Giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, tôi và Nanase-san cùng nhau rời khỏi chỗ nghỉ ở cầu thang ngoài trời, rồi quay trở về lớp.
Nếu ai đó biết tôi vừa trải qua giờ nghỉ trưa chỉ có hai người với Nanase-san, chắc sẽ khóc ra máu vì ghen tị. Nhưng nói thật lòng, tôi chỉ muốn có chút thời gian yên tĩnh một mình để nghỉ ngơi cho đầu óc thanh thản. Thế nên tôi chẳng thấy vui gì cả, mà còn có phần thất vọng nữa là đằng khác.
"Không chỉ được cậu giúp, còn được cậu cho cả bánh mì… thật sự cảm ơn cậu rất nhiều."
Trước cửa lớp, Nanase-san quay lại cúi đầu cảm ơn thêm lần nữa với nụ cười tinh nghịch không khác gì lúc nãy.
"Không có gì to tát đâu mà."
Tôi chỉ nói vậy rồi nhanh chóng trở về chỗ ngồi bên cửa sổ của mình.
Tôi không muốn bị người ta ganh ghét vì trông có vẻ thân thiết với Nanase-san. Công sức bắt chước Momota-sensei để tránh gây sự chú ý sẽ thành công cốc mất.
"Ồ ồ, hôm nay có vẻ cậu vui lắm nhỉ?"
Vừa về chỗ ngồi, tôi đã bị người ngồi trước Torishima Yakumo lập tức bắt chuyện ngay.
Torishima là một trong số ít những người bạn cùng lớp với tôi từ năm ngoái. Điểm nổi bật là kiểu tóc chẻ ngôi 7/3 chỉn chu và giọng nói có âm điệu rất đặc chưng.
"Cậu đang nói gì vậy?"
"Gì cơ, định giả vờ à? Tớ thấy Yotsumoto vừa đi với một cô gái về đấy, mà lại còn là Nanase-san nữa chứ. tò mò ghê~"
"Chỉ tình cờ đi chung một lúc thôi, chẳng có gì giống như cậu tưởng tượng cả."
Có thể vì chưa từng có bạn gái nên Torishima cực kỳ quan tâm đến chuyện tình cảm của người khác. Mà thật ra, cậu ta mong được giới thiệu bạn gái thông qua mối quan hệ của người khác hơn là thật lòng quan tâm.
"Thật á? Không đùa đấy chứ?"
"Thật 100% luôn. Chỉ tình cờ đi chung rồi tám chuyện linh tinh thôi. Là bạn cùng lớp thì tám vài câu cũng bình thường mà."
Khi Nanase-san ăn bánh, hai đứa tôi đứng cạnh nhau nhìn xuống sân trường vắng và nói vài câu chuyện phiếm. Tôi đâu có nói dối. Chỉ là cắt đi một vài tình tiết nho nhỏ thôi.
Câu trả lời lạnh nhạt của tôi khiến Torishima xị mặt ra rõ rệt.
"Vậy à. Tớ cứ nghĩ cảnh Yotsumoto đi cùng con gái mà lại không phải Jumonjigaoka-san là hiếm lắm cơ đấy."
"Torishima, cậu nói vậy cứ như tớ với Masaki lúc nào cũng đi chung ấy."
Người vừa chen ngang giữa tôi và Torishima là cô thời thơ ấu ngồi cạnh Jumonjigaoka Kasumi.
Kasumi buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng với mái tóc đen dài vừa phải, toát lên vẻ điềm tĩnh trang nghiêm. Nếu Nanase-san là kiểu em gái điển hình, thì Kasumi đúng là đại diện cho hình tượng chị gái.
"Thì hai cậu ăn trưa với nhau ít nhất nửa tuần, đi học và về chung cũng không ít. Với tớ người chẳng có lấy một giây thanh xuân nào ngọt ngào thì thế là quá nhiều rồi."
"Này này, đúng là tớ ăn trưa với Masaki thật, nhưng bên cạnh còn có Torishima-kun mà? Còn chuyện đi học chung là do nhà tớ và nhà Masaki sát vách nhau, nên đường đi đến trường cũng như nhau thôi."
"Biết mà, biết hết. Hai cậu là hàng xóm. Còn học cùng lớp chín năm liền nữa. Và quan trọng là..."
Torishima kéo dài câu, rồi đổi giọng cao quen thuộc thành giọng trầm như diễn viên lồng tiếng:
"Ấy vậy mà hai người vẫn chưa thành đôi mới kỳ chứ!..Á,..đau!"
Chưa kịp tạo dáng “ngầu lòi ”, cậu ta đã bị Kasumi tung một cú tsukkomi chính xác ngay trán.
