★ Góc nhìn của Chloe
Tôi đặt tên nó là “ghi chép” thay vì “nhật ký” là để không bị áp lực phải viết mỗi ngày vậy mà cuối cùng vẫn viết luôn hai ngày liên tiếp.
Trước hết, chuyện xảy ra tối qua sau khi cả hai bình tĩnh lại và nói chuyện đàng hoàng, tôi nghĩ mọi thứ đã được giải quyết mà không để lại sự gượng gạo gì cho ai cả. Vậy là tốt rồi.
Hôm nay, Kasumi-san đến nhà chơi. Qua đó, tôi càng hiểu rõ mối quan hệ thân thiết và lâu năm giữa Yotsumoto-kun và cậu ấy..
Tôi và Kasumi-san cũng học cùng lớp từ năm ngoái, nhưng thật ra gần như chưa từng trò chuyện riêng với nhau.
Kasumi-san là người vừa có vóc dáng đẹp, học giỏi, lại thân thiện với mọi người nên rất được yêu quý ở trường.
Mặc dù cả hai người đều nói rằng không hẹn hò, nhưng ở trường ai cũng cho rằng họ chỉ đang giấu mà thôi,vì họ ngại. Nhưng khi chứng kiến cảnh hôm nay, tôi nghĩ có lẽ đúng là họ không có gì thật.
Một trong những điều khiến tôi lo lắng nhất khi bắt đầu sống cùng Yotsumoto-kun chính là Kasumi-san.
Vì hai người vốn đã thân thiết, tôi sợ nếu đột nhiên mình chen ngang vào giữa họ thì Kasumi-san sẽ thấy tôi phiền phức mất.
Nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược.
Kasumi-san đón nhận mình bằng sự ấm áp như thể vừa có thêm một cô em gái. Bọn tôi đã nói chuyện rất vui vẻ về chủ đề làm bánh, và chắc chắn sẽ rất tuyệt nếu có thể cùng nhau làm bánh lần tới.
Mặc dù vậy, cũng có vài điều khiến tôi bận tâm.
Đó là việc Yotsumoto-kun cứ xem tôi như là em gái.
Đúng là anh ấy sinh trước, nên gọi là “anh”, còn tôi là “em gái” cũng không sai.
Nhưng mà mỗi lần bị gọi là “em gái”, tôi lại thấy hơi khó chịu, như có gì đó nghẹn ở ngực.
Chuyện được gọi là “em gái” vốn chẳng có gì lạ. Bạn bè trong lớp hay cả Kasumi-san cũng thường gọi tôi vậy vì tôi nhỏ nhắn. Nhưng với họ thì tôi chưa từng thấy khó chịu chút nào.
Không phải là tôi không muốn làm em gái hay không muốn làm người nhà của Yotsumoto-kun đâu.
Chỉ là, cứ mỗi lần bị anh ấy gọi như vậy trong lòng lại có cảm xúc khó mà diễn tả.
Tại sao vậy nhỉ?
Có lẽ vì cảm xúc đó mà khi đi siêu thị cùng nhau, tôi đã bày trò trêu chọc là khóa quần của anh ấy chưa kéo. Rồi lúc ăn kem Papico, tôi đã lần đầu thử “chọc quê” anh ấy. Kiểu chọc đó là tôi bắt chước từ Kasumi-san, vì tôi từng thấy cậu ấy thỉnh thoảng hay làm vậy với Yotsumoto-kun ở trong lớp.
Tôi từng nghĩ đến việc nói thẳng: "Đừng gọi tôi là em gái nữa", nhưng sợ sẽ khiến anh ấy nghĩ rằng tôi ghét anh ấy. Nếu thế có lẽ anh ấy sẽ bắt đầu giữ khoảng cách với tôi.Mà như vậy thì tôi càng không muốn một chút nào.
Khi mà bản thân tôi còn chưa hiểu rõ cảm xúc của mình, nên tôi không thể nào giải thích rõ ràng được với anh ấy.
Vấn đề thứ hai là chuyện tôi bị phát hiện đang lén luyện cách gọi tên anh ấy.
Mặc dù tôi đã thay đổi ngữ điệu một cách khéo léo để không ai nhận ra, vậy mà vẫn bị anh ấy phát hiện ra, xấu hổ chết đi được.
Đúng là hễ cứ cố tỏ ra mình trưởng thành hơn thực lực của bản thân thì thế nào cũng bị vấp ngã.
Vậy nên, có lẽ ngoài trước mặt mẹ và bố, tôi sẽ tiếp tục gọi anh ấy là “Yotsumoto-kun” như bình thường mà thôi.
Ngày hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện hơn cả ngày hôm qua, nên tôi cũng đuối sức mất rồi. Phải tranh thủ lên giường ngủ sớm thôi.