Đã ba tuần trôi qua kể từ buổi gặp mặt gia đình, và hôm nay cuối cùng cũng đến ngày Nanase-san và mẹ em ấy dọn đến nhà tôi.
Lúc Misaki-san cúi đầu chào: “Từ nay mong được giúp đỡ” ngay ở cửa, tôi vẫn không tài nào tin được chuyện Nanase-san đang đứng ngay đây là sự thật. Tất nhiên, chắc em ấy cũng đang lo lắng vì nơi ở Nhưng tôi dù đang ở chính ngôi nhà của mình lại có cảm giác như đang bước vào một nơi xa lạ, chân không chạm đất, tâm trí lơ lửng như đang trên mây vậy.
Tối nay, để mừng ngày đầu chung sống, cả nhà quyết định gọi sushi về ăn.
“Yotsumoto-kun, anh đưa giúp em lọ nước tương kia với.”
“Tôi đưa lọ nước tương không chỉ cho Nanase-san mà cả phần của Misaki-san luôn.
Chiếc bàn ăn vốn chỉ dùng hai ghế, nay đã có đủ bốn người ngồi kín. Chỗ ngồi vẫn giống buổi gặp mặt hôm trước, nên Nanase-san ngồi đối diện tôi. Nhưng mà, cứ nhìn thẳng em ấy trong lúc ăn khiến tôi ngượng muốn chết, nên ánh mắt cứ cắm chặt vào hộp sushi.
Nhìn từ ngoài chắc tôi y như một thằng chết đói vậy.
“Nè Chloe, giờ con gọi anh con là Masaki-kun được rồi đấy, phải không?”
Ngay khoảnh khắc tôi đang nhai miếng sushi tôm, lời nói bất thình lình của Misaki-san khiến tôi suýt phun cơm ra.
“Mẹ!? Mẹ đang nói gì vậy chứ!?”
“Thì sống chung rồi, chẳng lẽ cứ gọi Yotsumoto-kun hoài à?”
“Chuyện đó thì… đúng là như thế thật…”
Misaki-san đang nói với Nanase-san, nhưng thật ra tôi cũng chưa gọi em ấy bằng tên bao giờ. Và nếu em ấy bắt đầu gọi tên tôi, thì lẽ tất nhiên tôi cũng phải gọi lại bằng tên… chứ còn gì nữa trời.
Ừ thì, đã là gia đình thì gọi tên là bình thường. Nhưng từ trước đến nay ở trường toàn gọi bằng họ, tự nhiên nhảy sang gọi tên, khó lắm luôn á.
Tôi chỉ mong Nanase-san sẽ ậm ừ kiểu “cũng phải ha, từ từ cũng được” để hoãn chuyện này lại.
Tôi thử gửi một ánh nhìn cầu cứu về phía Nanase-san. Và như thể hiểu ý tôi, em ấy nhẹ nhàng gật đầu… rồi nói:
“...M-Masaki-kun.”
Em ấy gọi tên tôi, giọng nhỏ nhẹ, má hơi ửng đỏ, đôi mắt liếc lên đầy ngượng ngùng. Dù không hề uống bia như ông bố tôi đang ngồi kế bên, em ấy vẫn đỏ mặt như say thật vậy.
…Cái ánh mắt tôi vừa gửi đi không phải là “gọi tên đi” mà!?
“Nanase-san, hôm nay mới ngày đầu thôi… không cần gượng ép gọi tên cũng được mà?”
Tôi cố gắng phản kháng yếu ớt lần cuối. Thế nhưng…
“Hoàn toàn không ép gì đâu. Nhưng nếu Masaki-kun thích thì em có thể gọi là anh trai, onii-chan, hay cả… anh cả cũng được đó.”
“Phải rồi ha. Dù sao thì cũng là anh em rồi mà. Mà Masaki-kun thì trông cũng to con, nghe ‘anh cả’ hợp ghê á~”
Misaki-san, đang cười thích thú này đúng không? đang tận hưởng cái tình huống này đúng không!?
Dù sao thì… cũng phải ngăn cái kiểu gọi “anh” này lại trước đã. Nếu mà chuyện Nanase-san gọi tôi là “anh” ở trường lan ra, kiểu gì cũng có người nghĩ tôi trả tiền để được thế cho coi.
“Misaki-san, để bạn cùng lớp gọi con là ‘anh trai’ thì... kỳ lắm. Cho nên, ừm… chỉ cần gọi bằng tên là được rồi.”
Thú thật, nghe tên mình từ miệng Nanase-san cũng khiến tôi nhói tim, nhưng vẫn còn đỡ hơn “anh” nhiều.
“Vậy, Masaki-kun sẽ gọi em là gì đây?”
Đấy, tôi biết ngay mà. Tới lượt tôi rồi.
Có vẻ như sau một lần gọi tên, Nanase-san đã lấy lại phong độ. Em ấy nở nụ cười thoải mái hỏi lại tôi. Nhìn cách biểu cảm em ấy thay đổi liên tục cũng khá vui mắt thật đấy.
“Ừm… tạm thời thì, Nanase-sa…”
“Không được. Gọi là Chloe đi.”
Khôngggg Khôngggg Khôngggg.! Tôi toàn gọi là Nanase-san bao lâu nay, giờ tự nhiên gọi “Chloe” luôn á?!
Chắc là do hôm nay em ấy đã chủ động gọi tên tôi trước, nên mới mạnh dạn tấn công kiểu thế này. Cảm giác khí thế còn vượt xa lúc ở trường ấy chứ…
“Nhưng mà… Na..”
“Chloe.”
“C-C-Chloe-san…”
“H-H-Hai!” (V-V-Vâng!)
Chỉ là gọi một cái tên thôi mà.
Và em ấy từ nay sẽ sống cùng nhà với tôi, là em gái kế của tôi.
Lý trí thì biết rằng, đã là gia đình thì gọi tên nhau là bình thường.
Thế nhưng… chỉ vừa thốt ra cái tên ấy thôi, miệng tôi khô khốc, mặt và lưng nóng bừng, mồ hôi vã ra từng giọt. Không cần gương tôi cũng biết tai mình đang đỏ như gấc. Tim tôi đập loạn xạ, đến mức khung xương ngực cũng như đau nhói vì cố giữ nó lại.
Nếu cứ tiếp tục thế này, chắc tôi sẽ chết trước khi tốt nghiệp mất thôi…
Trong khi đó, Nanase-san vừa nghe tôi gọi tên, khuôn mặt trắng ngần lập tức ửng hồng như miếng cá ngừ giữa đĩa sushi.
Dù hôm nay là bữa tiệc sushi đặc biệt mừng dọn về sống chung, nhưng giống như buổi gặp mặt hôm trước… tôi chẳng còn biết mùi vị là gì nữa rồi.
ai đọc thấy cấn phần gọi anh 1 lần nữa thì có thể sang c5 đọc phần tin nhắn nha.