Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

164 4466

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

42 252

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

81 2787

Vị Thần Ngủ Say Trong Sóng Biển Mênh Mông

(Đang ra)

Vị Thần Ngủ Say Trong Sóng Biển Mênh Mông

安田 のら

Tuy nhiên những tháng ngày yên bình không kéo dài được lâu, và Akira, cậu bé không mang trong mình dấu hiệu của tinh linh kể từ khi sinh ra, quyết định bước chân lên đường phiêu lưu để hiểu rõ hơn về

1 1

WN - Chương 21:Khoảng cách với em gái kế

Chiếc Gateau au chocolat ăn kèm với kem tươi lần này còn ngon hơn cả lúc ăn thử, và nó cũng rất hợp với ly cà phê (có sữa, không đường) mà tôi đã nhờ Kasumi pha như mọi khi.

Kasumi thì nói kiểu “tôi cũng làm được đấy chứ”, nhưng chắc chắn là nhờ Torishima âm thầm hỗ trợ rất khéo léo rồi.

“Thời này Yotsumoto-kun trông vẫn còn bé nhỉ.”

“Ừ nhỉ. Mắt cũng chưa chết như bây giờ.”

“Mắt tớ bây giờ cũng đâu có chết!”

Sau khi ăn xong bánh, theo yêu cầu của Nanase-san, bọn tôi bắt đầu buổi “xem ảnh kỷ yếu” và cả ảnh chụp hồi tiểu học giữa tôi với Kasumi.

Kỷ yếu tiểu học và trung học thì không nói làm gì, nhưng giữa thời đại kỹ thuật số này mà cất công in ảnh ra, còn sắp xếp chúng theo thứ tự thời gian rõ ràng, thì đúng là người rảnh rỗi thật.

“Lúc này Jumonjigaoka-san dễ thương ghê.”

“Torishima-kun, gan to nhỉ. Hay là lát nữa lúc luyện kiếm, cậu làm đối thủ cho tôi nhé? Tất nhiên là không mặc giáp rồi.”

“Xin đính chính, ‘lúc này cũng dễ thương’ ạ.”

Torishima đúng là kiểu người vừa mới ghi điểm với vụ làm bánh thì ngay lập tức lại tự kéo điểm xuống như thế đấy.

Rồi thời gian vui vẻ của cả bốn người cũng nhanh chóng trôi qua, đến chiều thì buổi làm bánh hôm nay kết thúc.

Về đến nhà, ngay lúc vừa tháo giày ở cửa thì tôi quay lại nói lời cảm ơn với Nanase-san đang ở phía sau.

“Cảm ơn em chuyện trước khi ăn bánh nhé.”

“Trước khi ăn bánh…?”

Nanase-san nghiêng đầu, như thể chưa hiểu đầu đuôi.

“Ý anh là lúc em bảo anh thay đồ kendo ấy. Lúc đó anh đang đổ mồ hôi sau buổi luyện kiếm, người lại còn có mùi từ bộ giáp nữa, nên em mới nói thế đúng không?”

“À, chuyện đó thì…”

“Dù có Kasumi và Torishima ở đó đi nữa, nếu em mà bảo thẳng là anh có mùi thì chắc anh tổn thương lắm, nên em mới tế nhị như vậy phải không? Xin lỗi, lại để em phải để ý rồi.”

“Không phải là vì để ý hay gì đâu. Em chỉ nghĩ bộ đồ quý giá đó không nên bị dính bẩn bởi đồ ngọt thôi mà…”

…Ủa, vậy là tôi hiểu nhầm hả? Nghe như kiểu tự ảo tưởng thì đúng hơn…

Vì xấu hổ với chính sự ảo tưởng của bản thân, tôi đơ người, mặt cũng bắt đầu nóng lên từng chút một.

Nanase-san thì tiến sát mặt lại gần ngực tôi, rồi bắt đầu… hít hít ngửi mùi tôi. Nhịp thở của em ấy xuyên qua lớp áo mỏng chạm vào ngực khiến tôi thấy nhột nhột.

Nếu là cún nhà tôi mà làm thế này thì chắc tôi đã xoa đầu và vuốt ve nó thật nhiều rồi, nhưng làm vậy với Nanase-san thì chắc to chuyện mất.

“Lúc đó cũng như bây giờ, em không hề thấy anh có mùi đâu.”

Sau khi hít ngửi người tôi một hồi, Nanase-san mỉm cười như muốn trấn an tôi rằng không có gì phải lo lắng cả.

