Với mọi người, giờ nghỉ trưa hôm nay cũng chẳng khác gì mọi ngày. Nhưng với tôi, đây lại là một buổi trưa đặc biệt hơn một chút.
Tôi tự hỏi không biết Yotsumoto-kun có thấy ngon miệng khi ăn hộp cơm tôi làm không. Không phải hôm nay là lần đầu tiên tôi nấu cho anh ấy ăn. Lần trước chỉ là một phần cơm làm vội, còn hôm nay thì là phiên bản "chính thức".
Tôi đã làm cùng với mẹ, nên chắc cũng không đến nỗi tệ đâu. Dù vậy, việc để người khác ăn món mình tự tay làm vẫn khiến tôi thấy hơi hồi hộp.
Mặc dù Yotsumoto-kun vẫn đang từ từ mở hộp cơm, tôi không tài nào rời mắt khỏi từng cử chỉ của anh ấy. A, Yotsumoto-kun cũng đang nhìn về phía này. Có vẻ anh ấy đã phát hiện ra tôi đang nhìn anh ấy
““Chloe, sao vậy? Cậu cứ bồn chồn từ nãy đến giờ đấy. Nếu là chuyện muốn đi vệ sinh thì cứ đi đi, không sao đâu.”
Sunohara Nayuta, người vừa đẩy ghế ngồi phía trước sát vào bàn tôi để ngồi chung, vừa mở hộp cơm vừa nói.
“Không sao mà. Ăn cơm thôi nào.”
Tôi tạo hình OK bằng ngón trỏ và ngón cái để ra hiệu với Nayuta rằng mình ổn. Tôi và Nayuta thân nhau một cách kỳ lạ từ hồi cấp hai. Khác với tôi, cậu ấy cao ráo, dáng người đẹp. Tham gia câu lạc bộ điền kinh, thậm chí còn có cả cơ bụng.
Có lẽ vì thế mà Nayuta thường hay chạm vào người tôi, hoặc véo má rồi nói những câu như “Chloe mềm mềm như bánh mochi ấy”.
Với kiểu tóc ngắn mát “Chloe, sao vậy? Cậu cứ bồn chồn từ nãy đến giờ đấy. Nếu là chuyện muốn đi vệ sinh thì cứ đi đi, không sao đâu.”
Sunohara Nayuta, người vừa đẩy ghế ngồi phía trước sát vào bàn tôi để ngồi chung, vừa mở hộp cơm vừa nói.mẻ cùng tính cách thẳng thắn, Nayuta rất được các bạn nam trong các câu lạc bộ thể thao yêu thích, nghe đâu cậu ấy đã từng hẹn hò với vài người rồi. Tôi liếc nhìn Yotsumoto-kun, thấy anh ấy đang đưa miếng trứng rán món tôi làm lên miệng.
Thấy anh ấy không ho sặc hay nhăn mặt thì chắc là ổn rồi.
Tối nay về, tôi sẽ hỏi kỹ xem anh ấy cảm thấy thế nào.
“Này, Chloe, có nghe tớ nói không đấy?”
“À… ừm, xin lỗi. Tớ hơi lơ là chút.”
“Cậu ổn chứ? Từ nãy đến giờ trông cậu kỳ lắm đấy.”
“Thật mà, tớ ổn. Vậy, hồi nãy đang nói đến đâu rồi nhỉ?”
“À thì, bạn trai của tớ. Mà không, giờ là bạn trai cũ rồi. Cái tên đó đúng là khốn nạn. Mới quen có một tháng đã ngoại tình rồi.”
“Hả! Ngoại tình á? Nayuta, bạn trai cậu là senpai ở CLB bóng đá đúng không?”
Mới quen một tháng mà đã lăng nhăng rồi sao?
Tôi còn đang sững người trước tin sốc thì…
“Trúng rồi nhé!”
“Ểhh!?”
Nayuta ném hạt đậu edamame từ món hijiki hầm vào miệng tôi đang há hốc vì ngạc nhiên.
“Miệng cậu mở to như vậy, tớ tưởng cậu muốn ăn phần của tớ cơ.”
“Tớ đâu có muốn.”
“Thật không? Nhìn cậu thèm thuồng lắm luôn ấy.”
“T-Thèm… Gác chuyện đó lại đã, cái chính là bạn trai cũ của Nayuta..”
