『“Em còn vụng về nhiều lắm… nhưng từ nay mong anh hãy giúp đỡ em thật lâu nhé.”』
Khuôn mặt của Nanase-san ở gần đến mức tôi có thể cảm nhận được cả hơi thở. Cái lưỡi đỏ thè ra khẽ liếm môi ấy chẳng khác nào … em ấy là thú săn mồi còn tôi là con mồi đang bị dồn vào một góc vậy!?
『”mong anh hãy giúp đỡ em thật lâu nhé.”』
... Đó là một câu thường dùng khi đáp lại một lời tỏ tình, đúng không?”
Sao Nanase-san lại nói câu như thế chứ… Là vì trước đó tôi vô tình thốt ra mấy lời nghe như đang tỏ tình em ấy sao?Hay là… em ấy đang trêu chọc tôi?
Tôi đang ngồi bên mép giường, giữ một tư thế nghiêng người đến mức không thể cúi thêm được nữa. Cơ bụng tôi lúc này đã bắt đầu kêu gào vì quá sức chịu đựng rồi.
Và rồi, khi Nanase-san càng lúc càng tiến gần hơn, tôi bị em ấy đẩy nhẹ một cái, cuối cùng ngã ngửa xuống giường.
Nanase-san chống tay, bò trên giường, áp người lên tôi cứ như đang đè tôi xuống vậy. Mái tóc dài của em ấy xõa xuống, phủ lấy tôi như một tấm rèm, và một mùi hương quyến rũ bao trùm lấy khuôn mặt tôi.
“Nếu bị mẹ và bố nhìn thấy cảnh này… thì không biết sẽ ra sao ha?”
“E-Em đang nói cái gì vậy chứ…”
Người bị đè ở đây 100% là anh mà!?
Nhưng nghĩ lại… Với chiều cao hơn 1m80 của tôi, và Nanase-san chỉ khoảng 1m50, thì rõ ràng em ấy chẳng thể nào đè tôi xuống được theo lẽ thường.Nên nếu người lớn nhìn thấy cảnh này, rất có thể họ sẽ nghĩ chính tôi là kẻ đã đè Nanase-san xuống trước, rồi do tình cờ hay gì đó mới ra tình huống như thế này.
Có thể lắm. hoàn toàn có thể đấy chứ.
Nếu vậy thì tôi sẽ bị coi là một kẻ đầy nguy hiểm, bị đuổi ra khỏi nhà, rồi bị chuyển đến trường nội trú toàn nam sinh mất thôi!
Cốc cốc cốc~
“Chloe, con đang ở trong phòng Masaki-kun à?”
…Xong đời rồi.
Nghe thấy giọng Misaki-san vọng qua cửa, nhiệt độ cơ thể tôi như tụt xuống không phanh, còn tim thì đang đập loạn xạ theo cái cách tồi tệ nhất.
“Masaki-kun, mẹ vào nhé.”
Misaki-san, con chưa hề bảo là mẹ có thể vào đâu mà. Thực ra là, giờ tuyệt đối không được vào mới đúng!
Kể cả không phải lúc này thì với con trai, việc bị người khác đột ngột xông vào phòng cũng có thể gây ra mấy chuyện khó xử lắm đấy ạ!
Tôi định nói “Đợi một chút đã!” hay là “Không được vào bây giờ đâu ạ!”, nhưng chẳng hiểu sao cổ họng tôi cứ như bị mắc nghẹn, không thể nói ra được lời nào cả….
Và rồi… cạch, tay nắm cửa xoay xoay chậm , cánh cửa từ từ mở ra…
KHÔNGGGGGGGGGGGGG!!
“...kun? Yotsumoto-kun?”
Tôi nhận ra ai đó đang nhẹ nhàng lắc vai mình và gọi tên tôi,.Đập vào mắt đầu tiên là khuôn mặt của Nanase-san người mà mới lúc nãy còn đang đè tôi xuống giường.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi như thể vừa bị đánh thức bởi một trận động đất. Lẽ ra não tôi sẽ từ từ tỉnh lại, nhưng lần này thì khác hẳn nó bật dậy hoạt động hết công suất ngay lập tức, đến mức đau nhói cả đầu.
“Na, Nanase-san!?”
“Thật là, anh tính ngủ đến bao giờ mới chịu dậy hả? Dậy trễ cũng vừa phải thôi chứ.”
Nanase-san chống tay vào hông, nhìn tôi từ trên xuống như đang mắng một thằng người anh trai vô tích sự vậy.
M-mơ sao? Tất cả chuyện vừa rồi là mơ ư…?
Phải rồi. Không thể nào Nanase-san lại nói “mong anh hãy giúp đỡ em thật lâu nhé” như đang đáp lại lời tỏ tình thật được.
Tôi đã cố gắng sẽ xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với em ấy, như một gia đình, như anh em… Vậy mà lại mơ thấy một giấc mơ như thế này thì đúng là tôi có vấn đề thật rồi.
“Chào buổi sáng, Nanase-san. Cảm ơn em đã tới gọi anh dậy.”
“Chẳng còn là buổi sáng nữa đâu. Gần trưa rồi đấy.”
“Thật á!?”
Tôi mở điện thoại cạnh gối lên, và đúng như lời Nanase-san nói, đã gần trưa thật.
“Có cơm trưa rồi đấy. Anh muốn ăn thì ra phòng ăn đi.”
“Rồi, anh ra liền.”
Tôi vừa đáp lại thì Nanase liền bảo “Em đi trước nhé”, rồi đặt tay lên tay nắm cửa. Nhưng ngay lúc đó, em ấy quay lại nhìn tôi.
“À, còn nữa… chuyện tối qua chỉ là vì từ giờ chúng ta sẽ sống chung thôi đấy nhé.”
Nói vậy xong, em ấy không đợi tôi trả lời mà quay đi, đóng cửa lại và rồi rời khỏi phòng ngay.
Tối qua là chuyện gì chứ?
Tôi bước xuống giường, mở cửa sổ hóng gió, vừa vươn vai vừa cố gắng nhớ lại điều gì đó.
Giấc mơ vừa rồi đúng là mơ, nhưng cũng không phải hoàn toàn là mơ.
Tối qua, Nanase-san đúng là có tới phòng tôi. Em ấy đã nói về những hành động của tôi từ trước đến giờ, rồi để lại lời:
『“Em còn vụng về nhiều lắm… nhưng từ nay mong anh hãy giúp đỡ em thật lâu nhé.”』
Rồi em ấy về phòng ngay sau đó.
Sau đó, tôi suy nghĩ đến tận sáng, không biết ngày mai đối mặt với Nanase-san ra sao. Cuối cùng khi vừa chợp mắt thì tôi lại mơ thấy cái giấc mơ kỳ lạ đó.
Tôi đã nghĩ ngợi nhiều đến vậy, thế mà cảnh đầu tiên trong giấc mơ lại là gương mặt lúc đang ngủ của chính mình… đúng là uổng công quá đi.
Dù được Nanase-san nói rằng “mong sẽ sống lâu dài cùng nhau”, nhưng tôi thật sự không biết phải cư xử với em ấy thế nào cho đúng.
…Việc cả hai là anh em kế thì không thể thay đổi được. Nếu vậy, có lẽ tôi chỉ còn cách cố gắng để cả hai có thể sống vui vẻ hòa thuận như một gia đình thôi.
phần này tác giả viết sao thì mình hiểu như vậy. nếu thấy sai sai mình sẽ sửa lại.