Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đối thoại

(Hoàn thành)

Đối thoại

メトロノーム

Rồi một chuyện xảy ra. Một điều tự nhiên tất yếu phải tới.

1 2

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

143 1248

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

189 1476

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

85 1184

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

(Đang ra)

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

Kametsu Tomohashi

Nam sinh cấp ba Enoki Yuito luôn cảm thấy mình lạc lõng giữa xã hội.Cậu làm thêm trong 1 cửa hàng tiện lợi, thầm thương trộm nhớ một sinh viên đại học.

9 58

WN - Chương 14:Em gái kế hôm nay có gì đó rất lạ.

Sau khi mua sắm ở siêu thị xong xuôi, vừa bước ra khỏi cửa, bầu trời đã được nhuộm một màu của hoàng hôn. Ở phía xa, tòa tháp của công ty điện thoại gần Yoyogi đang được thắp sáng, nổi bật trong khung cảnh dần chìm vào đêm.

"Masaki-kun, bầu trời và tòa tháp kia… đẹp quá ha."

Nanase-san lấy điện thoại từ túi ra và bắt đầu chụp hình bầu trời cùng tòa tháp rực sáng kia.Con gái đúng là hay chụp hình thật nhỉ. Không biết mấy tấm đó rồi để làm gì?

"Ừ. Tháp đó cứ mỗi mùa hay mỗi sự kiện lại thay màu đèn khác nhau. Nên thú vị lắm."

"Vậy à… Thế thì phải em phải siêng theo dõi thôi."

Chụp xong, Nanase-san cất điện thoại lại vào túi, rồi nhẹ nhàng nói "cho em xin phép một chút" trước khi thò tay vào túi đồ tôi đang xách và lôi ra một cây kem Papico.

Đây là món mà lúc tôi đang thanh toán thì Nanase-san đã âm thầm lén mua ở quầy bên cạnh.

Em ấy nhẹ nhàng bẻ đôi cây Papico ra, rồi đưa một nửa cho tôi.

"Masaki-kun anh ăn một cái nhé."

"Cái đó Nanase-san mua bằng tiền tiêu vặt của mình mà. Em ăn cả hai luôn đi."

"Không sao đâu ạ. Ăn hết hai cái thì tối em không ăn cơm nổi mất. Masaki-kun ăn giúp em đi."

...Nếu vậy thì để lát nữa tắm xong rồi ăn cũng được mà?

Không để ý đến sự lưỡng lự của tôi, Nanase-san lại đưa cây Papico ra thêm lần nữa.

"Vậy thì… cảm ơn em."

Biết tôi đang xách túi, em ấy còn cẩn thận mở sẵn rồi mới đưa cho tôi. Tôi dùng tay còn lại nhận lấy và đưa lên miệng.

Vị chocolate ngọt ngào cùng hương cà phê thoang thoảng hoà quyện trên đầu lưỡi, mát lạnh và mịn màng. 

Dù là chiều muộn, nhưng gió đầu hè không mát lạnh mà hơi ấm ấm, nên cái lạnh từ cây kem càng khiến tôi thấy thoải mái.

"Ngon thật."

Nghe vậy, Nanase-san mỉm cười, khuôn mặt rạng rỡ như một đứa trẻ vừa bày trò gì đó thành công.

"Em biết ngay mà. Papico ăn một mình thì rất bình thường, nhưng khi chia đôi ăn với Masaki-kun thế này thì lại ngon hơn hẳn."

"Chia hai ra ăn thế này à… giống anh em quá nhỉ ô, ugh!"

Ngay khi tôi vừa dứt lời, bàn tay trắng nõn của Nanase-san đã thúc thẳng vào hông tôi một cú chí mạng. Vì không phòng bị nên tôi buột miệng phát ra tiếng kêu. Nếu là học sinh tiểu học chắc tôi đã la oai oái luôn rồi.

