Bọn tôi xuống ga gần nghĩa trang, rồi ghé siêu thị gần đó mua ít bánh kẹo để làm đồ cúng. Hoa chắc là Misaki-san đã chuẩn bị sẵn rồi nên lần này bọn tôi không mang theo nữa.
Lúc đang trên tàu, tôi có hỏi Nanase-san về câu nói lúc ở sân ga mà tôi không nghe rõ, nhưng em ấy chỉ đáp gọn là, “Cái đó chỉ nói một lần thôi,” rồi chẳng chịu nói thêm gì cả.
Đi phía trước tôi nửa bước, Nanase-san dẫn đường băng qua khu dân cư và cuối cùng cũng đến được nghĩa trang. Đây là lần đầu tiên tôi đến nghĩa trang ở Tokyo, nên không khỏi ngạc nhiên vì sự rộng lớn của nó. Rộng đến mức nếu không quen chắc lạc luôn không biết mộ ở đâu mất.
“Ở đây nè.”
Nơi Nanase-san dừng lại là một ngôi mộ được dọn dẹp sạch sẽ, hoa cũng mới được thay.
“Quả nhiên, Misaki-san chăm sóc rất cẩn thận.”
“Dù em là người rủ anh đi, nhưng hôm nay là sinh nhật anh mà, vậy có ổn không ạ? Em thấy anh không cần phải gượng ép vì em đâu.”
“Nanase-san cũng cần báo cáo chuyện dọn nhà các thứ nữa mà. Còn anh thì nghĩ cần phải nói với bác ấy rằng mình đã trở thành anh trai mới của Nanase-san, nên đi cùng cũng hợp lý thôi.”
Tôi đặt bánh kẹo mới mua lên trước mộ rồi thấp hương.
Trước giờ mỗi lần đi viếng mộ cùng bố, toàn là bố thấp hương, nên đây là lần đầu tiên tôi tự làm. Mà công nhận, việc này khó hơn tưởng tượng.
“Ít nhất thì lửa cũng bắt đều rồi nhỉ.”
“Bất ngờ ghê. Yotsumoto-kun hóa ra cũng vụng về quá.”
“Anh vốn chẳng khéo tay gì cả. Với lại đây là lần đầu anh thấp hương mà.”
“Đừng cầm mà nói chuyện như vậy chứ, tàn rơi trúng tay đấy.”
Được Nanase-san nhắc nhở, tôi nhanh chóng cắm hương vào lư hương, rồi cả hai cùng chắp tay nhắm mắt.
Trong lòng, tôi tự giới thiệu bản thân, nói rằng mình đã trở thành anh trai kế của Nanase-san.
“Bố ơi, bây giờ con có một người anh trai .”
Tôi hé mắt nhìn sang bên cạnh thì thấy Nanase-san vẫn chắp tay, chậm rãi trò chuyện với bố mình.
Lần đầu tiên nghe em ấy gọi mình là “anh” khiến tôi có chút ngượng ngùng, nhưng tôi cố nén lại.
“Anh trai này hiền lắm, luôn để ý đến cảm xúc của con, là một người tốt lắm đó ạ. Nhưng mà thỉnh thoảng, ảnh lại bất ngờ buông mấy lời nghe như đang tỏ tình con, làm con hết hồn luôn.”
Đoạn đầu thì khen hơi quá rồi, nhưng đoạn sau mà bố em ấy nghe thấy chắc chắn sẽ nổi giận cho xem.
Tôi lại hé mắt nhìn về phía mộ. Khác với lúc nãy, có cảm giác như có thứ gì đó âm u đáng sợ đang toát ra từ đó. Mà nhân tiện, cả đời tôi chưa từng có tí cảm giác tâm linh nào hết.
“Còn nữa, anh trai con nên xem lại cách ăn uống thì hơn. Ăn thịt nhiều quá, rau thì ít ơi là ít.”
“Đó chẳng phải đang mắng anh sao.”
Tôi định sẽ im lặng đến hết, nhưng lỡ bật miệng mất tiêu.
Nanase-san mở mắt, quay sang nhìn tôi rồi nghiêm túc chỉ vào mộ đá.
“Vì em không muốn Yotsumoto-kun mất sớm đâu.”
“Đừng chỉ vào tổ tiên như thế. Anh sẽ chú ý hơn từ giờ.”
“Nhớ đó. Em không muốn cả anh cũng biến mất đâu.”
“Gì mà biến mất, anh đâu có đi dễ vậy…”
“Không ai biết trước được điều gì hết.”
Nanase-san trừng mắt nhìn tôi, rồi siết lấy vạt áo tôi.
“…Phải rồi. Xin lỗi em.”
