Nanase đến báo là bánh sắp làm xong, nên tôi kết thúc buổi luyện tập với ông Genryuu rồi quay về căn nhà chính mang đậm phong cách Nhật cổ của gia đình Jumonjigaoka.
Vừa mở cửa ra, hương chocolate nhẹ nhàng thoảng qua trong sảnh nơi còn rộng hơn cả phòng tôi. Càng tiến gần đến nhà bếp, mùi hương ấy lại càng nồng hơn, ngọt ngào hơn.
Chưa thấy có mùi khét gì, nghĩa là "đồ ăn hắc ám" do Kasumi làm vẫn chưa xuất hiện.
Bước vào bếp, tôi thấy Kasumi đang rửa đống dụng cụ làm bánh đã dùng, Nanase thì rắc đường bột lên chiếc bánh vừa nướng xong, còn Torishima hôm nay lại đội mũ đầu bếp, đang chuẩn bị phần kem tươi để trang trí.
Với sự phân công thế này thì có vẻ mọi thứ sẽ suôn sẻ đấy.
“Cả kem tươi luôn à? Chơi lớn ghê.”
“Cuối cùng thì chuyên gia ăn uống của chúng ta cũng chịu xuất hiện rồi.”
Kasumi vừa tắt nước sau khi xong phần rửa bát, vừa nói một cách đầy châm biếm.
“Cậu thật sự mặc đồ kendo để tập à? Với gương mặt như của Masaki thì lại hợp không tưởng luôn đấy.”
“Câu đó không phải là đang khen đâu, đúng không?”
“Không phải vậy đâu ạ. Em thấy Yotsumoto-kun mặc thế trông cũng ngầu lắm đấy chứ.”
“Chloe-chan, đừng có khen nhiều quá~. Chloe mà nói cậu ta ngầu là kiểu gì cũng lên mặt cho coi.”
Ai nói gì thì nói, chẳng ai chịu để yên cho tôi cả.
Thật ra tôi cũng khá thích mặc kendo vì nó khiến tinh thần mình nghiêm túc hẳn lên. Nhân tiện, Kasumi cũng mặc kendo mỗi khi luyện tập, nhưng với khí chất lạnh lùng của cậu ấy thì trông còn ngầu hơn tôi nhiều.
“À mà này, đầu bếp Torishima, cái bánh chocolate này làm xong rồi à?”
“NO, NO. Đây không phải bánh chocolate. Đây là Gateau au chocolat!”
Đột nhiên cậu ta đổi sang kiểu nói nửa mùa như người phương Tây.
“Gateau au chocolat chẳng phải cũng là một loại bánh chocolate à?”
“YES. “Bánh chocolate”là từ tổng quát. Trong đó có gateau au chocolat, fondant au chocolat, brownie, v.v...”
“Torishima, cái kiểu nhân vật đó khó tiếp chuyện lắm, nên dừng lại đi được không?”
“Cảm ơn trời đất, Kasumi. Tớ đang phân vân không biết nên lờ đi đến khi nào nữa đây.”
“OH, chúa ơi…”
Torishima, như thường lệ, lại bị Kasumi "tiễn về trời" bằng một lời nói ngắn gọn.
Công nhận hai người này phối hợp ăn ý thật.
“Tội nghiệp Torishima-san quá. Hôm nay cậu ấy là người góp công lớn nhất mà.”
“YES, cảm ơn, Nanase-san. Người duy nhất đánh giá cao tớ như thế… chắc chỉ có mình cậu thôi.”
Torishima tạo dáng nháy mắt kèm theo động tác giơ ngón tay cái, khiến cho ngay cả Nanase-san cũng ngẩn người, không biết phải phản ứng thế nào trước hành động của cậu ta.
Torishima, Nanase-san đang bị cậu làm cho sợ kìa.”
Nhìn thấy biểu cảm của Nanase-san, có vẻ cuối cùng Torishima cũng nhận ra mình đã hơi quá đà, liền khẽ ho một tiếng để lấy lại phong độ.
