Giờ nghỉ trưa
Ngẩng đầu lên, tôi thấy bầu trời xanh như sắp nuốt trọn cả thế gian, nhưng trong lòng thì chẳng khác gì một cơn bão đang khóc thét.
Tin nhắn tôi nhận được sáng nay bảo rằng em ấy sẽ đợi ở cầu thang ngoài trời của toà trường cũ vào giờ nghỉ trưa. Nhưng hiện giờ vẫn chưa thấy bóng dáng Nanase-san đâu. Khi tôi rời khỏi lớp, em ấy còn đang nói chuyện với bạn cùng lớp nên chắc là đến trễ một chút.
Mà..việc gọi tôi đến chỗ vắng người như thế này chẳng phải là để nói những câu kiểu như:
“Anh gửi cái tin nhắn đó là có ý gì vậy? anh là đồ biến thái à? Em cảm thấy không an toàn nên đã bảo mẹ suy nghĩ lại về chuyện tái hôn rồi đấy.”
... hay gì đó tương tự để chửi mắng tôi thì sao?
Dù là tôi lỡ gửi trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nhưng nếu để lời nhắn đó ảnh hưởng đến chuyện tái hôn của bố tôi thì tôi nhất định phải ngăn lại.
Hay là “đội cận vệ Nanase Chloe” sẽ xuất hiện và dạy cho tôi một bài học vì dám vượt ranh giới với Nanase-san?
...Thôi thì tôi cũng chẳng biết có đội đó thật không nữa.
“Xin lỗi, em đến trễ.”
Nanase-san vừa nói vừa chạy lên cầu thang, thở nhẹ từng nhịp.
“Kh-không sao đâu. Anh cũng mới đến thôi.”
Dù đã hồi hộp từ trước, nhưng khi nghe thấy giọng của em ấy, toàn thân tôi bỗng nóng lên, miệng thì khô khốc, chẳng nói được lời nào cho trọn vẹn.
“Rõ ràng là em gọi anh đến đây mà lại đến trễ, thật là mất mặt quá. Mà này, anh hôm nay không mang cơm trưa đúng không?”
“À, ừ. Anh thường ăn ở căn tin hoặc mua bánh mì ở căn tin thôi. Mà sao em hỏi vậy?”
Nghe tôi trả lời, Nanase-san ngồi xuống bậc thang đầu tiên rồi chỉ vào chỗ trống bên cạnh, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
Ở tình cảnh này thì quyền quyết định sống chết hoàn toàn nằm trong tay Nanase-san, nên tôi ngoan ngoãn làm theo.
“À… chuyện hôm trước, khi được anh giúp ở đây, lại còn đãi bữa trưa nữa… nên hôm nay em mang cơm đến để cảm ơn.”
“Cơm hộp? Ơ, chẳng phải em gọi anh ra đây là để nói chuyện gì đó à?”
“Vì sáng nay em nghĩ nếu viết rõ lý do là ‘muốn tặng cơm hộp để cảm ơn’, thì anh sẽ lại bảo ‘không cần đâu’ như lần trước ấy.”
Về chuyện đó thì Nanase-san nói đúng.
Lúc ấy, tôi chỉ đơn giản là không thể làm ngơ khi thấy bạn cùng lớp gặp khó khăn ngay trước mắt. Thêm nữa, cũng coi như là chuộc lỗi vì lỡ thấy quần lót của em ấy. Chuyện đó chẳng đáng để phải cảm ơn đâu.
“Vậy nên… em mới gọi anh ra đây mà không ghi rõ lý do trong tin nhắn hả.”
“Dù là để cảm ơn, cơm hộp này cũng không có gì đặc biệt đâu. Nhưng nếu được, anh ăn thử nhé?”
Nanase-san lấy ra từ túi tote một hộp cơm nhỏ cùng vài nắm cơm bọc màng bọc thực phẩm.
“Tất nhiên rồi. Vì đó là phần em đã cất công làm cho anh mà. Nhưng mà… thật sự em không cần phải cảm ơn anh đâu.”
Hộp cơm trưa mà Nanase làm cho tôi gồm có cơm nắm cá ngừ bào, salad rau bina luộc và tamagoyaki hơi ngọt. Món nào cũng mang một vị ngon dịu dàng đến mức tôi có thể ăn mỗi ngày mà không thấy ngán
Sau buổi gặp mặt tối qua với toàn món Tây thịnh soạn, thì bữa trưa nhẹ nhàng thế này lại càng hợp khẩu vị hơn.
“Cảm ơn anh. Em cũng nghĩ như vậy nên mới chọn làm mấy món thanh đạm thay vì đồ chiên rán. Mà, hôm qua thật sự khiến em bất ngờ đấy. Không ngờ ba của anh lại là người mà mẹ em tái hôn cùng.”
