Không hiểu sao, dù ăn sushi không nhiều lắm, tôi vẫn có cảm giác như bụng mình đang quá là no.
Tôi nằm ngửa trên giường trong phòng, hít thở chậm để làm dịu lại cái đầu đang rối bời và cái bụng đang nặng nề ấy.
Chỉ gọi tên một cô gái thôi mà cũng khiến tim tôi đập loạn xạ, đúng là dở thật. Quả thật, Nanase-san rất dễ thương. Nhưng từ giờ trở đi, chúng tôi sẽ sống cùng nhau như anh em kế. Nếu cứ rung động mỗi lần gặp em ấy thì tôi sẽ tiêu đời mất.
Tôi chỉ biết nguyền rủa cái kinh nghiệm tình cảm ít ỏi của mình từ trước đến giờ… nhưng cũng chẳng làm gì được.
Thôi thì giờ phải cố gắng quen dần với việc sống chung với Nanase-san.
Cốc…Cốc~...
Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
"Yotsumoto-kun, giờ anh có thể nói chuyện với em một chút không?"
Tôi bật dậy ngạc nhiên vì không ngờ Nanase-san lại tới tìm mình. Liếc nhanh quanh phòng xem có gì đáng xấu hổ không, tôi mới trả lời:
"Ừ, vào đi."
"Em xin phép."
"Đừng nghiêm túc như thế."
Nanase-san đóng cửa rồi đảo mắt nhìn quanh phòng tôi. Tôi bất giác nhìn theo ánh mắt ấy.
"Em cứ tưởng phòng con trai sẽ bừa bộn lắm, nhưng phòng anh sạch sẽ và ngăn nắp thật."
"Ờ thì… cũng tạm."
Thật ra khi gia đình em ấy chuyển đến, chúng tôi đã tranh thủ tổng vệ sinh cả nhà, tôi cũng nhân tiện dọn sạch phòng luôn.
Tôi ngồi trên mép giường, ra hiệu cho Nanase-san ngồi vào ghế trước bàn học.
Không thể để hai đứa ngồi chung trên giường được.
"Anh lại quay về cách gọi cũ rồi hả?"
"Ừm, tại lúc nãy mẹ em nói vậy nên anh cũng thuận theo… Bình thường ở trường em gọi anh là Yotsumoto-kun, giờ đột nhiên gọi tên thì… ngượng lắm."
"em cũng thấy ngượng chết đi được."
"Nhưng… em cũng hiểu ý của mẹ. Chắc mẹ chỉ muốn tụi mình sớm thân thiết thôi. Trẻ con thì dễ gần, nhưng với học sinh cấp ba thì đâu dễ như vậy."
Em ấy nói đúng thật.
Lúc dọn dẹp nhà cửa, bố tôi và mẹ Misaki trông rất hạnh phúc. Nếu giữa tôi và Nanase-san cứ giữ khoảng cách, thì không khí gia đình sẽ khó hòa hợp.
"Vậy nên, ít nhất là trước mặt bố mẹ, tụi mình thử gọi tên nhau cũng không sao đâu anh."
"Ừ. Làm vậy lúc đầu cũng hợp lý. Sống chung đột ngột rồi bị bảo 'giờ là gia đình đấy' thì ai mà quen ngay được. Sẽ có lúc cãi vã, bất đồng… nhưng nếu tụi mình có thể nghĩ rằng cả những chuyện đó cũng là một phần của hạnh phúc, thì tốt biết bao."
"Lại nói mấy câu kiểu đó nữa rồi…"
Nanase-san siết chặt tay đặt trên đùi và cúi mặt xuống.
Hả? Tôi nói gì kỳ lắm sao?
Tôi chỉ muốn làm rõ là sẽ có lúc mâu thuẫn và phải học cách sống chung,như thế mà.
"Nanase-san, anh… vừa nói gì kỳ sao?"
"Tại sao gọi tên em thì ngượng mà mấy lời kiểu đó thì lại nói ra nhẹ tênh như vậy?"
"Mấy lời kiểu đó…?"
