★ Góc nhìn của Chloe
Tôi ngã gục xuống giường.
Tôi cảm thấy choáng váng và uể oải.
Tôi gắng điều chỉnh lại hơi thở một cách có ý thức.
Chắc là huyết áp lại tụt rồi. Trước đây tôi cũng từng có lúc bị như vậy.
Huyết áp của tôi vốn thấp hơn mức trung bình, nên mỗi khi mệt mỏi hay căng thẳng tăng lên, cơ thể tôi sẽ trở nên không khỏe như thế này.
Chuyển nhà gần đây khiến môi trường sống thay đổi, nên có thể tôi đã mệt mỏi lúc nào không hay.
Nhưng chắc chắn điều làm tôi suy sụp chính là vì tôi đã quên mất ngày sinh nhật của Yotsumoto-kun.
Vào ngày đầu tiên gặp mặt, khi đang nói chuyện xem sự chênh lệch tuổi giữa anh em là bao nhiêu, tôi đã nghe được ngày sinh của Yotsumoto-kun và còn ghi lại cẩn thận trong sổ tay. Thế nhưng do nhiều việc chồng chất, tôi đã quên hẳn đi.
Dù vậy, đó cũng chỉ là cái cớ. Cuối cùng thì, có lẽ tôi vẫn chưa thực sự coi trọng người anh trai trong gia đình này… người đã luôn trân trọng tôi..
Khi đang làm bánh ở nhà Kasumi-san, gần lúc xong tôi đã đi gọi Yotsumoto-kun và ông của Kasumi đến. Khi đi qua sân vườn để đến võ đường bên cạnh nhà chính, tôi thấy cửa sổ lớn của võ đường mở toang, và có thể nghe được tiếng trò chuyện bên trong.
『......Dù sao đi nữa, cháu thật sự muốn trân trọng Nanase-san.』
Bên trong chỉ có Yotsumoto-kun và ông Genryuu, ông của Kasumi. Nhưng không hiểu sao họ lại đang nói chuyện về tôi, và câu “muốn trân trọng” ấy khiến mặt tôi đỏ bừng lên.
Tệ rồi, nếu tôi lên tiếng ngay bây giờ thì sẽ giống như đang nghe lén mấy. Nghĩ vậy, tôi chờ một lúc cho đến khi mặt mình bớt đỏ rồi mới gọi họ.
Kasumi-san đã nhớ rất rõ sinh nhật của Yotsumoto-kun và còn chuẩn bị món quà chu đáo, trong khi tôi lại không có gì cả.
Bây giờ thì có lẽ cũng không kịp chuẩn bị gì rồi…
Tôi cảm nhận được cơ thể bắt đầu ấm lại, huyết áp cũng dần ổn định. Cơn choáng đã biến mất, cảm giác uể oải cũng nhẹ đi nhiều.
Chỉ còn lại cảm giác tội lỗi đè nặng trong lòng.
***
Cộc cộc cộc.
“Chloe, mẹ nghe Masaki-kun nói con không khỏe. Mẹ vào được chứ?”
“Vâng… con không sao đâu, mẹ vào đi.”
Nằm mãi như vậy chỉ khiến mẹ thêm lo lắng, nên tôi ngồi dậy trên giường.
Mẹ mang đến cho tôi tách trà sữa pha nhạt bằng chiếc cốc tôi hay dùng.
“Nhìn mặt con cũng đỡ rồi nhỉ…”
Mẹ đặt cốc lên bàn, rồi vén tóc mái của tôi lên và đặt tay lên trán tôi.
“Không sốt. Vậy là ổn rồi nhỉ?”
“Chắc chỉ là tụt huyết áp thôi. Con xin lỗi vì đã làm mẹ lo.”
“Có lẽ do thay đổi môi trường đột ngột nên con dễ mệt hơn. Mai là ngày nghỉ, con nên nghỉ ngơi nhiều vào.”
Mẹ đưa cốc trà cho tôi rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.
“Nhưng… con vẫn chưa chuẩn bị gì cả…”
“Chuẩn bị gì?”
“Mai là sinh nhật của Masaki-kun… Vậy mà con chẳng chuẩn bị được gì… Trong khi Kasumi-san thì nhớ rõ, lại còn chọn được món quà rất chu đáo. Còn con lại quên mất…”
Mẹ dịu dàng xoa lưng tôi, và những gì tôi cố kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng vỡ òa. Nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má. Chính tôi là người đã quên mất, nên xin mẹ đừng đối xử nhẹ nhàng như thế…
“Chloe à, con quan tâm đến Masaki-kun nhiều thật đấy. Sinh nhật còn chưa đến mà đã lo lắng thế kia. Vậy thì mai hai đứa đi chọn quà cùng nhau đi. Cùng nhau dạo quanh các cửa hàng, tìm ra món gì đó phù hợp cũng rất thú vị đấy.”
“Nhưng… mai con có hẹn đi cùng mẹ mà…”
“Không sao đâu. Chuyện đó để dịp khác cũng được. Mẹ tin nếu là “người ấy” thì cũng sẽ bảo con đi cùng Masaki để chọn quà thôi.”
“…Vâng, con hiểu rồi. Lát nữa con sẽ gọi Masaki-kun và rủ anh ấy đi.”
Tôi nhấp một ngụm trà mẹ pha. Mùi hương của sữa và trà nhẹ nhàng lan tỏa trong miệng, giúp tôi bình tĩnh lại.
“Con nên rửa mặt rồi đợi một lúc hãy gọi Masaki-kun nhé. Bây giờ mà ra mặt mũi đỏ hoe thế kia, Masaki sẽ lo lắng thêm mất.”
“Vâng… cảm ơn mẹ.”
“Nói cảm ơn ngay từ đầu có phải tốt hơn không, nhỉ? Đúng là con gái mẹ, chẳng bao giờ chịu thẳng thắn gì.”
Mẹ vừa nói vừa ôm lấy tôi một cách thật dịu dàng.
Mà… ôm vào lúc này thì thật là chơi không đẹp chút nào…