Hôm nay, tôi đã chính thức chuyển đến nhà của Yotsumoto-kun, bắt đầu một cuộc sống mới.
Để sau này khi nhớ lại, tôi không quên những chuyện đã xảy ra hôm nay, nên quyết định viết vài dòng ghi chép như thế này.
Tôi không viết thành nhật ký vì nếu gọi là nhật ký thì sẽ có cảm giác bắt buộc phải viết mỗi ngày, mà tôi nghĩ mình sẽ không duy trì được thói quen đó. Ở đây, tôi chỉ định viết những gì đã nảy ra trong đầu mà thôi, tùy theo cảm xúc của mình.
Trước hết, tôi thấy bản thân đã “toang” ngay từ ngày đầu tiên rồi.
Sau bữa tối, tôi đến phòng của Yotsumoto-kun.
Cũng không hẳn là có chuyện gì đặc biệt muốn nói, chỉ đơn giản là tôi muốn thân thiết hơn một chút với anh ấy thôi.
Vậy mà, sao lại thành ra như vậy chứ…
Đúng là tôi đã lỡ miệng nói “ mong anh hãy giúp đỡ em thật lâu nhé”, nhưng đó là bởi vì trước giờ, Yotsumoto-kun đã nói không biết bao nhiêu câu dễ khiến người ta hiểu lầm.
Phải nói là, cái kiểu vô tư thốt ra mấy lời khiến con gái tuổi mới lớn phải nghĩ ngợi lung tung, mà lại nói một cách tự nhiên, vô ý thức, không hề cố tình. Thành ra càng rắc rối hơn.
Thêm nữa anh ấy lại nói rằng chưa từng nói những lời như thế với ai khác… thậm chí là với cả Jumonjigaoka-san, người lúc nào cũng ở bên cạnh anh ấy.
Lúc đó, không hiểu sao tôi cảm giác mình phải nói gì đó.Có lẽ là vì tôi cứ bị nói mãi mà chẳng đáp lại được nên muốn đáp trả lại một lần chăng?”
Chính tôi cũng không rõ nữa.
Nhưng mà lời tôi nói lúc đó chẳng khác gì một câu hồi đáp cho lời tỏ tình cả
Tôi đâu có nghĩ trước mình sẽ nói gì, mấy lời đó cứ thế bật ra khỏi miệng theo phản xạ mà ra.
Nếu hỏi tôi thích hay ghét Yotsumoto-kun thì hiện giờ, tôi nghĩ là mình không ghét anh ấy.
Hay nói đúng hơn, tôi vẫn chưa hiểu rõ cảm giác “thích một người” là như thế nào.
Khi bị tỏ tình, người ta thường nói “tớ thích cậu”. Nhưng nếu là một người mà tôi chỉ từng chào hỏi vài lần hay thậm chí còn chẳng quen biết, thì tôi cũng chẳng biết phải nên làm gì cả.
“Thích” của họ rốt cuộc là gì cơ chứ?
Là vì tôi trông hợp gu họ à? Hay chỉ cần hơi có chút để ý đến nhau là sẽ gọi là “thích”?
Tôi và Yotsumoto-kun ở trường cũng chỉ mới chào hỏi nhau vài lần thôi.
Thế nhưng, thỉnh thoảng tôi lại lỡ đưa mắt nhìn theo anh ấy.
Chắc là vì thân hình anh ấy to lớn, vạm vỡ nên dễ lọt vào tầm mắt mà thôi. Người to thì chiếm chỗ trong tầm nhìn cũng nhiều hơn mà, đúng không?
Tôi lại nói lan man rồi.
Ngay từ ngày đầu tiên mà đầu óc đã rối tung vì biết bao nhiêu cảm xúc như thế này… Chắc tối nay khó mà ngủ được. May mà ngày mai là ngày nghỉ, thật là may mắn quá mà…