"Ý em là tin nhắn trên LINE hôm trước, rồi cả lần ăn trưa nữa."
Tôi chớp mắt. Hoàn toàn không hiểu Nanase-san đang nói gì.
Không lẽ… tôi đã vô tình nói gì khiến em ấy khó chịu sao?
"Nếu anh lỡ làm điều gì khiến em thấy không thoải mái thì… xin lỗi nhé."
Bỗng nhiên, Nanase-san đứng dậy.
Từ một cô gái đáng yêu như mèo con, ánh mắt em ấy giờ sắc như một con báo săn mồi. Tôi bị đôi mắt đó nhìn chằm chằm, không thể nào ngoảnh đi.
Em ấy tiến lại gần một bước. Tôi giật mình ngả lưng ra sau, chống tay lên giường để giữ khoảng cách.
"Thì ra… anh thật sự không nhận ra à?"
Nanase-san chống tay lên giường, càng tiến gần hơn. Tôi thì đã ngả người hết cỡ, không thể lùi thêm.
"Ơ, N-Nanase-san, em… đang dỗi đấy à?"
"Không đâu. Em chỉ nghĩ rằng Yotsumoto-kun đúng là người có tội thôi. Em cũng là con gái đang tuổi lớn mà. Nếu nghe ai đó bảo muốn sống hạnh phúc cùng nhau, thì…”
Lúc ấy, cuối cùng tôi mới nhận ra.
Nanase-san đã hiểu lầm lời tôi nói là… lời tỏ tình.
Ngay khoảnh khắc ấy, toàn bộ ký ức tua lại như phim: từ tin nhắn trên LINE đến bữa trưa hôm ấy và cả câu nói vừa rồi.
『Anh muốn cùng nhau thật hạnh phúc』
『Nếu món nào cũng ngon thế này thì ngày nào cũng muốn ăn』
『Kể cả khi có giận nhau, anh cũng muốn nghĩ đó là một phần của hạnh phúc』
…Mấy câu đó, chẳng khác gì lời tỏ tình hay cầu hôn cả!?
Tôi chợt nhận ra thì khuôn mặt Nanase-san đã gần sát còn cách đúng một nắm tay.
Gần hơn cả khi tôi gọi tên em ấy. Mặt tôi nóng lên, tim đập thình thịch.
Tôi không còn nhớ phải thở ra sao nữa.
"C-Chuyện đó… anh chỉ buột miệng thôi"
"Vậy… anh cũng buột miệng mấy câu kiểu đó với người khác sao?"
"Không! Không đời nào! Anh chưa từng nói mấy câu đó với ai cả!"
"…không có ai thật à… Khi nhận được tin nhắn ấy, em không biết nên phản hồi thế nào. Nên em mới rủ anh ăn trưa để hiểu rõ hơn về con người của anh."
Thì ra, bữa trưa ấy không chỉ là lời cảm ơn.
"Không ngờ trong lúc ăn, anh lại buông ra thêm mấy câu kiểu đó…"
"Tại hộp cơm của em thật sự rất ngon mà, nên anh mới nói vậy thôi.”
“Nhưng… em thấy rất vui khi anh chịu nói thẳng như vậy. Vì thế… em cũng muốn thật lòng đáp lại câu ‘mình cùng nhau hạnh phúc nhé’ mà anh đã nói.”
Khoảng cách giữa tôi và Nanase-san càng lúc càng gần, cuối cùng tôi nhắm mắt lại.
Thế nhưng, khoảng cách giữa tôi và Nanase-san cuối cùng vẫn chưa chạm vào nhau. Thay vào đó, tai tôi bị giọng nói dịu dàng pha chút hơi thở của em khẽ chạm vào..
“Em còn vụng về nhiều lắm… nhưng từ nay mong anh hãy giúp đỡ em thật lâu nhé.”
『不束者ではありますが、これから末永くよろしくお願いします』gốc đoạn này là một câu cổ điển thường thấy trong ngữ cảnh hôn nhân, ra mắt, hoặc lời tỏ tình nghiêm túc trong tiếng Nhật.