vậy đặt luôn đi nhé.”
Tôi đợi đến khi Nanase-san xác nhận đơn hàng, rồi cả hai cùng ra quầy tính tiền.
Nhân viên nói khoảng một tiếng nữa là xong, nên tụi tôi quyết định tranh thủ đi dạo một vòng và ăn trưa trong lúc chờ.
Tôi dịch hơi vội đọc dở ẹc mn thông cảm nha=))