Sau khi uống xong tách trà, Kasumi trả lại mấy cuốn manga mà hôm trước mượn từ tôi, rồi ngay lập tức mượn tiếp 3 cuốn nữa mang về nhà.
Còn tôi thì như mọi cuối tuần khác xử lý bài tập phải nộp đầu tuần tới, chơi game trên điện thoại, rồi đọc nốt tập light novel mới mua.
Tôi vừa đọc được khoảng nửa cuốn thì bất giác ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, kích thích vị giác. Nhìn lại đồng hồ thì cũng đã gần chiều tối. Mà, vì giờ vẫn chưa bước vào giữa hè nên dù gọi là hoàng hôn, bầu trời vẫn còn sáng trưng, chẳng có tí cảm giác “chiều ” nào giống như con số hiển thị trên đồng hồ cả.
Mùi thơm dễ chịu ấy chắc là từ bữa tối mà Misaki-san đang chuẩn bị. Nanase từng bảo Misaki-san nấu ăn ngon hơn em ấy nhiều, thế nên tôi cũng bắt đầu thấy mong đợi.
Khi nghĩ đến chuyện Misaki-san đang nấu món gì thì tôi mới nhận ra từ sáng tới giờ vẫn chưa chào hỏi hay thậm chí là chạm mặt Misaki lần nào. Dĩ nhiên phần lớn là do tôi ngủ nướng gần tới trưa. Nhưng nếu cứ thế bước vào ăn tối mà không nói câu nào từ sáng thì thấy có phần hơi lạnh nhạt, nên tôi quyết định ra bếp, chào hỏi một tiếng và nếu có gì giúp được thì cũng tiện thể giúp luôn.
Khi bước vào phòng khách, tôi thấy Nanase đang ngồi xem TV cùng bố tôi. Em ấy trông có hơi căng thẳng, vai co lại như đang hồi hộp, còn bố tôi thì hôm nay lại ngồi nghiêm chỉnh hơn bình thường trên ghế sofa.
Cũng đúng thôi, mới hôm qua vừa gặp mà. Nhưng mà hai người họ cũng nên thả lỏng một chút thì hơn.
Ở gian bếp, Misaki-san đang đeo chiếc tạp dề in hình một nhân vật nhỏ xinh đang hot dạo gần đây, vừa dễ thương vừa không hiểu sao lại hợp đến lạ, và đang chuẩn bị bữa tối.
Tạp dề của Nanase-san lại là loại đơn giản màu xanh navy, nên cái sự đối lập ấy mới khiến người ta không khỏi bất ngờ.
“Con có thể giúp gì không, Misaki-san?”
“Cảm ơn con đã để ý. Nếu cần giúp thì… À không, việc này giống nhờ con đi mua đồ hơn là giúp việc ấy… Con có thể ra siêu thị mua giùm mẹ sữa và cà chua bi được không?”
Nếu chỉ có sữa thì chạy ra cửa hàng tiện lợi gần nhà là được. Nhưng thêm cả cà chua bi thì tốt nhất nên ra siêu thị.
“Vậy con sẽ ra siêu thị nhé. Có cần mua thêm gì không ạ?”
“Ừm… Nhân tiện thì, nhà cũng sắp hết nước tương, con lấy luôn giúp mẹ nha.”
Misaki-san vừa kiểm tra kệ gia vị vừa đưa thêm “đơn hàng”.
Sữa với nước tương đều là đồ nặng. Nhưng nếu đi bằng xe đạp thì không sao cả.
“À, đã tiện đi siêu thị thì con đưa luôn Chloe đi cùng nhé. Con bé còn chưa quen đường xá quanh đây đâu.”
Nghe tới đó là tôi biết luôn: kế hoạch đi xe đạp chính thức bị hủy. Nhà tôi chỉ có một chiếc xe thôi. Nhưng cũng không sao, đi bộ chưa tới 10 phút là tới siêu thị rồi, đâu có xa gì.
“Vậy nhờ con dẫn đường nhé, Masaki-kun.”
Quay lại phía sau, tôi thấy Nanase-san người hồi nãy vẫn ngồi trên sofa đang đứng sau lưng tôi, giơ tay chào..
Gần đến giờ ăn tối rồi nên tôi cầm theo túi mua hàng với ví tiền, rồi cùng Nanase ra khỏi nhà. À, nhân tiện nói thêm nha..sau khi Kasumi về, tôi đã thay quần áo đàng hoàng, không còn mặc cái áo thun tồi tàn như lúc sáng nữa.