“T–tại vì anh vừa thay đồ rồi dùng khăn giấy lau mồ hôi nên giờ mới không có mùi thôi, chứ lúc đó thì anh đang đổ mồ hôi mà…”

“Vậy nên giờ anh mới có mùi hơi ngọt đúng không?”

Mùi ngọt đó chắc là từ khăn giấy hương đào tôi dùng lúc nãy.

Mặc dù Nanase-san chỉ đang nói cảm nhận về mùi hương của khăn giấy thôi, nhưng khi nghĩ rằng mùi ngọt đó đang tỏa ra từ người mình thì tôi cũng thấy hơi ngại.

e94c1c75-815b-4ee8-9057-9d045c3e8e7f.jpg

Cùng lúc đó, tôi lại bắt đầu thấy lo cho Nanase-san, người vừa sát lại, hít ngửi người tôi không chút ngần ngại như thế. Em ấy có vẻ hơi… thiếu phòng bị, hoặc đơn giản là khoảng cách với người khác hơi gần.

“Nanase-san này, nếu là con gái với nhau thì còn được, chứ làm thế này với mấy bạn trai khác là không ổn đâu. Có khi làm vậy xong, họ tưởng em có ý rồi tỏ tình cũng nên.”

“Ý anh là….”

Đíng đong~.

Tiếng chuông cửa vang lên, cắt ngang lời Nanase-san.

Tôi thầm nghĩ “được cứu rồi” rồi vội xỏ giày, mở cửa ra thì thấy người đứng đó là Kasumi.

“Sao thế? Cậu quên gì à?”

“Không, không phải. À thì… mai là…”

Kasumi nhìn xuống dưới, miệng lúng búng..một biểu cảm hiếm thấy từ cậu ấy.

“Mai?”

Tôi có hứa gì với cậu ấy không nhỉ? Hay là mai có game mới ra, và cậu ấy muốn chơi ở phòng tôi? Nếu vậy thì có lẽ cậu ấy không muốn Nanase-san biết nên mới lưỡng lự.

“Cậu quên cả sinh nhật mình rồi à.”

“À… đúng rồi, ngày mai sinh là nhật tớ mà.”

“Tớ nghĩ chắc mai gia đình cậu sẽ tổ chức gì đó, nên mới tới đưa quà trước.”

Kasumi nói rồi đưa cho tôi túi giấy cậu ấy đang cầm.

Những năm trước thì bố tôi khá bận, nên tôi cũng chẳng có sinh nhật gì ra trò. Có chăng là được ăn bữa tối hoành tráng ở nhà Kasumi thôi.

“Không cần phải làm vậy đâu.”

“Chuyện đó không sao. Chỉ là nghĩ xem Masaki thích gì mới khó đấy.”

“Nếu cậu đã nghĩ nhiều vậy rồi thì… tớ mở luôn bây giờ được không?”

“Ừ.”

Tôi mở gói quà cỡ A5 trong túi giấy thì thấy bên trong là đĩa Blu-ray vở kịch ‘Elf và Samurai’ của đoàn kịch Ultra Express.. vở mà cả tôi và Kasumi đều thích. ‘Elf và Samurai’ là câu chuyện về Ishikawa Goemon bị xử tử bằng cách nấu trong vạc rồi chuyển sinh sang dị giới, nơi anh cùng một mỹ nữ tộc elf bắt đầu chuyến phiêu lưu. Xem trực tiếp ở nhà hát thì có cảm giác sống động, nhưng xem bản ghi hình thì lại thấy được cả biểu cảm chi tiết của diễn viên là điểm rất đáng giá.

“Đây là vở kịch diễn vào năm bọn mình thi nên không đi xem được đúng không?”

“Đúng thế. Hồi đó Masaki tiếc lắm vì không đi xem được mà.”

“Cảm ơn nhé. Lần tới cùng xem với tớ nhé.”

“Không chỉ với tớ đâu, rủ cả Chloe-chan xem cùng luôn đi. Chắc chắn xem xong là Chloe-chan cũng nghiện như tụi mình cho xem.”

Trước lời mời của Kasumi, Nanase-san mỉm cười đáp: “Em cũng muốn xem lắm”, nhưng…

“Em ổn chứ? Trông sắc mặt không được tốt lắm.”

Bình thường em ấy đã trắng rồi, giờ trông còn hơi nhợt nhạt.

“À, vâng… Em không sao đâu ạ. Chắc là do hôm nay vui quá nên hơi mệt. Em xin phép lên phòng trước nhé.”

Nói rồi, em ấy không nhìn lại phía này mà chạy vội lên lầu và vào phòng mình.