Khi gia đình có thêm thành viên, mọi thứ trong cuộc sống hằng ngày cũng thay đổi theo.
Chuyện chuẩn bị đi học vào buổi sáng trong ngày thường là một ví dụ điển hình.
Trước giờ, vì bố tôi phải đi làm từ sáng sớm nên tôi chỉ ăn đại cái bánh mì rồi đi thẳng đến trường.
Nhưng sáng nay, Misaki đã chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Hương thơm từ căn bếp lan tỏa khắp phòng ăn,May mà không phải kiểu dọn ra cả núi cơm như tối hôm qua tôi đã hơi lo lắng không biết có bị ép ăn cơm cao như núi trong truyện cổ tích Nhật Bản không đấy.
Có canh miso vào buổi sáng đúng là tuyệt thật.
Tôi vừa nghĩ vậy, vừa nhâm nhi súp miso, nhưng thời gian buổi sáng thì quý như vàng nên không thể chậm trễ được. Tôi ăn hết bữa sáng nhanh gọn, chỉnh lại quần áo rồi bước ra cửa thì thấy Nanase-san trong bộ đồng phục đã đứng chờ sẵn.
“Em cứ đi trước cũng được mà.”
“Em có tra đường đến trường trên điện thoại rồi, nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên, nên em nghĩ đi cùng anh vẫn tốt hơn.”
Nanase nói cũng đúng. Hôm nay là ngày đầu tiên, đi cùng nhau thì vẫn hơn.Có thể em ấy sẽ không bị lạc, nhưng cũng chẳng có lý do gì để từ chối cả. Nếu có ai bắt chuyện, tôi chỉ cần bảo là tình cờ gặp nhau giữa đường là xong chắc cũng không đến mức gây chú ý gì đâu.
“Vậy thì… mình cùng đi nhé.”
Nanase-san mang giày vào trước.
Sắp tới sẽ chuyển sang đồng phục mùa hè, nên mặc đồ mùa đông bắt đầu thấy hơi nóng rồi. Tôi thì đã nới lỏng cổ áo ra cho thoải mái, còn Nanase-san thì vẫn mặc đồng phục nghiêm chỉnh,như mọi khi.
“ Này, váy của em…không phải hơi ngắn quá sao?”
Với tư cách là người từng tình cờ thấy được cái “vùng cấm kỵ” kia, tôi không thể không để ý được.
“Vậy à? Em mặc như mọi khi thôi. Từ trước giờ chưa từng bị nhắc nhở về đồng phục nên chắc là không sao đâu ạ.”
Trước giờ tôi không để tâm lắm, nhưng nhìn kỹ lại thì với độ dài váy như thế này, cũng không lạ nếu mấy thằng con trai khác cứ nhìn vào liên tục..
“Không phải là quá ngắn nhưng nếu em không cẩn thận thì sẽ bị lộ mất đấy.."
"Khoan đã, chẳng lẽ… anh đã nhìn thấy rồi à?”
Tôi không kịp phủ nhận ngay. Ánh mắt vô thức nhìn đi chỗ khác.
Có lẽ vì trông thấy phản ứng đó mà Nanase-san lập tức hỏi dồn, và ánh mắt em ấy bỗng chốc vụt tắt.
Dù là câu hỏi nghi vấn, nhưng chắc chắn trong lòng Nanase-san đã kết luận là tôi đã thấy mất rồi. Mà đúng là tôi thấy thật.
“À, không, cái đó…là ngoài ý muốn, chỉ tình cờ mà thôi”
“Không ngờ anh thật sự đã nhìn thấy rồi đấy. Em không nghĩ anh lại biến thái như vậy đâu, Yotsumoto-kun.”
Hả!? Cái gì cơ!? Vừa nãy là chiêu gài bẫy à!? Nanase-san mà cũng biết mấy chiêu này luôn á!?
“Thật sự chỉ là tình cờ thôi! Em đừng hiểu lầm…”
“Nhưng mà, anh vẫn còn nhớ tới cảnh đó đúng không? Chính vì vậy mới là biến thái đấy ạ. Làm ơn quên nó đi nhanh lên.”
Tôi cứng họng, chẳng thể nói gì để bào chữa. Nếu tôi không có suy nghĩ tà đạo thì cảnh đó chắc đã quên từ lâu rồi. Nhưng tôi chỉ là một nam sinh trung học bình thường thôi, nên tôi không thể quên được.
“Anh… sẽ cố quên.”
“Nhờ anh đấy ạ. Em cũng sẽ chú ý hơn.”
Nói xong, Nanase-san chỉnh lại váy, kéo xuống một chút để dài hơn so với lúc nãy.
Tính ra thì kết quả cũng không tệ vì váy em ấy đã dài hơn. Nhưng tổn thương tinh thần mà tôi vừa nhận thì không tương xứng chút nào.
Tôi bất lực, bước theo sau Nanase-san ra khỏi nhà thì..
“Chào buổi sáng, Chloe-chan, Masaki!”
Kasumi đứng chờ sẵn trước cổng với một tâm trạng hoàn toàn đối lập với sự ủ rũ của tôi.
“Chào buổi sáng, Kasumi-san.”
“Masaki, sao trông cậu mệt mỏi từ sáng sớm thế kia, có chuyện gì à?”
“Chỉ là tớ không thể nào hưng phấn như kasumi vào sáng thứ hai mà thôi.”
Tuyệt đối không thể để Kasumi biết chuyện vừa nãy. Nếu lộ ra, chắc chắn cậu ấy sẽ tung một cú đá học từ ông Genryuu thẳng vào mặt tôi cho mà xem.
Với sự tham gia của Kasumi, tôi giờ đi theo sau hai cô gái
Nanase-san và Kasumi vừa đi vừa trò chuyện phía trước.
Như vậy thì cũng đỡ gây chú ý. Dù Nanase-san có bảo là anh em, nhưng trong đám học sinh chắc nhìn kiểu gì thì tụi tôi cũng không giống anh em tí nào cả.
Có vẻ như, việc sống như “anh em bình thường” lại khó khăn hơn tôi nghĩ.