“Thế còn Chloe-chan? Cậu giỏi làm bánh nào nhất?”
Kasumi và Nanase-san lại tiếp tục cuộc nói chuyện về bánh ngọt từ hôm qua.
“Tớ thì không có món nào thực sự giỏi cả... Nhưng tớ không muốn làm hỏng, nên tớ toàn chọn mấy công thức trên mạng được ghi là dễ làm để làm thử.”
“Nhưng mà, mấy công thức kiểu vậy, tuy bảo là dễ làm, chứ khi làm thật thì chẳng dễ chút nào đâu.”
Kasumi thì đúng là có tài hơn trong việc tạo ra đồ ăn hắc ám hơn là tài nấu nướng, nên chuyện món ăn hỏng có lẽ lỗi không nằm ở công thức, mà ở chính tay nghề nấu nướng của cậu ấy.
“Cũng có vài công thức tệ thật đấy.”
“Hôm trước tớ định làm bánh financier, nhưng lại thiếu bột mì, nên tớ thay bằng bột tempura, thế là hỏng bét luôn.”
Lỗi đâu phải ở công thức. Với lại, sao lúc đó lại chọn đúng bột tempura để thay được chứ..
“Vậy nếu dùng bột tempura thì kết quả ra sao?”
“Chẳng mềm mịn chút nào, ăn như bánh quy giòn ấy.”
“Nghe thế thì cũng thấy ngon đấy chứ. Nhưng với bánh ngọt thì quan trọng là làm đúng công thức. Không đo chính xác lượng nguyên liệu thì khó mà thành công được.”
“Đầu bếp nhà tớ cũng nói y như vậy luôn.”
“Ơ, nhà Kasumi-san có đầu bếp riêng luôn á?”
Nhà Jumonjigaoka của cậu ấy to đùng, lại có vài người giúp việc, trong đó có người phụ trách riêng chuyện nấu ăn. Chắc hẳn đầu bếp đó cũng phải rất sốc khi nghe chuyện dùng bột tempura thay cho bột mì.
“Vì ba mẹ tớ thường xuyên đi làm xa, nên mấy việc trong nhà đều do các cô chú giúp việc lo.”
“Kasumi-san đúng là tiểu thư nhà giàu chính hiệu luôn ấy.”
“Đúng là tiểu thư thật đấy, nhưng chẳng có dáng vẻ gì là tiểu thư cả.”
Tôi buột miệng chen ngang từ phía sau. Mà đâu phải tôi đang chen vào giữa cảnh yuri gì đâu, nên chắc cũng không sao đâu.
“Khi cần phải cư xử đúng mực thì tớ cũng biết làm tiểu thư đàng hoàng đấy nhé. Chứ đâu có suốt ngày cẩu thả như cậu đâu, Masaki!”
Kasumi vừa nói, vừa túm lấy cà vạt của tôi, kéo mạnh và chỉnh lại cổ áo cho tôi như một học sinh gương mẫu.
“Kh–khó thở quá! Không cần siết chặt thế đâu, Kasumi-san!”
Dạo này sắp đến lúc đổi đồng phục nên học sinh hay ăn mặc lộn xộn lắm. Bởi vậy mà Momota-sensei đang cầm shinai đứng chờ trước cổng trường đấy. Cậu muốn bị lôi vào phòng giám thị hả?”
“Không, tớ không muốn. cảm ơn cậu..”
Khoảng cách giữa tôi và Kasumi đang cực kỳ gần vì cậu ấy đang nắm lấy cà vạt và đang ngước nhìn tôi. Dù là bạn thơ ấu, nhưng nhìn gần thế này thì tôi cũng thấy hơi căng thẳng đấy.
Kasumi có gương mặt sắc nét, lông mi dài, nếu im lặng thì trông hệt như một mỹ nhân. Có lẽ là do dùng loại dầu gội hay mỹ phẩm tốt mà tóc cậu ấy lúc nào cũng bóng mượt, làn da thì mịn màng, lại còn thoang thoảng hương thơm dễ chịu nữa.”
