Sau buổi gặp mặt để bàn chuyện tái hôn của bố, tôi về nhà, tắm rửa xong thì mệt rã rời, liền đổ người lên giường luôn.
Đồ ăn hôm nay ngon thế mà mình chẳng nhớ nổi mùi vị nữa cơ…
Tôi nghĩ cô Misaki đã cố gắng bắt chuyện để tôi không quá căng thẳng, nhưng dù vậy thì tôi vẫn không thể thả lỏng hoàn toàn. Khi nói chuyện cũng phải cân nhắc từng lời, nên đầu óc tôi bây giờ rất mệt.
Chỉ tưởng tượng việc phải sống chung từ nay về sau thôi cũng khiến tôi muốn kiệt sức rồi.
Mà thật sự thì, cái “cô bé kém tuổi một chút” mà bố nói hôm nọ lại chính là Nanase-san, đến giờ tôi vẫn chưa nuốt trôi nổi cái thông tin đó.
Tôi sinh vào tháng 5, nên so với bạn cùng lớp thì nằm nhóm sinh sớm, nhưng nếu nói Nanase-san “kém tuổi” thì nghe sai sai, “cùng tuổi” nghe vẫn đúng hơn.
Dù nhìn em ấy hơi trẻ con thật…
Không biết Nanase-san nghĩ gì về chuyện sắp sống chung với tôi sau khi bố mẹ chúng tôi tái hôn nhỉ?
Ít ra thì trong buổi gặp mặt, em ấy không có biểu hiện gì rõ ràng là khó chịu, nên chắc là ấn tượng của em ấy về tôi cũng không đến mức tệ hại đâu…
Còn về phần tôi thì, thú thực việc sống chung với Nanase-san có hơi rắc rối. Dù sao thì, được ở chung dưới một mái nhà với một cô gái đáng yêu như thế cũng có thể xem như một niềm vui cho đôi mắt tôi…
Nhưng nếu chuyện sống chung bị bạn bè cùng lớp phát hiện thì tôi chắc chắn sẽ trở thành đối tượng bị ganh tị, soi mói. Với một đứa luôn muốn sống bình yên như tôi, đấy là rắc rối cực kì to đùng.
Tôi thở dài một cái, trở mình nằm ngửa, rồi lấy điện thoại trong túi ra.
Ánh đèn trần chói quá, nên tôi giơ điện thoại lên che bớt ánh sáng, đồng thời nhìn vào mục liên lạc mới vừa được thêm vào hôm nay liên lạc của Nanase-san.
Cuối bữa ăn, cô Misaki bảo rằng “sắp thành người một nhà rồi, nên hãy trao đổi liên lạc nhé”, và thế là tôi cùng Nanase-san đổi số với nhau.
Tôi thấy hơi áy náy vì bằng cách này lại có được liên lạc của Nanase-san thứ mà mọi nam sinh đều thèm muốn.
Nhưng mà, đã có liên lạc rồi thì mình nên gửi lời chào xã giao gì đó chứ nhỉ?
Vấn đề là… tin nhắn LINE của tôi từ trước tới giờ chỉ toàn để báo cáo hoặc thông báo mấy chuyện thật nghiêm túc, nên để gửi một tin nhắn kiểu khác thì đúng là khó như viết bài cảm nghĩ trong kỳ nghỉ hè vậy.
Tôi cố nghĩ ra một tin nhắn thân thiện mà không gây khó chịu.
“Hôm nay vất vả rồi. Từ giờ mong được em giúp đỡ.”
...nhạt nhẽo, cứng nhắc, vô cảm xúc, như mẫu câu trong sách giáo khoa vậy.
“Chắc là em vẫn còn sốc vì mọi thứ xảy ra đột ngột hôm nay, nhưng mong từ nay vẫn cứ như bạn học bình thường nhé.”
“Như bạn học bình thường” là thế nào chứ? Bình thường thì tôi với em ấy có nói chuyện đâu. Nghe như kiểu tôi không muốn thân thiết thêm vậy ấy.
“Từ giờ là anh em rồi, nên cứ gọi là “anh” cũng được.”
Nguy hiểm. Em ấy có thể sẽ không bao giờ nói chuyện với tôi nữa. Tệ hơn là có thể khiến chuyện tái hôn của bố tan vỡ.
Vừa nghĩ "khó quá trời ơi", tôi vừa gõ rồi lại xóa đi, cứ thế lặp lại thì mí mắt cũng nặng trĩu dần.
Dù cố gắng cầm điện thoại trên tay trong trạng thái mơ màng, cuối cùng thì ý thức tôi cũng bị mất dần hoàn toàn.
Rrrrr... rrrrr...
Tôi chật tỉnh vì tiếng chuông báo thức đã được cài từ trước.
Ánh nắng len qua khe rèm, đồng hồ trên điện thoại cũng hiển thị đúng giờ thức dậy.
Do nằm ngủ trong tư thế kỳ quặc, vai tôi đau nhức. Tôi xoay vai, vươn vai nhẹ, và chợt nhớ ra.
À đúng rồi, tối qua đang nghĩ tin nhắn để gửi cho Nanase-san thì ngủ quên mất.
Tôi mở ứng dụng ra, vào đoạn chat với Nanase-san, thì ngay lập tức não tôi tỉnh táo hoàn toàn.
“Hãy cùng nhau sống thật hạnh phúc nhé.”
Gì đấy!?
Trên màn hình là tin nhắn tôi không nhớ mình đã gửi khi nào, và thậm chí còn bị đọc rồi.
Chẳng lẽ… trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi đã gửi một câu y như lời tỏ tình!?
Vì đã hiện chữ “Đã xem” nên giờ có thu hồi cũng đã muộn..
Nếu Nanase-san nghĩ đó là trò đùa dở hơi của tôi thì còn đỡ, nhưng đến giờ em ấy vẫn chưa trả lời, nên tôi chẳng mong gì mấy.
Hay là mình nên nhắn thêm: “Tất nhiên là với tư cách gia đình thôi mà.”
…Không, vậy lại càng tệ. Kiểu nhắn này chỉ hiệu quả nếu gửi liền ngay sau tin kia. Chứ đã để qua đêm, lại không có phản hồi nào, rồi giờ mới gửi vậy thì kỳ cục lắm.
“Á á á, sao nghĩ kiểu gì cũng kẹt hết vậy trời…”
Tôi ôm đầu, đổ người xuống giường thêm lần nữa thì…
Bzz… bzz...
Âm rung lần này không phải từ báo thức, mà là từ tin nhắn đến.
Vừa nhìn thấy tên người gửi là “Nanase Chloe”, tim tôi lập tức đập thình thịch.
“Trưa nay gặp nhau ở cầu thang ngoài trời của dãy tòa nhà trường học cũ.”
Một tin nhắn ngắn gọn, không emoji, không sticker.
Chết chắc rồi. Kiểu này là bị gọi ra để ăn mắng thẳng mặt đây mà…