Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

164 4466

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

42 252

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

81 2787

Vị Thần Ngủ Say Trong Sóng Biển Mênh Mông

(Đang ra)

Vị Thần Ngủ Say Trong Sóng Biển Mênh Mông

安田 のら

Tuy nhiên những tháng ngày yên bình không kéo dài được lâu, và Akira, cậu bé không mang trong mình dấu hiệu của tinh linh kể từ khi sinh ra, quyết định bước chân lên đường phiêu lưu để hiểu rõ hơn về

1 1

WN - Chương 16:Tôi vô thức mỉm cười khi nhìn ảnh của cô em gái kế.

“Rồi đấy, vậy là hoà nhau rồi nhé.”

“Được đấy, với một người như Masaki thì như vậy là có tiến bộ rồi đấy.”

Trước khi lên lớp, tôi đã mua một hộp sữa trái cây ở máy bán hàng tự động và đưa nó cho Kasumi.

Trước giờ, Kasumi luôn thích sữa trái cây. Nếu chỗ nào có bán cái đó, chắc chắn cô ấy sẽ chọn nó đầu tiên.

Người ta hay nghĩ tôi cao như vậy chắc do uống nhiều sữa, nhưng thật ra thì tôi lại không thích sữa lắm. Ngược lại, sữa trái cây thì không đến nỗi tệ. Có lẽ là vì mùi sữa được hương trái cây làm dịu phần nào, và tôi hay uống cùng Kasumi nữa.

“Cũng nhờ Kasumi nên tớ mới thoát khỏi Momota-sensei. Sáng thứ Hai mà bị gọi lên phòng giám thị thì đúng là khổ thật.”

Kasumi cắm ống hút vào hộp sữa trái cây vừa nhận được, rồi uống một hơi.

“Ahhh~, thấm vào từng ngóc ngách trong người luôn…”

“Cậu thật sự mê cái này lắm nhỉ.”

“Với tớ thì nó như loại thuốc gây nghiện ấy. Không có là không được.”

“Vậy là tớ vừa phát thuốc cho con nghiện rồi à...”

Tôi chuyển đồ trong cặp vào ngăn bàn, rồi lấy điện thoại ra kiểm tra thì thấy có một tin nhắn mới trên LINE. Là của Nanase-san.

Ở cùng một lớp thì có thể nói chuyện trực tiếp được mà, vậy mà lại nhắn LINE… Chắc là có chuyện gì đó khó nói rồi chăng?

Mà cũng đúng, dù sao tôi với Nanase-san trước giờ cũng chưa thân, đùng một cái nói chuyện sẽ khiến người khác chú ý mất.

Khi mở tin nhắn ra, tôi thấy một dòng chữ: “Lần đầu anh em cùng đi mua đồ”, kèm theo một tấm ảnh.

Là tấm ảnh selfie mà Nanase-san đã chụp lúc tôi đang mải mê chụp bầu trời hoàng hôn hôm qua.

Bức ảnh ghi lại nụ cười rạng rỡ của Nanase-san, nổi bật hẳn lên giữa phông nền mang nét hoài niệm.

Những tấm ảnh kiểu này… Tôi nên làm gì mới phải đây?

Thôi thì trước mắt cứ lưu lại cái đã.

“Này này, ảnh gì thế?”

Dù đang ở trường, tôi vẫn quá chủ quan. Phải nói là quá mải mê nhìn ảnh Nanase-san nên mới mất cảnh giác.

Kasumi nghiêng người, môi vẫn ngậm ống hút, lén nhìn vào điện thoại của tôi.

“Nè nè! Đừng tự tiện nhìn vào chứ!”

“Thì cậu cứ nhìn màn hình với cái gương mặt gian gian như thế, tớ tưởng cậu đang xem ảnh ecchi gì đó chứ~”

“Trong đầu cậu thì tớ là loại người như vậy sao...?”

Nếu mà thật sự xem mấy thứ đó ở trong lớp thì tôi đúng là vô địch thiên hạ luôn đấy. Theo kiểu..không còn gì để mất nữa rồi.

“Thì con trai, ai mà chả vậy~”

“ Cậu thành kiến quá rồi đấy...”

“Thế, là ảnh gì đó? Đừng nói là chụp lén nhé?”

Chụp lén người trong nhà làm gì... Với lại, nhìn ảnh cũng thấy là người ta đang nhìn vào camera mà.

“Hôm qua tớ được nhờ đi mua đồ, rồi tiện đường dắt em ấy đi cùng, lúc đó chụp đấy.”

“Hmm~ Vậy mà nhìn ảnh lại thấy vui vẻ quá ha.”

Chắc là vì hoàng hôn đẹp, hoặc có thể là do em ấy háo hức vì chuẩn bị được ăn Papico . Mà dù gì đi nữa thì cái buổi đi mua đồ đó chả có gì đặc biệt và thú vị cả.

“Cậu thì biết gì. Có bao giờ đi mua đồ đâu mà biết vui hay không.”

“Gì vậy chứ. Tớ cũng từng đi mua đồ đấy nhé. Hồi tiểu học, bố mẹ bảo không thể để tớ lớn lên mà không biết tự đi chợ, nên bắt tớ tập đi mua đồ ở siêu thị gần nhà. Nhưng mà… tụi người giúp việc cải trang thành khách trong siêu thị để âm thầm theo dõi và hỗ trợ tớ khỏi bị mắc sai lầm.”

...Đó là cái show “Lần đầu đi chợ của bé” ngoài đời thật à? Mà cũng phải thôi, để cậu ấy đi một mình rồi bị bắt cóc thì khổ nữa.

