Tiếp tục:
–·–·–·–
"Nói không để tâm gì thì là nói dối… Nhưng hiện tại, cháu chỉ muốn trân trọng mối quan hệ gia đình này. Muốn coi trọng Nanase-san như một người em trong nhà mà thôi.”
“Quả nhiên, nhóc đúng là thú vị thật đấy. Nếu là ta thì trước khi dọn về sống chung, ta đã tranh thủ tán tỉnh con bé rồi.”
Nghe câu trả lời của tôi, ông Genryuu bật cười, vừa vỗ bốp bốp vào vai tôi bằng bàn tay rắn chắc của mình.
“Khoan khoan, ông đập mạnh quá, đau thật đấy ạ…”
Bác bỏ ngoài tai lời phàn nàn của tôi, rồi tiếp tục..
“Với lại, cũng lâu lắm rồi ta mới được nghe nhóc nói mình muốn trân trọng một ai đó như thế này.”
Tôi từng nói là muốn trân trọng ai đó sao? Điều tôi muốn trân trọng chỉ là một cuộc sống yên bình, không gây rắc rối mà thôi.
“Nhớ hồi nhóc mới chuyển đến làm hàng xóm nhà ta, bắt đầu chơi với con bé Kasumi ấy. Có lần nó suýt bị đám nhóc khác bắt nạt, nhóc đã một thân một mình lao vào cứu mà bị đánh cho một trận nhớ đời. Hồi đó ta có đến cảm ơn, nhóc cũng đã nói y như bây giờ ‘Kasumi là người bạn quan trọng của nhóc’, phải không?”
“À… chuyện đó à. Hồi đó cháu nói mấy lời kiểu đó thật sao? Nghe ngầu dữ…”
Giờ tôi chẳng còn nhớ rõ vì sao Kasumi lại bị bắt nạt nữa. Nhưng tôi nhớ có đến ba, bốn đứa vây lấy một mình cậu ấy. Lúc đó tôi còn nhỏ, người thì gầy gò, chưa được ông Genryuu rèn luyện như bây giờ. Vậy mà vẫn lao vào cứu chỉ vì nghĩ bạn mình đang gặp nguy hiểm. Nghĩ lại thì đó là một hành động liều lĩnh thật sự. Lẽ ra tôi nên kéo Kasumi chạy trốn, hoặc kêu cứu người lớn thì tốt hơn.
“Kasumi còn kể là lúc đó nhóc chẳng phản kháng gì cả, chỉ đứng yên chịu trận. Ta thấy lũ trẻ đánh nhau thì thường là đôi bên cùng xông vào, nên mới nghĩ nhóc là một đứa thú vị.”
“Chắc là… cháu nghĩ nếu mình đánh trả thì cả hai bên đều bị phạt, nên cố chịu vậy thôi ạ.”
…Hoặc cũng có thể vì tôi sợ quá không dám làm gì, rồi bị đấm cho như cái bao cát.
Bọn nhóc đánh tôi ngày đó nên biết ơn tôi đi là vừa. Nếu tôi không ở đó, chúng nó mà động đến Kasumi thì chắc đã bị ông Genryuu cho biết tay rồi.
Mà bị người khác kể lại một câu chuyện mơ hồ trong ký ức của mình cũng khiến tôi ngượng ngùng vô cùng. Để ngăn chuyện cũ bị đào sâu thêm, tôi nhanh chóng chuyển chủ đề về Nanase-san.
“D-dù sao thì, cháu chỉ muốn trân trọng Nanase-san. Nhưng… khoảng cách giữa hai người hay nói sao nhỉ… cháu vẫn chưa biết phải cư xử thế nào cho đúng với vai trò anh em cả…
Ông Genryuu chống tay lên cằm, nghiêng đầu trầm ngâm.
“Anh em à… Ở tuổi nhóc mà đột nhiên có một cô em gái bằng tuổi, bắt nhóc phải ép mình vào khuôn mẫu ‘anh trai em gái’ thì đúng là khó thật.”
Nghe ông nói vậy, tôi cảm thấy như được mở mắt.
Bố tôi tái hôn, và chúng tôi trở thành người một nhà, thành anh em với nhau. Không đến mức phải “đóng vai” gì cả, nhưng nếu mỗi người sống sao cho giống với vai trò của mình, thì lần này, có lẽ cái gọi là gia đình sẽ không bị tan vỡ nữa.
“Cháu nghĩ… đúng là mình đang bị ràng buộc bởi cái khuôn gọi là anh em.”
“Khi suy nghĩ bị giam cầm bởi khuôn mẫu, người ta sẽ không thể nhìn thấy được những gì nằm ngoài nó.”
“Vậy cháu nên làm gì mới đúng?”
“Cái đó phải tự nhóc nghĩ lấy. Đừng bao giờ trông đợi có sẵn câu trả lời rồi làm theo cái khuôn. Làm vậy chẳng có ích gì đâu.”
Tôi uống thêm một ngụm nước, đặt chai nước vẫn còn một nửa xuống, rồi đứng dậy, cầm lấy thanh shinai.
Nếu làm theo đáp án người khác đưa ra mà thất bại, tôi sẽ dễ dàng đổ lỗi cho câu trả lời ấy.
Chính vì thế
“Cháu hiểu rồi. Có thể chưa tìm ra ngay, nhưng cháu sẽ tự suy nghĩ theo cách của riêng mình.”
“Phải đó. Còn trẻ thì cứ nghĩ nhiều vào, thất bại nhiều vào, rồi lại nghĩ tiếp. Có như vậy mới trưởng thành được, như ta đây này.”
Ông Genryuu lại phá lên cười lớn. Hôm nay bác ấy có vẻ rất vui.
Tôi bắt đầu vung kiếm như để xua tan hết những tạp niệm trong đầu. Trước hết, tôi phải đối mặt với chính mình.
“Mà nghĩ cũng lạ, một đứa như nhóc mà còn bị chuyện này làm phiền lòng… Kasumi cũng không thể mãi làm cô công chúa nữa rồi.”
“Khoan, Ông nói thế là sao… Ấy da!”
Ngay khi tôi vừa hỏi, Ông Genryuu vung shinai, khẽ gõ một cái vào mông tôi.
“Đừng có phân tâm! Mau tập trung vung kiếm đi!”
Giữa từng nhịp vung kiếm đều đặn, cảm giác nặng nề trong lồng ngực tôi dường như cũng nhẹ bớt phần nào.