“Bố em mất đột ngột lắm. Đến mức mỗi lần đến đây, em cứ có cảm giác bố chỉ đang đi công tác đâu đó, rồi sẽ đột nhiên trở về thôi… nên em chưa bao giờ thấy buồn cả. Có lẽ trong lòng, em vẫn chưa thực sự chấp nhận việc bố đã qua đời. Nhưng lần này, khi mẹ tái hôn, em mới thực sự cảm thấy… bố sẽ không bao giờ quay về nữa. Cho nên, từ giờ… chắc em sẽ dần dần chấp nhận chuyện bố mất. Và lúc đó… chỉ một chút thôi cũng được, anh hãy ở bên cạnh em nhé.”
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy vai Nanase-san đang rưng rưng nước mắt, và khẽ xoa đầu em ấy.
Gia đình không có đủ bố hoặc mẹ thì cũng giống nhau thật, nhưng nhà tôi với nhà Nanase-san lại rất khác. Nhà tôi là mẹ dẫn theo chị gái bỏ đi.
Giá như tôi có thể nói ra điều gì đó an ủi vào lúc này thì tốt biết mấy. Nhưng tôi chẳng biết phải nói gì.
Chỉ có thể nói được một câu…
“Ừ, lúc đó anh sẽ luôn ở bên cạnh em, nên đừng lo.”
“Anh hứa đó. Mà nếu thất hứa thì ngàn cây kim cũng không đủ đâu đấy.”
Sau đó, khi tôi còn đang xoa đầu Nanase-san thì em ấy bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi.
“Hể!?”
Tôi cúi nhìn thì bắt gặp ánh mắt cau có, đôi môi chúm chím của Nanase-san.
“Đ-định xoa đầu em tới khi nào nữa vậy.”
“Xin lỗi, anh không biết phải dừng lúc nào cho hợp cả…”
Kiểu như lúc dỗ con nít ngủ, mình còn biết dừng lại khi nó ngủ rồi, chứ lần này không biết lúc nào là hợp lý nên tôi cứ tiếp tục như vậy.
“Em không ghét việc được Yotsumoto-kun xoa đầu đâu. Nhưng mà, cũng có những cô gái nếu bị làm vậy thì sẽ kiện vì quấy rối đấy, nên anh nhớ cẩn thận nhé.”
Nói rồi, Nanase-san cầm thùng nước và gáo còn ít nước đem đi trả lại.
Không phải tôi có ý gì đen tối đâu, nhưng… con gái đúng là khó hiểu thật.
…Mà khoan, vừa nãy tôi hơi quá rồi. Không phải người yêu, mà ngay cả làm anh trai cũng chỉ mới đây thôi, vậy mà tôi lại ôm vai rồi còn xoa đầu Nanase-san nữa.
Tôi đưa tay lên trán, vừa dọn bánh cúng vừa nghĩ có lẽ lát nữa nên xin lỗi em ấy.
Chắc ba của Nanase-san đang giận dữ khi nhìn thấy một thằng con trai chẳng rõ lai lịch lại đang xoa đầu con gái mình ngay trước mắt mình như thế này.
Chắc không đến mức bị nguyền rủa đâu, nhưng tôi nghĩ vẫn nên giải thích rõ ràng một chút. Nghĩ vậy, tôi lại chắp tay, nhắm mắt thêm một lần nữa.
“Từ khi Nanase-san về sống chung, ngày nào trong nhà cũng rộn ràng và vui vẻ cả. Dù chỉ là đi mua đồ hay chụp vài tấm hình, nhưng em ấy luôn làm cháu quay cuồng như chong chóng… và cháu thấy điều đó rất vui. Từ góc nhìn của bác, chắc bác sẽ thấy lo khi có một thằng anh trai yếu đuối như vậy ở bên con gái bác. Nhưng dù là anh trai, bọn cháu cũng bằng tuổi nhau, nên những gì cháu có thể làm chắc không nhiều lắm. Dù vậy, cháu vẫn sẽ cố gắng trong khả năng của mình… để Nanase-san có thể cảm thấy rằng sống như vậy là hạnh phúc.”
Tôi mở mắt, nhìn về phía bia mộ.
“…………”
Không biết vậy đã gọi là giải thích rõ ràng chưa nữa. Nửa chừng tôi có cảm giác như đang nói lời chào ra mắt trước khi cưới luôn rồi, nhưng đã lỡ đà nên cứ thế nói hết.
Nếu để Nanase-san nghe thấy chắc lại bị mắng cho xem, “Lại nói mấy chuyện kiểu đó nữa!”
Vừa nghĩ tới đó, tôi chợt giật mình và nhìn quanh.
May quá. Có vẻ em ấy vẫn chưa quay lại.
Không phải tôi định nói gì đặc biệt đâu, nhưng mỗi lần nói chuyện liên quan tới Nanase-san thì tôi lại thành ra như vậy đấy...