Tới siêu thị gần ga, chúng tôi bắt đầu bằng quầy rau củ và bỏ cà chua bi vào giỏ. Nhưng ngay lúc đó, tôi cảm thấy có gì đó.. hơi khác so với thường ngày.
“Masaki-kun, anh sao vậy?”
“Không rõ nữa… Cảm giác hôm nay có gì đó lạ lắm.”
Mọi món hàng bày bán vẫn y như mọi khi. Vậy mà không hiểu sao tôi cứ thấy có gì đó không giống bình thường. Tôi nhìn quanh một chút, tôi lập tức hiểu ra lý do.
Là vì có Nanase-san đang đứng cạnh tôi.
Bình thường tôi đi mua sắm một mình, chẳng ai để ý. Nhưng hôm nay thì khác. Nanase-san mặc áo thun dài tay đơn giản và quần jeans xanh nhạt tuy giản dị Thế nhưng chiếc áo lại khá bó sát, khiến đường cong cơ thể lộ ra rõ ràng.Mà.. nói thật thì em ấy đáng yêu đến mức không chỉ khiến tôi nhìn lại lần 2 đâu. Lần 3, thậm chí lần 4 cũng chẳng đủ.
Dù không nắm tay hay khoác tay, nhưng em ấy luôn đi sát cạnh tôi. Thành ra, ánh mắt mọi người nhìn về phía Nanase cũng tiện thể “liếc” luôn sang tôi.
“Nanase-san này, khi đi ngoài phố em có thấy người khác hay nhìn mình không?”
“Từ nhỏ em đã khác người vì màu tóc rồi, nên bị nhìn là chuyện thường. Em quen rồi nên giờ cũng không để tâm lắm đâu.”
“Tôi thì bình thường chẳng ai để ý cả, nhưng hôm nay lại cảm thấy có nhiều ánh mắt quá…”
Có thể sẽ bị cho là ảo tưởng .Nhưng… cái cảm giác này, rõ ràng không giống khi tôi đi một mình.
“À… có lẽ là do khóa quần của anh chưa kéo thì phải…”
“ẾẾẾẾẾẾẾ!?” “CÁI-GÌ..”
Hóa ra là vì cái đó!? Không chỉ xấu hổ vì chuyện khóa quần, mà còn vì tôi đã hiểu lầm ánh mắt người ta là nhìn Nanase, rồi còn tự tin đem chuyện đó ra nói nữa. Thật là xấu hổ quá mà.
Tôi vội dùng tay còn lại tay kia thì đang cầm giỏ kiểm tra khóa quần… nhưng mà, kéo rồi mà!?
Ơ? Là sao? Rõ ràng Nanase bảo chưa kéo mà?
Tôi quay sang nhìn em ấy đầy thắc mắc, thì thấy…
“Xin lỗi, em nói đùa thôi. Khóa quần của anh kéo rồi mà.”
Nanase vừa nói, vừa bụm miệng cố nhịn cười, người hơi khom xuống, run lên vì nhịn cười không nổi.
Bị chơi rồi. Không ngờ Nanase lại giở trò trêu đùa như trẻ con như thế. Tuy khóa quần không sao là điều tốt, nhưng hành động hấp tấp kiểm tra rồi bị bắt gặp như vậy thì… đúng là xấu hổ không để đâu cho hết.
“Sao em lại nói dối vậy?”
Nanase hạ tay, lè lưỡi tinh nghịch đáp lại.
“Coi như là chút ‘trả đũa’ cho anh đó, Masaki-kun.”
“Trả đũa…? Anh có làm gì em giận à?”
“Không phải giận gì đâu… chỉ là… Masaki-kun, anh đúng là kiểu người ‘có tội’ đó.”
Tức là, từ giờ trở đi, nếu tôi làm gì ngu ngốc và mỗi khi tôi vô tình "gây tội", thì sẽ lại bị dính mấy trò đùa kiểu này sao…
Có vẻ tôi nên cẩn thận lời ăn tiếng nói hơn rồi.
Nanase bước lên trước tôi, đi sâu vào khu bên trong, vừa quay lại vừa nói..
“Giờ thì, Masaki-kun, đi lấy nốt sữa với nước tương thôi!”
Tôi nhìn theo hướng em ấy đang đi mà tá hỏa. Rõ ràng khu đó đâu có sữa hay nước tương gì đâu! Tôi vội vàng đuổi theo Nanase.