★ Góc nhìn của Kasumi
Sau khi tắm xong, để làm dịu cơ thể vẫn còn nóng hừng hực, tôi nằm ngửa trên giường.
Việc làm bánh hôm nay thật sự rất vui, mà thành phẩm lại còn ngon nữa, đúng là tuyệt vời.
Ông cũng đã ăn thử và nói:
“Không ngờ đến cả Kasumi mà cũng có thể làm ra món ngon thế này, vậy là cuối cùng cũng đến lúc có thể lấy chồng hoặc đón rể về rồi đó nhỉ.”
Nói quá lên chỉ vì một cái bánh gateau chocolat. Mà nói đi cũng phải nói lại, công sức tôi bỏ ra hôm nay chắc nhiều lắm cũng chỉ chiếm 2/10 . Tên đầu bếp Torishima thì vừa làm vừa hướng dẫn tỉ mỉ hơn cả lúc thực hành nấu ăn ở trường, còn Chloe-chan thì thao tác nhanh gọn khỏi chê.
Hơn nữa, tôi đâu có ý định đi lấy chồng hay đón rể gì đâu. Thật ra thì… tôi còn chưa từng có bạn trai hay hẹn hò lần nào nữa kìa.
Cũng phải, lên đến năm hai cao trung rồi thì chắc cũng nên có mối tình đầu gì đó rồi chứ nhỉ, gần đây tôi hay nghĩ vậy.
Nhưng mà, chẳng có ai khiến tim tôi rung động cả.
Trường học thì cả nam lẫn nữ đều có, tất nhiên số lượng nam sinh cũng không ít. Trong lớp, các bạn vẫn thường bàn tán về những senpai trong CLB thể thao “đẹp trai ghê á”, hay những kouhai dễ thương này kia, nhưng tôi nhìn hoài cũng chẳng thấy hứng thú hay gì cả.
Có lẽ, tôi bị thu hút bởi kiểu người mà mình chưa từng gặp thì sao?
Tôi mở điện thoại ra xem lại mấy tấm ảnh hôm nay mình chụp Chloe-chan với Torishima-kun.
Chloe-chan thì với mỗi tấm là một biểu cảm khác nhau, vậy mà tấm nào cũng dễ thương đến lạ. Ghen tị thật sự.
Còn Torishima-kun thì… tại sao tấm nào cũng là ảnh làm mặt xấu vậy trời. Tất nhiên lúc nấu ăn thì không phải cứ giữ mặt xấu suốt được, nên chắc là mỗi lần tôi giơ máy lên chụp là cậu ấy nhanh như chớp mà đổi nét mặt. Có phải bị dính lời nguyền “cứ thấy máy ảnh là phải làm mặt xấu” không vậy?
Nói đến ảnh, sau khi ăn bánh xong, Chloe-chan có cho tôi xem mấy tấm selfie mà cậu ấy từng tập chụp cùng với Masaki hôm trước. (Đã xin phép Masaki rồi, đàng hoàng đấy nhé.)
Tôi cũng đã đoán trước rồi, nhưng ảnh selfie của Masaki đúng là buồn cười muốn xỉu.
Nói sao nhỉ, giống như lấy tượng Kongorikishi ra cù lét cho cười vậy á. Nếu có một giải thi selfie mà “không được cười” thì chỉ cần đưa ảnh Masaki ra thôi là “toàn bộ bị loại” hết liền.
Nhưng mà, sau khi được Chloe-chan hướng dẫn rồi chụp lại, ảnh cậu ấy cũng coi được lắm. Tấm cuối cùng là ảnh Chloe-chan ngồi lên đùi Masaki hai người selfie chung thì cậu ấy còn nở một nụ cười cực kỳ tự nhiên nữa.
Masaki bình thường vốn rất hiếm khi cười kiểu thoải mái tự nhiên như vậy. Trong album ảnh mà tôi có, cũng chẳng mấy tấm cậu ấy cười như thế. Những bức ảnh mà Masaki cười rạng rỡ như vậy phần lớn nằm trong cuốn album cũ nhất mà hôm nay tôi chưa lấy ra, cuốn album từ hồi cậu ấy còn sống chung với mẹ và mọi người.
Chính vì vậy, khi nhìn tấm ảnh selfie của Chloe-chan và Masaki, tôi đã có chút ghen tị, vì mới chỉ sống chung chưa đầy một tuần mà Chloe-chan đã khiến Masaki cười một cách tự nhiên như thế rồi.
Veo…veo~
Tiếng rung điện thoại báo có tin nhắn mới trên LINE từ Masaki.
“Nanase-san hình như đã khỏe rồi. Xin lỗi vì làm cậu lo.”
Hôm đó trông Nanase-san vẫn còn ổn, vậy mà đột nhiên sắc mặt chuyển xấu làm tôi lo thật. Giờ biết cậu ấy ổn thì tôi cũng yên tâm.
Tôi liếc qua giờ hiện trên điện thoại chỉ còn vài tiếng nữa là sang ngày mới.
Chắc đến lúc nghĩ lời nhắn “Chúc mừng sinh nhật” để gửi Masaki đúng lúc 0 giờ rồi.
Thật là, từ quà sinh nhật đến tin nhắn, dạo gần đây cứ có quá nhiều chuyện khiến tôi phải nghĩ về Masaki mãi.