"Chính cái kiểu đó đấy, Masaki-kun."

...Hả? Kiểu nào mới được?

Tôi lục lại ký ức từ lúc rời siêu thị cho đến khi ăn Papico nhưng chẳng nghĩ ra mình có nói gì sai nữa.

"Vậy… anh có tội gì sao?"

"Thì.., ừm… cái đó… Masaki-kun tự đặt tay lên ngực mà suy nghĩ đi ạ."

Tay thì một bên cầm túi đồ, một bên cầm Papico, lấy đâu ra chỗ đặt lên ngực. Thôi đành để sau vậy.

"Mà nói mới nhớ, từ lúc đi mua đồ tới giờ, sao Nanase-san cứ gọi tên anh suốt thế? Hồi có Kasumi ở đây em đâu gọi thế. Với cả, nói chuyện lúc nào cũng cố chen 'Masaki-kun' vào nghe hơi gượng ép nữa."

Lúc nói chuyện cứ cố nhét tên tôi vào, thành ra cả câu nghe kỳ kỳ. Từ nãy giờ tôi cứ để ý mãi.

"C-chuyện đó là… tại vì…"

f50afa07-def8-4049-b4ff-1f9c44013714.jpg

Nanase-san đỏ ửng cả mặt nhanh tới mức tưởng chừng cây Papico trên tay cô sắp chảy đến nơi.

"Là do em đang… luyện tập ạ. Vì em toàn gọi là Yotsumoto-kun, nên em sợ nếu không quen thì lúc gọi là Masaki-kun sẽ nghe không tự nhiên..."

"À… thì ra là vậy. Nên mới có lúc nhấn sai chỗ, lúc đọc sai âm hả."

"Anh… nhận ra luôn sao!?"

"Vì đó là tên anh mà. Ban đầu anh tưởng em đang chơi trò gì gọi tên anh thôi chứ… ai ngờ là nghiêm túc vậy."

"Em đang cố tìm cách gọi 'Masaki-kun' mà bản thân thấy tự nhiên và thoải mái nhất..."

Một bí ẩn nho nhỏ được giải đáp. Tôi lại đưa Papico lên miệng, cảm nhận sự ngọt mát dễ chịu lan tỏa khắp miệng. Vừa bổ sung đường, vừa bổ sung nước, vừa giải nhiệt, đúng là tiện cả ba đường.

"Nhưng mà, tại sao đột nhiên lại muốn luyện chuyện gọi tên vậy?"

"Vì lúc Masaki-kun nói chuyện với chị Kasumi, hai người gọi tên nhau rất tự nhiên, khiến em thấy mình cũng muốn được như thế càng sớm càng tốt..."

Ra là sau khi Kasumi về, Nanase-san mới đổi cách gọi tên.

"Anh với Kasumi quen nhau từ nhỏ rồi, nên mới tự nhiên như thế. Mấy chuyện đó không cần so sánh đâu. Không cần phải vội luyện tập làm gì… vì anh với Nanase-san sẽ còn bên nhau lâu dài mà. Cứ từ từ rồi quen cũng được."

Nanase-san cúi đầu xuống một chút, rồi lại ngẩng lên, siết nhẹ cây Papico trong tay và cho một miếng lớn vào miệng. Do ăn vội quá nên lạnh tới mức cô phải ôm lấy hai bên thái dương.

"Masaki-kun thật là… chẳng biết cái gì cả."

Cô nói nhỏ, rồi bước chân bỗng nhanh hơn.

...Không biết gì là không biết gì chứ? Dù có hỏi chắc cũng chỉ nhận lại câu "bí mật" mà thôi.

Tôi thở dài như thường lệ, rồi cũng bước nhanh hơn để theo kịp Nanase-san.

Ngẩng lên, bầu trời hoàng hôn rực rỡ ban nãy đã dần bị thay thế bởi một màu đen đậm của buổi tối đang buông xuống.