Nhưng mà cảm giác “đi chợ” của Kasumi với của tôi khác nhau cỡ như việc một người nấu ăn vì đam mê so với một phụ huynh nấu cơm mỗi ngày vì gia đình vậy.

“Này này, cậu còn giữ cả ảnh như thế nữa sao?”

Không biết đã được Momota-sensei tha từ lúc nào, Torishima từ phía sau đột ngột cất giọng lên..

Rắc rối hơn cả Kasumi đã xuất hiện. Dù gì thì Kasumi cũng biết chuyện giữa tôi và Nanase-san, nên khi nói chuyện còn tránh nhắc đến tên em ấy để không khiến người xung quanh chú ý. Đó là điều tôi đã nhờ em ấy từ hôm qua.

Nhưng Torishima thì không biết gì cả, lại thêm cái tính tò mò, có khi lại hét toáng lên vì ganh tị. Nếu vậy thì mối quan hệ giữa tôi và Nanase-san sẽ lộ ra, và tôi sẽ không còn được sống những ngày học sinh bình yên nữa..

Thôi thì, có hơi thô bạo cũng đành chịu vậy.

Khi Torishima còn đang lải nhải định nói thêm, tôi bịt miệng cậu ta lại, nắm lấy nút thắt cà vạt và...

“Này Torishima, qua bên kia nói chuyện một chút nhé.”

Tôi nói rồi mạnh tay khoác vai cậu ta như đang khiêng bao hàng lớn, lôi ra khỏi lớp đến chỗ hẹp phía sau cầu thang, nơi để dụng cụ vệ sinh ở một góc vắng người.

“Dẫn tớ ra đây làm gì đấy?”

“"Nói nhỏ chút coi. Có chuyện khá khó nói, đừng hét to như thế chứ.”

Tôi liếc quanh một vòng. Dù khu này vắng, nhưng đang là giờ cao điểm nên vẫn có khá đông học sinh đi lại quanh hành lang.

“Vậy ảnh Nanase-san là sao? Sáng nay còn thấy hai người đi học cùng nhau nữa. Đừng nói là...”

“Đừng nói là...?”

“Cậu... chụp lén hả?”

“Sao cả cậu lẫn Kasumi đều mặc định thế hả!?”

“Chính cậu bảo phải nói nhỏ mà giờ hét lên vậy đó, Yotsumoto.”

Giật mình, tôi lại kiểm tra xung quanh. Tạm thời vẫn ổn.

Nhưng mà... mình có phải kiểu người hay đi chụp lén đến mức bị nghi ngờ liên tục như thế không nhỉ? Nghe vậy cũng hơi tổn thương đấy.

Tôi rút điện thoại, mở lại ảnh Nanase-san vừa nãy và đưa cho Torishima xem.

“Nhìn kỹ đi, không phải ảnh chụp lén. Là ảnh selfie do Nanase-san chụp.”

“Hể? Vậy sao Yotsumoto lại có ảnh selfie của Nanase-san?”

Không thể nói dối được. Mà cũng không muốn bị hỏi tới hỏi lui. Thế là tôi tóm tắt ngắn gọn mối quan hệ giữa tôi và Nanase-san.

『…』

“...Ra vậy. Hiểu rồi.”

Torishima gật gù có vẻ thông cảm, nhưng tay vẫn nắm chặt, run run như đang kiềm chế điều gì đó thì phải.

“Thế, thật lòng cậu thấy sao?”

“Chết tiệt! Ghen tị quá mức luôn ấy! Tại sao ông trời lại bất công đến thế, bắt tôi gánh bao nhiêu thử thách như vậy.!”

Torishima quỵ gối, sụp xuống nền như thể vừa mất tất cả.

“Này này, chẳng ai thử thách cậu gì cả đâu.”

“Sao lại không! Tớ chẳng có bạn thơ ấu, cũng không có cô bạn gái nào. Còn cậu thì sao? Không chỉ có Jumonjigaoka-san, mà còn được sống chung dưới một mái nhà với Nanase-san người được mệnh danh là ‘thiên thần số một muốn có làm em gái’! Không ganh tị sao được chứ? Tớ chẳng có nổi một thanh xuân màu hồng nào cả! Đây mà không gọi là thử thách thì gọi là gì?!”

Nếu đúng như lời cậu ta thì đúng là... ông trời bị kiện cũng không oan. Nhưng mà tôi đâu có bạn gái. Chỉ có bạn thở nhỏ và em kế thôi mà 

Ở trường thì hay được gọi là “thiên thần”, nhưng khi ở nhà với tôi, Nanase-san lại chẳng giống thiên thần chút nào. Em ấy bày đủ trò nghịch ngợm như giả vờ nói tôi quên kéo khóa quần kiểu mà chắc chắn chẳng ai dám làm ở trường, rồi bất ngờ đập “bụp” vào người tôi khi đang đi bên cạnh. Thật khó mà nghĩ đó là cùng một người với “thiên thần ở trường” đấy.

“Thôi thì không biết có phải thử thách không, nhưng tạm thời, tớ muốn cậu giữ bí mật về chuyện giữa tớ và Nanase-san. Em ấy vẫn đang làm quen với cuộc sống mới, còn tớ thì chỉ muốn sống một cách yên ổn như trước.”

“Ờ thì... tớ cũng đâu định rêu rao gì đâu. Nhưng mà, cho tớ tham gia với nhé?”

“Tham gia gì?”

Tôi nhíu mày hỏi lại, thì Torishima nhe răng cười toe toét..

“Hehe..Làm bánh á~♪”