Ngày xưa, tụi tôi chơi đùa chẳng khác gì con trai với nhau, nhưng giờ đã lên cấp hai, cấp ba thì cách giao tiếp dần thay đổi, thời gian chơi cùng nhau cũng dần ít đi.
Thế mà Kasumi vẫn đến phòng tôi chơi như ngày xưa, nằm dài ra giường tôi đọc manga hay chơi game một cách tự nhiên như không có gì.
Làm vậy thì khổ tôi lắm. Sau khi cậu ấy về, tôi nằm lên giường thì còn gì mà ngủ nổi khi hương thơm của cậu ấy vẫn còn dính trên ga trải giường.
Vì vậy, những hôm như thế tôi thường âm thầm giặt ga và thay bằng cái dự phòng khác
“Ôi chà, mới sáng sớm mà tình cảm dữ ha.”
Một giọng nói vang lên từ phía sau, tôi và Kasumi cùng quay lại thì thấy Torishima đang làm bộ che miệng một cách giả tạo.
Sáng sớm mà đã xuất hiện đúng lúc phiền phức ghê.
“Là tại Masaki cẩu thả quá đấy.”
“OK, không sao đâu. Tớ quen với việc hai người cứ như hình với bóng rồi.”
Torishima vừa nói vừa đặt tay lên trán tạo dáng.
“Này, cậu đâu có nghe Kasumi nói gì đâu đúng không?”
Nhờ có Torishima mà cảm giác tim căng thẳng vì Kasumi đã bay đi, và tôi đã trở lại bình thường. Dù sao thì cũng cảm ơn cậu ta trong lòng.
“Chào buổi sáng, Torishima-san.”
“Chào buổi sáng, Nanase-san… ủa? Yotsumoto! Không chỉ có Jumonjigaoka-san mà cả Nanase-san cũng đi cùng sao!?” kiếp trước cậu giải cứu thế giới à?”
Torishima thì sáng sớm đã năng động, tuy khác kiểu với Kasumi nhưng nói chuyện hăng đến mức nước bọt sắp bay ra tới nơi rồi.
Sao ai cũng tràn trề sức sống vào sáng thứ Hai vậy trời. Bình thường người ta cần cả nửa buổi mới lấy lại sức sống nổi mà?
“Làm gì tớ biết kiếp trước thế nào. Với lại, hai người đó đi trước nói chuyện với nhau thôi, tớ chỉ theo sau mà.”
Không có cái cảnh harem tay trái tay phải như Torishima tưởng tượng đâu.
“Dù vậy thì, với một đứa như tớ lúc nào cũng đi học một mình thì thấy như thế cũng đủ ghen tị lắm rồi.”
Có lẽ vì thương hại Torishima nên Nanase-san đã mời cậu ta đi cùng. Torishima lập tức nói “Tớ rất hân hạnh được đi cùng” rồi nhanh chóng sánh vai tôi, ghé tai thì thầm nhỏ đến mức Kasumi và Nanase không nghe thấy.
“Sáng sớm mà được Nanase-san rủ đi cùng, hôm nay chắc là ngày hên rồi đây.”
Torishima nhẹ nhàng bước đi như đang nhảy.
Đi kiểu đó trên đường đến trường thì người bên cạnh như tôi cũng bị nghĩ là đồ dở hơi mất, thôi tha cho tôi đi.
Chưa đến trường mà tôi có cảm giác mình đã dùng hết năng lượng buổi sáng rồi. Hôm nay có vẻ sẽ là một ngày dài đây.
À, mà nói thêm một chút.
Khi đến cổng trường, đúng như Kasumi nói, Momota-sensei cầm shinai đứng chờ như vua emma vậy. Nhờ có Kasumi mà tôi đã thoát khỏi vua emma một cách an toàn, nhưng Torishima với cà vạt lỏng lẻo và áo sơ mi bung ra thì bị tóm ngay.
Có vẻ như “điều may mắn” trong ngày hôm nay của Torishima đã kết thúc từ lúc được Nanase-san rủ đi cùng mà thôi.
Bánh financier là một loại bánh ngọt nhỏ đến từ Pháp, có hình dáng giống như thỏi vàng nhỏ bách hợp