Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

164 4466

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

42 252

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

81 2787

Vị Thần Ngủ Say Trong Sóng Biển Mênh Mông

(Đang ra)

Vị Thần Ngủ Say Trong Sóng Biển Mênh Mông

安田 のら

Tuy nhiên những tháng ngày yên bình không kéo dài được lâu, và Akira, cậu bé không mang trong mình dấu hiệu của tinh linh kể từ khi sinh ra, quyết định bước chân lên đường phiêu lưu để hiểu rõ hơn về

1 1

WN - Chương 14:Em gái kế hôm nay có gì đó rất lạ.

Sau khi mua sắm ở siêu thị xong xuôi, vừa bước ra khỏi cửa, bầu trời đã được nhuộm một màu của hoàng hôn. Ở phía xa, tòa tháp của công ty điện thoại gần Yoyogi đang được thắp sáng, nổi bật trong khung cảnh dần chìm vào đêm.

"Masaki-kun, bầu trời và tòa tháp kia… đẹp quá ha."

Nanase-san lấy điện thoại từ túi ra và bắt đầu chụp hình bầu trời cùng tòa tháp rực sáng kia.Con gái đúng là hay chụp hình thật nhỉ. Không biết mấy tấm đó rồi để làm gì?

"Ừ. Tháp đó cứ mỗi mùa hay mỗi sự kiện lại thay màu đèn khác nhau. Nên thú vị lắm."

"Vậy à… Thế thì phải em phải siêng theo dõi thôi."

Chụp xong, Nanase-san cất điện thoại lại vào túi, rồi nhẹ nhàng nói "cho em xin phép một chút" trước khi thò tay vào túi đồ tôi đang xách và lôi ra một cây kem Papico.

Đây là món mà lúc tôi đang thanh toán thì Nanase-san đã âm thầm lén mua ở quầy bên cạnh.

Em ấy nhẹ nhàng bẻ đôi cây Papico ra, rồi đưa một nửa cho tôi.

"Masaki-kun anh ăn một cái nhé."

"Cái đó Nanase-san mua bằng tiền tiêu vặt của mình mà. Em ăn cả hai luôn đi."

"Không sao đâu ạ. Ăn hết hai cái thì tối em không ăn cơm nổi mất. Masaki-kun ăn giúp em đi."

...Nếu vậy thì để lát nữa tắm xong rồi ăn cũng được mà?

Không để ý đến sự lưỡng lự của tôi, Nanase-san lại đưa cây Papico ra thêm lần nữa.

"Vậy thì… cảm ơn em."

Biết tôi đang xách túi, em ấy còn cẩn thận mở sẵn rồi mới đưa cho tôi. Tôi dùng tay còn lại nhận lấy và đưa lên miệng.

Vị chocolate ngọt ngào cùng hương cà phê thoang thoảng hoà quyện trên đầu lưỡi, mát lạnh và mịn màng. 

Dù là chiều muộn, nhưng gió đầu hè không mát lạnh mà hơi ấm ấm, nên cái lạnh từ cây kem càng khiến tôi thấy thoải mái.

"Ngon thật."

Nghe vậy, Nanase-san mỉm cười, khuôn mặt rạng rỡ như một đứa trẻ vừa bày trò gì đó thành công.

"Em biết ngay mà. Papico ăn một mình thì rất bình thường, nhưng khi chia đôi ăn với Masaki-kun thế này thì lại ngon hơn hẳn."

"Chia hai ra ăn thế này à… giống anh em quá nhỉ ô, ugh!"

Ngay khi tôi vừa dứt lời, bàn tay trắng nõn của Nanase-san đã thúc thẳng vào hông tôi một cú chí mạng. Vì không phòng bị nên tôi buột miệng phát ra tiếng kêu. Nếu là học sinh tiểu học chắc tôi đã la oai oái luôn rồi.

"Chính cái kiểu đó đấy, Masaki-kun."

...Hả? Kiểu nào mới được?

Tôi lục lại ký ức từ lúc rời siêu thị cho đến khi ăn Papico nhưng chẳng nghĩ ra mình có nói gì sai nữa.

"Vậy… anh có tội gì sao?"

"Thì.., ừm… cái đó… Masaki-kun tự đặt tay lên ngực mà suy nghĩ đi ạ."

Tay thì một bên cầm túi đồ, một bên cầm Papico, lấy đâu ra chỗ đặt lên ngực. Thôi đành để sau vậy.

"Mà nói mới nhớ, từ lúc đi mua đồ tới giờ, sao Nanase-san cứ gọi tên anh suốt thế? Hồi có Kasumi ở đây em đâu gọi thế. Với cả, nói chuyện lúc nào cũng cố chen 'Masaki-kun' vào nghe hơi gượng ép nữa."

Lúc nói chuyện cứ cố nhét tên tôi vào, thành ra cả câu nghe kỳ kỳ. Từ nãy giờ tôi cứ để ý mãi.

"C-chuyện đó là… tại vì…"

f50afa07-def8-4049-b4ff-1f9c44013714.jpg

Nanase-san đỏ ửng cả mặt nhanh tới mức tưởng chừng cây Papico trên tay cô sắp chảy đến nơi.

"Là do em đang… luyện tập ạ. Vì em toàn gọi là Yotsumoto-kun, nên em sợ nếu không quen thì lúc gọi là Masaki-kun sẽ nghe không tự nhiên..."

"À… thì ra là vậy. Nên mới có lúc nhấn sai chỗ, lúc đọc sai âm hả."

"Anh… nhận ra luôn sao!?"

"Vì đó là tên anh mà. Ban đầu anh tưởng em đang chơi trò gì gọi tên anh thôi chứ… ai ngờ là nghiêm túc vậy."

"Em đang cố tìm cách gọi 'Masaki-kun' mà bản thân thấy tự nhiên và thoải mái nhất..."

Một bí ẩn nho nhỏ được giải đáp. Tôi lại đưa Papico lên miệng, cảm nhận sự ngọt mát dễ chịu lan tỏa khắp miệng. Vừa bổ sung đường, vừa bổ sung nước, vừa giải nhiệt, đúng là tiện cả ba đường.

"Nhưng mà, tại sao đột nhiên lại muốn luyện chuyện gọi tên vậy?"

"Vì lúc Masaki-kun nói chuyện với chị Kasumi, hai người gọi tên nhau rất tự nhiên, khiến em thấy mình cũng muốn được như thế càng sớm càng tốt..."

Ra là sau khi Kasumi về, Nanase-san mới đổi cách gọi tên.

"Anh với Kasumi quen nhau từ nhỏ rồi, nên mới tự nhiên như thế. Mấy chuyện đó không cần so sánh đâu. Không cần phải vội luyện tập làm gì… vì anh với Nanase-san sẽ còn bên nhau lâu dài mà. Cứ từ từ rồi quen cũng được."

Nanase-san cúi đầu xuống một chút, rồi lại ngẩng lên, siết nhẹ cây Papico trong tay và cho một miếng lớn vào miệng. Do ăn vội quá nên lạnh tới mức cô phải ôm lấy hai bên thái dương.

"Masaki-kun thật là… chẳng biết cái gì cả."

Cô nói nhỏ, rồi bước chân bỗng nhanh hơn.

...Không biết gì là không biết gì chứ? Dù có hỏi chắc cũng chỉ nhận lại câu "bí mật" mà thôi.

Tôi thở dài như thường lệ, rồi cũng bước nhanh hơn để theo kịp Nanase-san.

Ngẩng lên, bầu trời hoàng hôn rực rỡ ban nãy đã dần bị thay thế bởi một màu đen đậm của buổi tối đang buông xuống.