““Hắn thì hết là bạn trai tớ từ lâu rồi. Cái thể loại mặc đồ lòe loẹt kiểu bánh bèo ấy, cứ bám lấy rồi tán tỉnh. Trong khi lúc quen tớ thì còn ra vẻ ‘tớ thích kiểu con gái thẳng thắn’. Bực quá nên lúc hắn đang tập bóng đá, tôi sút cho một cú vào mông, nguyền luôn là rách sụn chêm đầu gối cho biết mặt.”
“Cái kiểu nguyền rủa này nghe như thật luôn ấy, hơi sợ đó…”
Nayuta dù nổi tiếng, nhưng chuyện tình cảm lại chẳng mấy suôn sẻ. Quả nhiên tình yêu là chuyện không dễ dàng.
Có lẽ vì khát nước sau một tràng than thở, Nayuta ngửa đầu uống nước trong bình ừng ực rồi tiếp lời..
“Thôi bỏ tớ qua đi, còn cậu thì sao Chloe? Có thích ai chưa? Cậu được yêu mến gấp mười lần tớ ấy chứ.”
“T-Tớ không có thích ai cả đâu… với lại, tớ cũng không hiểu rõ cái cảm giác thích ai đó hay muốn hẹn hò là như thế nào…”
Nayuta bắt đầu nói với tôi như thể vừa mới uống rượu vậy. Trong bình đó đúng là không có cồn chứ…?
“Một cô gái thuần khiết như Chloe chắc không thể hiểu cảm giác gan ruột tớ sôi lên vì tức giận đâu nhỉ.”
“Tớ cũng đâu phải con nít hoài đâu! Năm nay tớ còn cao thêm 5mm lận đó.”
“5mm á?5mm thì cũng như không mà.”
“Không phải! 5mm mỗi năm thì 19 năm được 5cm , trăm năm là 50 đó!”
Nayuta bật cười, lấy tay che miệng. Năm cm thì hơi quái thật, nhưng tôi vẫn mong mình cao thêm khoảng tầm 10cm.
“Tớ mong chờ ngày cậu cao hơn tớ lắm đó. Mà này, cái vụ đó sao rồi?”
“Vụ gì?”
“Vụ cậu có anh trai mới đấy, Chloe.”
“À… chuyện đó…”
Giờ nghĩ lại thì, tôi đã kể chuyện đó cho Nayuta từ trước khi gặp gia đình của Yotsumoto-kun.
Yotsumoto-kun thì bảo Kasumi-san đừng nói ra chuyện chúng tôi sắp thành người một nhà.
Nhưng tôi không muốn giấu Nayuta, mà cậu ấy cũng không phải người hay tám chuyện, nên nếu tôi nhờ giữ bí mật thì chắc chắn sẽ giữ lời thôi.
Tôi liếc nhìn xung quanh một lượt, rồi ghé sát Nayuta thì thầm bằng giọng nhỏ:
“Thật ra thì… có chút khác biệt. Không phải người lớn tuổi gì đâu… mà là bạn cùng lớp… chính là Yotsumoto-kun.”
Nayuta đơ người, ánh mắt như đang hỏi: “Ai là Yotsumoto-kun thế?”
Tôi lặng lẽ liếc về phía bàn ăn trưa nơi Yotsumoto-kun đang ngồi.
“Thật hả? Trên đời lại có chuyện vậy á?”
Cậu ấy tròn xoe mắt, nói nhỏ nhưng đầy ngỡ ngàng.
Ngay cả tôi lúc biết tin trong buổi gặp mặt cũng phải thốt lên vì sốc “Không thể nào!”
Nayuta lại quay sang nhìn Yotsumoto-kun, rồi nhìn hộp cơm của tôi.
“Khoan đã… đừng nói với tớ là hộp cơm Yotsumoto đang ăn…”
“Suỵt… T-Tại tớ không thể làm mỗi một phần cho mình được, nên…”
Dù chẳng làm gì sai, tai tôi vẫn nóng ran, mồ hôi cũng bắt đầu rịn ra sau lưng..
“Hừm… Cơm hộp của Chloe à? Vậy ra sau chuyện lần trước cũng có chút dây dưa ha.”
Nói rồi, Nayuta cắn một miếng cơm nắm mà cậu ấy vừa gỡ ra.