Xin lỗi… Tại cái ảnh selfie quá mức… à không, quá đặc sắc nên em hơi bị mất kiểm soát.”
“Vừa rồi em định nói là ‘buồn cười’, đúng không?”
“Lý do tại sao ảnh selfie của anh không được đẹp em nghĩ có vài điểm chính. Trước hết, đừng chụp thẳng từ chính diện nữa. Chụp chính diện khiến khuôn mặt bị phẳng và thiếu chiều sâu đấy.”
Bỏ qua lời tôi vừa nói, Nanase-san nhẹ nhàng rút điện thoại ra, mở Instagram, rồi lướt qua vài tấm hình của các mẫu nữ sinh trung học. Quả thật, rất ít tấm chụp từ chính diện, hầu hết đều hơi nghiêng mặt một chút.
“Công nhận. Mọi người đều nghiêng mặt nhẹ, mà hình như cũng không ai cười quá tươi nữa.”
“Đúng vậy. Với người mới bắt đầu thì không nên cố nở nụ cười lớn hay khoe răng đâu. Chỉ cần cười nhẹ, mỉm một cái thôi là đủ. Còn nữa, Yotsumoto-kun, đừng có cố trợn to mắt quá mức. Lông mày anh đang nhăn, trán cũng đầy nếp nhăn rồi kìa.”
Đúng như em ấy nói, tôi thường cố mở to mắt để che đi vẻ mặt khó gần, nhưng hóa ra lại khiến tổng thể gương mặt trở nên kỳ cục hơn.
“Nhưng nếu không mở to mắt, chẳng phải mặt anh trông càng khó gần hơn à?”
“Không sao. Với ánh mắt của anh thì em nghĩ phong cách lạnh lùng, cool ngầu sẽ hợp hơn. Không phải cứ cười mới là tốt đâu. Anh có điểm thu hút riêng, nên thể hiện đúng kiểu của mình sẽ cho ra ảnh đẹp hơn.”
Nghe lời Nanase-san chỉ tôi thử selfie lại. Kết quả là, bức hình lần này tự nhiên hơn hẳn so với những lần trước.
Có vẻ nụ cười gượng ép mới chính là thứ khiến ảnh trông thiếu tự nhiên.
“Ồ, lần này được đấy. Vậy, giờ chúng ta thử chụp chung nhé?”
“Ế!? Chụp với em á!?”
“Vâng. Thường thì anh sẽ chụp ảnh cùng ai đó nhiều hơn là selfie một mình đúng không? Nên tập quen với việc này sẽ có ích hơn đó.”
Nói thì nghe hợp lý, nhưng...
Điều Nanase-san định làm không phải kiểu nhờ người khác chụp ảnh hai người đứng cạnh nhau, mà là selfie đôi. Tức là chỉ có một camera và hai người phải rất sát nhau mới lọt được vào khung hình.
“À thì… Thật ra anh cũng không hay chụp ảnh với ai lắm, nên chắc không cần thiết phải luyện kiểu đó đâu”
“Có thể trước đây là vậy, nhưng bây giờ em và mẹ em cũng ở đây mà. Từ giờ sẽ có nhiều dịp hơn để chụp ảnh cùng nhau đấy.”
Một lần nữa, lời nói của tôi bị bơ đi. Nanase-san liền ngồi sát cạnh tôi trên ghế sofa, rồi lấy điện thoại ra chuẩn bị selfie.
Đợi đã, đợi đã… Sao tự dưng gần quá vậy!? Vai, hông, cả người đều chạm vào nhau rồi!?
“Hừm… Thế này thì anh Yotsumoto-kun hơi to con nên khó vào khung hình quá.”
Em ấy thử điều chỉnh góc chụp, nhưng chiều cao lệch quá nhiều, cộng thêm tôi cố không quá gần nên cứ loay hoay mãi không được góc đẹp.
“À đúng rồi. Không phải ngồi cạnh mà ngồi lên trên thì sẽ ổn hơn.”
“Ngồi..?”
“Lên trên…?”
“Xin phép ạ.”
Vừa nói xong, Nanase-san liền nhẹ nhàng trèo lên… ngồi ngay trên đùi tôi.
Cơ thể nhỏ nhắn mềm mại, đôi vai mảnh mai, mái tóc thơm mùi hoa ở ngay dưới cằm tôi. Lượng thông tin dồn dập khiến não tôi xử lý không kịp.
Tôi không còn lối thoát nữa. Nhịp tim loạn xạ, đầu óc quay cuồng.
Gần thế này… em ấy chắc chắn sẽ nghe thấy tiếng tim tôi đập!
“Ừm, tư thế này có vẻ ổn rồi. Rồi nhé, chuẩn bị chụp! Mặt thả lỏng ra một chút, mắt nhìn hơi trên ống kính một chút nha.”
Mặc kệ tôi đang vật lộn với cảm xúc, Nanase-san cứ thế bắt đầu chụp.
Dĩ nhiên là gương mặt tôi chẳng thể nào thả lỏng lại được. Và phải đến lần chụp thứ sáu, Em ấy mới gật đầu hài lòng.
Sau khi chụp xong, Nanase-san rời khỏi đùi tôi, còn tôi thì ngã ngửa người ra ghế sofa như thể bị vắt kiệt sức hoàn toàn.
Khoảng cách đó… là quá nguy hiểm với “anh em kế” như chúng tôi. Nếu còn là tiểu học thì không sao, chứ bây giờ đã là học sinh cấp ba rồi!
Vả lại, mỗi lần chụp lỗi là em ấy lại xoay người để chỉnh tư thế, hoặc quay mặt lên nhìn tôi sát bên… Thế là sao chứ!?
Vậy nên, lần này dù tôi có thấy “lạ lạ” một chút chắc cũng đâu phải lỗi của tôi.
“Em… nặng lắm à?”
Nanase-san phồng má, chu môi. Tôi lắc đầu lia lịa
“Thế thì sao trông anh mệt mỏi ra thế kia?”
..Hỡi cô em gái yêu dấu. Nếu không nằm yên thế này thì anh không thể trấn tĩnh lại được đâu.
Trong đầu tôi lập đi lập lại công thức toán học vừa học hôm trước, miệng thì nói dối “chỉ là chân hơi bị tê thôi”. Biết là nói dối là không tốt, nhưng lần này… làm ơn, hãy tha cho anh.
Vì..anh thực sự đã cố gắng hết sức rồi.