“Tất nhiên rồi. Chỉ là bạn thời thơ ấu mà thành cặp đôi thì chỉ có trong manga với light novel thôi.”
“Cậu nói chuyện chẳng có chút mơ mộng gì cả. Mà, tớ thì vốn chẳng có cô bạn thời thơ ấu nào cả.”
“Vậy cậu có... bạn thời thơ ấu nào đồng tính không?”
“Đừng có đào sâu vào nỗi đau lòng tớ chứ...”
Torishima khoanh hai tay trước ngực như thể đang tự bảo vệ trái tim mong manh của mình.
Hai người này cứ chí choé như vậy suốt. Đó là lý do tôi hay lủi ra góc riêng kia để tận hưởng chút yên tĩnh. Hôm nay tuy có chút biến cố bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì cũng nhờ tôi có mặt ở đó mới có thể giúp Nanase-san thoát khỏi rắc rối. Như vậy thì cũng không phải là một buổi trưa tệ.
Nghĩ vậy rồi tôi liếc mắt nhìn về phía bàn Nanase-san đang ở giữa lớp thấy cô ấy đang trò chuyện vui vẻ với Sunohara Nayuta như thường lệ.
Sunohara-san trái ngược hẳn với kiểu dễ thương của Nanase-san. Dáng cao, thân hình mảnh mai, tóc ngắn rối nhẹ, trông rất “cool ngầu”. Cô ấy được hội con gái ngưỡng mộ và gọi là “Nayusama” đúng chuẩn kiểu gái xinh ngầu ngầu dễ thương.
"Nếu cứ nhìn chằm chằm vào Chloe như vậy, người ta sẽ nghĩ cậu kỳ quặc lắm đấy."
Kasumi thì thầm sát tai tôi. Còn Torishima, có vẻ đang chuẩn bị cho tiết sau với vẻ mặt ỉu xìu vì bị tổn thương sâu sắc.
"Tớ có nhìn chằm chằm đâu..."
"Tớ hiểu mà~. muốn ngắm nhìn kỹ Chloe-chan là chuyện dễ hiểu thôi. Nếu là Chloe-chan người đứng đầu bảng xếp hạng ‘em gái lý tưởng’ thì ngay cả tớ cũng muốn sống chung với em ấy như chị em ruột luôn đấy.”
"Này, cậu có đang nghe tớ nói không thế?"
KENG KENG KENG KENG~
Tiếng chuông báo hết giờ nghỉ trưa vang lên. Mọi người lục tục trở về chỗ.
Nanase-san vừa ngồi xuống thì quay sang phía tôi, khẽ vẫy tay.
Gì thế? Sao lại vẫy tay?
Trong đầu tôi chợt lóe lên một dấu chấm hỏi, nhưng ngay lập tức tôi đã hiểu ra.
Kasumi cô bạn thơ ấu ngồi cạnh tôi đang vẫy tay đáp lại cực kỳ hào hứng như fan girl được idol nhìn trúng trong buổi live.
Làm cái gì vậy chứ…
Chưa kịp phản ứng thì tôi thấy Sunohara-san ngồi bên cạnh Nanase-san hình như đang lườm về phía tôi.
Tôi… có làm gì khiến cậu ấy phiền lòng sao?
Đang cố nhớ lại thì giáo viên dạy cổ văn bước vào lớp với vẻ mặt uể oải .
Có vẻ như việc cố gắng không ngủ gật trong tiết học này sẽ gian nan lắm đây.
Suy cho cùng, tôi và Nanase-san tuy học cùng lớp, nhưng không phải kiểu thân thiết đến mức thường xuyên đi chơi hay trò chuyện cùng nhau. Chúng tôi chỉ đơn giản là cùng học trong một không gian lớp, thỉnh thoảng chỉ hợp tác với nhau như bạn cùng lớp khi có hoạt động trong lớp mà thôi.
Thế nên, chỉ vì hôm nay tình cờ ra tay giúp cậu ấy một chút, lúc gặp rắc rối mà bảo mối quan hệ của cả hai sẽ thay đổi… thì chẳng hợp lý tý nào.
Nếu Nanase-san là kiểu con gái “dễ dãi” chưa gì đã đổ, chắc giờ cậu ấy đã có bạn trai từ lâu rồi.
Nhưng…tôi không thể ngờ rằng mối quan hệ giữa tôi và Nanase-san, vốn tưởng sẽ chẳng bao giờ thay đổi, lại bắt đầu rẽ ngoặt bất ngờ từ cuộc trò chuyện với bố vào đêm hôm đó.
Tsukkomi” (ツッコミ) là một thuật ngữ trong hài kịch Manzai của Nhật, dùng để chỉ hành động phản bác, chỉnh, đập khi họ làm điều gì đó ngu ngốc hay vô lý.