“Anh cũng thế. Khi thấy em ở tiệm, anh đã giật mình lắm. Ba chỉ nói là anh sắp có một ‘em gái kế’ nhỏ tuổi hơn anh một chút, nên anh cứ tưởng là học sinh cấp hai gì đó cơ.”
“Thế có nghĩa là… anh muốn có một cô em gái nhỏ tuổi hơn em sao?”
Nanase-san chu môi, mắt híp lại như đang giận dỗi nhìn tôi.
"Không lẽ… em ấy đang nghi ngờ tôi có sở thích lolicon đấy à?"
“Không phải đâu, không phải đâu. Anh chỉ nghĩ nếu là học sinh cấp hai thì đang trong tuổi nổi loạn. Mà sống chung với một đứa như vậy, thể nào cũng xem anh như một con vi trùng cho coi…”
“Nếu là vậy thì em cũng từng lo lắng khi nghe nói sẽ có một người anh mới lớn hơn mình. Em cứ tưởng người đó sẽ là kiểu sinh viên dân chơi như mấy anh mà hôm trước tỏ tình em ấy. Thành ra, lúc biết đó là anh thì vừa bất ngờ vừa thấy nhẹ nhõm.”
Ừ thì… đúng là tôi không phải kiểu dân chơi đó. Nhưng nghe em ấy nói vậy lại giống như tôi là sinh vật vô hại không có sức hút gì luôn ấy. Có khi không phải điều đáng mừng đâu…
Mà thôi, nếu từ giờ sẽ sống chung như anh em (dù chỉ là nghĩa vụ), thì cũng tốt hơn là để bị ghét. Miễn là em ấy không ghét tôi, còn lại thì khoảng cách vừa phải vẫn là tốt nhất. Suy nghĩ kiểu, tôi giống như tượng tanuki bằng gốm đặt ở cửa nhà để xua tà là được rồi.
Sau khi ăn xong hộp cơm và uống ngụm trà hộp, tôi thở phào nhẹ nhõm. Sau này nghĩ lại, có lẽ là vì lúc đó tôi đã lơ là cảnh giác.
Vì Nanase-san không hề nhắc gì đến tin nhắn "Cùng anh sống thật hạnh phúc nhé" mà tôi lỡ gửi nhầm tối qua, tôi tưởng là em ấy đã hiểu theo nghĩa “sống hạnh phúc như một gia đình”. Rồi còn chuẩn bị cơm hộp, trò chuyện rất tự nhiên về buổi gặp mặt nữa…
Chính vì vậy, tôi đã buột miệng nói ra điều đó.
“Cảm ơn em vì bữa trưa. Thật sự ngon đến mức… nếu được ăn mỗi ngày thì tốt quá.”
“Đ-điều đó có nghĩa là…là…”
Nanase-san cúi đầu, tai đỏ bừng đến tận vành tai. Thấy vậy, tôi hoảng hốt nghĩ có lẽ mình vừa làm em ấy giận.
“N-không phải vậy đâu! Ý anh là cơm ngon đến mức mỗi ngày đều muốn ăn thôi, không hề có ý là em phải làm cho anh mỗi ngày đâu!”
“À, về chuyện cơm hộp ấy… Hiện giờ em còn phải lo chuyển nhà nên chưa thể làm thường xuyên, nhưng sau khi dọn xong thì làm một phần hay hai phần cũng không khác nhau nhiều đâu. Anh đừng ngại nhé.”
“Nhưng… để em phải chăm sóc anh thế này thì anh thấy ngại lắm…”
“Không sao mà. Ngược lại, sống cùng nhà mà chỉ làm phần cơm của em thôi thì kỳ lắm, đúng không? Với lại… nếu anh đã nói là muốn ăn mỗi ngày rồi thì…”
Nanase-san vừa nói vừa quay sang nhìn tôi. Đoạn sau em ấy lẩm bẩm điều gì đó không rõ, tôi cũng chẳng nghe kịp.
Vì đang ngồi cạnh nhau trên cầu thang nên vốn đã gần, nay lại bị em ấy nhìn thẳng như vậy, tôi càng cảm nhận rõ khoảng cách quá đỗi gần ấy.
…Đúng là, Nanase-san dễ thương thật đấy. Mắt xanh pha chút nâu, hàng mi dài, làn da mịn màng… đến mức tôi ngẩn người chỉ trong chốc lát.
“V-vậy thì… nếu không làm em thấy phiền thì nhờ em nhé.”
Tôi đành nhượng bộ mà nhờ em ấy làm cơm hộp, vừa vì không thể nghĩ ra lý do nào chính đáng để từ chối, vừa bị khí thế của em ấy áp đảo hoàn toàn.
Nhưng lúc đó, tôi vẫn chưa nhận ra.
Rằng những lời tôi nói… đã được em ấy hiểu theo một cách nghĩ rất khác.