Sau khi ăn trưa xong và dọn dẹp bát dĩa, tôi ngồi lên sofa ở phòng khách. Dù không có chương trình nào đặc biệt mà tôi muốn xem, tôi vẫn bật TV lên. Nanase-san cũng ngồi xuống sofa, cách tôi một chút, và đang nghịch điện thoại.
Buổi trưa, kênh nào trên TV cũng chẳng khác gì nhau, chỉ toàn mấy chương trình du lịch hay ẩm thực phát đều đều thay phiên nhau.
Tôi dán mắt vào màn hình, và mặc dù ngủ nướng tới tận trưa, cái bụng no khiến đầu lại bắt đầu mơ màng buồn ngủ. chắc chắn đây là do bản năng sinh lý rồi ngủ nhiều hay ít gì thì sau khi ăn xong cũng dễ buồn ngủ mà thôi... Tôi còn đang cố nghĩ lý do để tự bào chữa thì…
"Đíng-Đong!~"
Tiếng chuông cửa vang lên làm tôi tỉnh táo hẳn ra, theo phản xạ, tôi lập tức quay ra nhìn màn hình ở cửa phía sau lưng.
Chủ nhật, vào giờ này… người đến là ai thì tôi cũng đoán được rồi.
Và đúng như dự đoán, trên màn hình hiện lên hình ảnh Kasumi cô bạn thơ ấu của tôi, tóc buộc đuôi ngựa, tay xách theo một túi giấy.
Trong túi chắc là đống manga tôi cho mượn hôm trước.
Do từ nhỏ, bố mẹ của Kasumi giáo dục rất nghiêm khắc, cậu ấy không được mua manga hay chơi game gì cả. Thế là hầu như toàn đến nhà tôi để chơi hoặc mượn manga về đọc.
“Có khách hả?”
“Ừ.”
Tôi đáp ngắn gọn trước câu hỏi của Nanase-san, rồi vội bước về phía cửa.
Chết rồi. Tôi vẫn chưa nói với Kasumi chuyện Nanase-san giờ đã là em gái kế của tôi.
Tôi chỉ mới kể là bố tôi sắp tái hôn, và tôi sắp có một cô em gái kém tuổi một chút.
Không phải tôi cố tình giấu chuyện Nanase-san là em kế, cũng không phải chuyện này có thể giấu được. Vì Kasumi thường xuyên tới nhà tôi chơi, và tôi cũng hay sang nhà cậu ấy. Nếu cố giấu mà để lộ thù sau này thì chỉ tổ rắc rối thêm.
Chỉ là tôi nghĩ nếu không giải thích mọi chuyện rõ ràng thì rất dễ gây hiểu lầm, nên cứ chần chờ mãi… rồi thành ra để đến tận hôm nay mới nói.
“Masaki, cậu chẳng lẽ vẫn còn ngủ à?”
Ngay khi tôi mở cửa, Kasumi đã lườm tôi với ánh mắt sắc lẹm rồi nhìn bộ đồ tôi đang mặc, tra hỏi đầy nghi ngờ như một bà mẹ bất ngờ ghé thăm con trai đang sống một mình vậy.
“Không có. Tớ dậy hồi trưa rồi. Chẳng qua chưa có kế hoạch để ra ngoài nên chưa thay đồ mà thôi.”
“Hừm… như vậy ổn không đấy?”
“Ổn cái gì cơ?”
“Hôm qua, tớ thấy có xe chuyển nhà đỗ trước nhà masaki. Nên tớ đoán là vợ mới của bác và con gái của của cô ấy đã chuyển đến rồi. Trước đó cậu còn than trời là ‘sắp phải sống cùng một cô em gái cấp 2’ mà. Vậy mà ăn mặc thế này thì sớm muộn gì cũng bị cô em gái tương lai ghét cho mà coi.”
…Ra là vậy. Quả thật mình từng than trời, than đất mấy chuyện đó với Kasumi.
Giờ nghĩ lại, dù Nanase-san có rộng lượng đến đâu đi nữa, nhưng xét cho cùng vẫn là bạn cùng lớp chưa thân thiết lắm. Mình lẽ ra nên ăn mặc tử tế hơn. Vì chắc không phải là người lạ nên mình đã quá lơ là mất rồi.
“Ừm, tớ sẽ chú ý lần sau.”
"Ơ kìa, cái kiểu trả lời cho có lệ đó là sao hả? Người ta đang lo lắng cho cậu thật lòng đấy nhé. Thế.cậu sống vớ côi em gái kế mới có hoà thuận không? Nếu con bé đang ở nhà thì tớ tính ghé qua chào hỏi một tiếng. Nếu được thì tớ cũng muốn thân thiết với em ấy nữa.”
Kasumi vốn dĩ là người có kỹ năng giao tiếp cao, lại thân thiện. Kể cả cô em kế tôi không phải là Nanase-san, thì chắc chắn cũng làm quen rất nhanh mà thôi.
Nhưng tiếc là... người đang sống cùng tôi lại là bạn cùng lớp suốt từ năm ngoái.
“À… thật ra thì, cô em gái đó tớ tưởng nhỏ hơn, nhưng hóa ra lại bằng tuổi.”
“Thật á!? Mà nghĩ lại thì, Masaki sinh sớm nên dù bằng tuổi thì cũng là anh được nhỉ. Thế... em ấy học trường nào vậy? Không lẽ là trường nữ sinh quý tộc kiểu phải chào nhau bằng câu ‘Gokigenyou’ các thứ ha?”
Kasumi vẫn chưa hết phấn khích, cô ấy còn túm vạt váy váy bắt chước điệu chào kiểu “Gokigenyou” nữa kìa. Dù gia đình Kasumi cũng xuất thân từ gia đình nhà giàu thực thụ, vậy mà thường ngày chẳng thấy cậu ấy có chút dáng vẻ của tiểu thư gì cả.
“Không phải trường quý tộc gì đâu, em ấy học cùng trường cấp ba với bọn mình đấy.”
“Vậy là cậu thành anh em kế với bạn cùng trường à... Thế, cụ thể là lớp nào, ai thế?”
Đến đây thì rõ ràng có thể thấy sự phấn khích của Kasumi đang tụt xuống không phanh.
Tôi hiểu. Nếu là người lạ thì còn dễ nói chuyện, chứ tự dưng người trong lớp thành “em kế” của bạn thân thì đúng là khó xử thật.
“Thật ra thì...còn cùng lớp nữa…”
“...Chẳng lẽ, là Chloe-chan?”
“Ể!? Sao cậu biết là Nanase-san!?”
Trong lớp tôi có hơn 15 nữ sinh cơ mà? Làm sao Kasumi đoán trúng được chứ? Mình vẫn cư xử như bình thường ở trường cơ mà…
“Thì… vì em ấy đang đứng sau lưng cậu kìa.”
Tôi giật mình quay lại.
Tôi quay lại thì thấy Nanase-san đang ló đầu ra từ lối vào phòng khách nối liền với hành lang dẫn ra cửa chính.
Không biết Nanase-san có phải kiểu người hay ngại người lạ không nữa. Nhưng mà, Kasumi là bạn cùng lớp, chắc hai người cũng từng nói chuyện với nhau vài lần rồi chứ.
Dù sao thì, đứng tám chuyện mãi ở cửa ra vào cũng hơi kỳ, nên tôi dẫn Kasumi vào phòng khách.
『 Gokigenyou:ごきげんよ』 là một cách chào lịch sự và trang trọng trong tiếng Nhật, thường dùng trong văn cảnh cổ điển, quý tộc hoặc các trường nữ sinh danh giá