“Thành ra vầy rồi nên cả Torishima cũng sẽ tham gia làm bánh luôn đó, em không phiền chứ?”
Tôi vừa ngồi trên sofa trong phòng khách, vừa hỏi Nanase-san người đang ngồi bên cạnh và chầm chậm đưa từng thìa pudding vào miệng.
Hôm nay là ngày đầu tiên Nanase-san đi học kể từ khi chuyển đến sống cùng. Sau bữa tối, chúng tôi đang cùng nhau ăn món tráng miệng là pudding do Misaki-san mua về.
Chiếc pudding đặc quánh được đựng trong chiếc cốc có in hình một thám tử kiểu hard-boiled , vị béo ngậy, mềm mịn tan ngay trong miệng. Trước đây, bữa ăn nhà tôi chỉ toàn đồ ăn sẵn hoặc món đơn giản do tôi tự nấu, nên chưa bao giờ có cảnh ngồi thư giãn tráng miệng như thế này sau bữa tối. Không khí bữa ăn thay đổi hẳn, khiến tôi vẫn chưa kịp mà thích nghi.
“Cái đó thì em không phiền đâu, nhưng Torishima-san có giỏi nấu ăn hay làm bánh không vậy ạ?”
“Yên tâm. Cậu ấy dù không giống ai nhưng thật ra lại nấu ăn rất tốt.”
Hồi cấp 2, Torishima từng tin rằng nếu giỏi việc nhà như nấu ăn hay dọn dẹp thì sẽ dễ được con gái yêu thích hơn, thế là cậu ấy luyện tay nghề rất chăm chỉ. Trong buổi học nấu ăn năm ngoái, khi cả lớp đội khăn tam giác thì chỉ có cậu ta đội mũ đầu bếp thật hẳn hoi, nhìn cứ tưởng làm trò nhưng ai ngờ tay nghề cực kỳ điêu luyện, món ăn ngon đến mức mọi người sốc luôn.
“Nói mới nhớ, lần đó cậu ấy được cả lớp gọi là ‘đầu bếp’ luôn ấy nhỉ.”
“Không chỉ món mặn, cậu ta còn thường xuyên làm bánh ở nhà để đãi gia đình nữa.”
Nghe đâu bánh của Torishima được cả nhà cậu ta yêu thích, đến mức chị gái phải bắt giảm bớt số lần làm bánh vì nếu ăn tiếp thì sẽ béo mất.
“Vậy chắc cậu ấy còn giỏi hơn em rồi.”
“Hôm nay, nghe bảo cậu ấy còn phấn khích đến mức hét lên ‘Cuối cùng thì cũng được làm bánh cùng con gái!’ nữa kia. Chỉ mong đừng vì quá háo hức mà hỏng việc thôi.”
Tôi vừa nói vừa đưa thìa pudding vào miệng, nghĩ bụng: “Chắc ba đứa cùng làm bánh thì sẽ vui lắm đây.”
“À mà, trưa nay Kasumi-san bảo lúc nhìn thấy bức ảnh em gửi buổi sáng, anh đã nở một nụ cười đầy khả nghi kia kìa.”
“Phụt!? Khụ khụ khụ!”
Bị Nanase-san nói bất ngờ, tôi suýt nữa thì bị pudding làm nghẹt thở.
Lúc nghỉ trưa, tôi ra ngồi một mình ở cầu thang ngoài trời để nghỉ ngơi sau buổi sáng mệt mỏi. Vậy mà không ngờ Kasumi lại đi lén mách chuyện đó. Có vẻ từ giờ phải cẩn thận hơn, vì mọi thông tin có thể được chuyển thẳng từ Kasumi đến Nanase-san bất cứ lúc nào.
“Anh ổn chứ? Có cần uống tí trà không?”
“Ổn, chỉ là suýt chết vì pudding mà thôi…”
“Nói đùa được thì chắc là ổn rồi nhỉ.”
Nanase-san đưa tôi cốc trà, tôi nhận lấy và uống một ngụm. Có vẻ tình hình đã tạm ổn.
“Thật ra thì... đó là do Kasumi thêm mắm dặm muối thôi. Anh chỉ cảm thấy ấn tượng vì em chụp selfie đẹp thật. Con gái lúc nào cũng chụp ra ảnh dễ thương cả, còn anh mà tự chụp thì toàn ra mấy tấm nhìn muốn vứt đi luôn.”
“Ể…Vậy à? Em chưa bao giờ được khen chụp selfie đẹp nên cũng không rõ nữa…”
Nanase-san vừa nói vừa dùng thìa khuấy nhẹ trong không khí.
“…À này, hay anh thử chụp một tấm selfie đi. Như vậy em sẽ dễ chỉ ra điểm cần cải thiện hơn.”
“Ơ, khoan… cái đó thì… cho anh xin đi. Anh biết chắc sẽ chụp hỏng mà.”
“Thì mới cần luyện chứ. Với lại, bị người lạ nhìn còn ngại hơn, chứ người trong nhà thì có gì đâu.”
Nghe thì hợp lý đấy, nhưng mà người trong nhà kiểu gì chứ? Là Nanase-san đấy? Quá sức ngại luôn…
“Được rồi… được rồi. Nhưng chỉ một tấm thôi đấy. Và đừng có cười anh nhé!”
Tôi khởi động camera điện thoại, chỉnh lại góc, gắng gượng nặn ra một nụ cười gượng gạo rồi “click’ chụp..
Ngay lập tức ảnh hiện lên màn hình.
…Quả đúng như tôi lo sợ. Chỉ là một bản sao nhợt nhạt, xấu hơn cả cái mặt tôi thường thấy trong gương nữa. Trông như đang cố giả bộ cười, nhưng lại giống nhân vật phản diện trong phim kinh dị hơn.
“Đó, em thấy chưa, không thể bằng em được đâu…”
Nanase-san nhìn tấm ảnh rồi ôm bụng một tay, tay còn lại che mặt, run rẩy cả người như sắp nổ tung vì nhịn cười.
“…Nè, Yotsumoto-kun, đừng có cố gắng hết mình để chọc cười người ta như vậy chứ.
“Anh nghiêm túc đấy! Không hề nhắm tới chọc cười gì đâu, một chút cũng không!”
Vậy đấy… Trình độ selfie của tôi không phải dạng “kém”, mà đã đạt đến tầm “trò hề” luôn rồi.
Nanase-san sau một hồi thở dốc cuối cùng cũng bình tĩnh lại, chậm rãi nhấp một ngụm trà cho hoàn hồn.
Hard-boiled detective: một thám tử kiểu “đời”, từng trải, thường thấy trong truyện noir như Sherlock Holmes kiểu hiện đại hoặc nhân vật chính trong phim hành động kiểu Mỹ.