“Dù sao thì hôm nay bọn tớ làm thử gateau au chocolat. Nãy bọn tớ mới nếm thử một chút thôi, nhưng chắc là ngon lắm đấy. Masaki, cậu ăn thử xem sao.”
Nanase-san đưa cho tôi một đĩa nhỏ có sẵn bánh. Tôi dùng tay bốc một miếng bánh vừa miệng và cho vào miệng.
Ngay khi vừa cắn, vị chocolate đậm đà cùng vị ngọt lan tỏa khắp miệng. Bánh vẫn còn hơi ấm, khiến cho phần bên trong như tan chảy. Ăn không cũng ngon, mà chấm thêm kem tươi của Torishima thì lại càng hấp dẫn hơn.
“Cái này... ngon thật đấy.”
“Thấy chưa! Thấy chưa! Giờ thì cậu phải nhìn tớ bằng con mắt khác rồi nhá!”
Tôi gật đầu, để mặc vị ngọt tan dần trong miệng.
Mà đúng thật, bánh ngon như thế này mà được mời ăn thường xuyên thì con gái tuổi lớn chắc phải canh chừng cân nặng dữ lắm. Tôi phần nào hiểu được cảm giác của chị gái Torishima rồi.
“Nhưng mà hôm nay không chỉ mình tớ làm đâu, Nanase-san với Jumonjigaoka-san cũng giúp một tay nữa.”
“Kasumi mà tham gia vào mà món đó không hóa thành đồ ăn hắc ám là phép màu đấy.”
“Cái gì mà máy tạo đồ ăn hắc ám chứ!”
“Đâu ai nói là máy tạo đồ ăn hắc ám đâu mà…”
Tôi vô thức cãi qua cãi lại với Kasumi như thường ngày, chẳng khác gì lúc hai đứa đi chơi cùng nhau, thì bất chợt cảm thấy vạt quani hakama bị kéo nhẹ.
“Hửm? Có chuyện gì à?”
“À, là… Em nghĩ nếu lát nữa pha trà xong mà mọi người cùng ăn thì không nên để đồ của anh bị dơ nên anh thay đồ trước thì hơn ạ…”
Cách em ấy ngước lên nhìn tôi khiến tôi hiểu ngay là có ẩn ý.
Chắc chắn là… người tôi đang bốc mùi mồ hôi và mùi giáp kendo sau khi luyện tập.
Có lẽ Nanase-san nghĩ nếu nói thẳng kiểu “Yotsumoto-kun à, người anh đang hôi quá nên nếu cứ thế mà vào uống trà cùng thì em thấy khó chịu, phiền anh đi thay đồ đi” thì tôi sẽ tổn thương, nên mới chọn cách nói vòng vo như vậy.
Phải rồi, giống cái cách mà khi đi ăn với con gái mà thấy có rong biển dính vào răng, người ta sẽ nhẹ nhàng hỏi “Cậu có cần đi vệ sinh không?” thay vì nói thẳng ra.
“Ừ, chắc anh nên đi thay đồ. Mặc thế này ngồi ăn cũng hơi bất tiện.”
“Được rồi, em sẽ đi phà trà, anh cứ nhanh nhanh thay đồ đi. Vẫn như mọi khi đúng không.. anh?”
“Ừ, như mọi khi nhé.”
Nói xong, tôi quay về nhà, nhanh chóng cởi đồ, dùng giấy lau người, rồi xịt chút khử mùi để xử lý tạm thời.
Thật ra tôi muốn tắm luôn, nhưng thế thì mất thời gian quá.
Tôi thay áo sơ mi và quần jeans, soi gương xem có gì kỳ cục không.
Lúc mặc áo, tôi phát hiện ra mùi nước xả vải đã khác trước. Có lẽ Misaki-san đã đổi loại và vì thích mùi này. Tự nhiên tôi lại nghĩ không biết đồ của Nanase-san có cùng mùi không...
Khoan..tôi biến thái rồi chăng? .. Không, không đến mức đó đâu. Chắc là không.
Bánh gato sô-cô-la