Khi quay người lại và ngước nhìn lên cầu thang dẫn đến tầng trên, tôi thấy Nanase-san đang đặt nhẹ tay lên lan can và bước xuống đây.
Tại sao cậu ấy lại xuống dưới này nhỉ?
Giọng nói bắt chước Momota-sensei của tôi vừa rồi rõ ràng phát ra từ tầng dưới mà. Tôi cứ tưởng cậu ấy sẽ không thèm đến gần mới phải.
Nanase-san nhún nhảy bước xuống cầu thang một cách nhịp nhàng, rồi với nụ cười tinh nghịch trên môi, cậu ấy lên tiếng hỏi tôi:
“Nghe thấy giọng Momota-sensei nên tớ mới xuống, nhưng hình như không thấy thầy đâu cả.”
“ Tớ cũng đâu có thấy bóng dáng Momota-sensei đâu. Với lại, nghe giọng thầy xong mà còn tự đi lại gần, Nanase-san đúng là gan thật đấy.”
“Nếu là Momota-sensei thật thì tớ đã tránh xa rồi ấy chứ. Nhưng… giọng hồi nãy là cậu, đúng không Yotsumoto-kun?"
Tôi tính giả vờ như không biết gì, nhưng xem ra đã bị phát hiện mất rồi. Có lẽ lần trước tôi bắt chước giả giọng cho đám bạn trong lớp xem thì cậu ấy tình cờ nghe thấy. Nghĩ đến đó là thấy xấu hổ muốn chết.
"Không hiểu vì sao Nanase-san lại đến đứng sát bên tôi ở cái khoảng giữa cầu thang vốn chẳng rộng rãi gì, hai đứa cùng tựa vào lan can.”
“Nếu bị Nanase-san nhìn thấu dễ dàng như vậy thì tớ vẫn còn kém cỏi lắm nhỉ.”
“Tớ thấy rất giống rồi đấy chứ, chỉ là Momota-sensei thật thì không đến mức lên giọng quá như thế đâu.”
“Vậy tớ phải chỉnh lại trước cho lần sau mới được.”
“Nhưng nhờ có cậu mà tớ được cứu rồi. Cảm ơn nhé.”
Nanase-san cúi đầu cảm ơn rất lịch sự. Tôi liếc sang cậu ấy một cái rồi khẽ gật đầu.
“Cũng chẳng có gì đáng mà cảm ơn đâu.”
“Nhưng mà, bị tỏ tình kiểu đó chắc cũng phiền lắm ha. Nhất là mấy người không chịu bỏ cuộc, cứ cố gượng ép nói chuyện.”
“Người như vừa nãy thì hiếm lắm. Chỉ là... lần nào cũng phải từ chối thì cũng mệt, nói sao nhỉ…cảm thấy có lỗi một chút ấy.”
“Nếu vậy thì cậu thử quen ai đó đi? Nanase-san mà tỏ tình thì khối nam sinh gật đầu liền ấy. Hoặc cứ nhận lời người tiếp theo là mấy kẻ tỏ tình lung tung sẽ tự động biến mất mà thôi.”
“Đời đâu có đơn giản vậy được. Với lại, tớ cũng không phải kiểu người ai cũng được.”
Nanase-san bĩu môi như con cá nóc rồi quay sang nhìn tôi. Rõ là gương mặt đang biểu hiện sự bất mãn, nhưng nhìn kiểu gì thì cũng chỉ có thể dùng từ "dễ thương" để miêu tả thôi. Dù sao, giờ tôi cũng chẳng muốn bị nhìn như vậy đâu.
Mà này, Yotsumoto-kun, từ nãy đến giờ cậu cứ cúi xuống rồi đưa tay lên mắt, cậu bị gì à?”
Nanase-san còn hơi rướn người lại gần định nhìn vào mặt tôi, Nhưng… thật lòng mà nói, lúc này tớ ước gì cậu đừng làm vậy
Lý do tôi phản ứng như vậy là vì vừa nãy, khi Nanase-san đang tung tăng bước xuống cầu thang, váy cậu ấy tung lên nhẹ một cái, và vô tình tôi đã thấy chiếc quần lót xanh nhạt bên trong cái "vùng cấm địa" ấy.
Vừa nhìn thấy quần lót của Nanase-san xong mà phải nhìn thẳng vào mặt cậu ấy rồi nói chuyện như không có gì xảy ra… với một thằng trai tân như tôi thì việc đó quá khó với sức chịu đựng của tôi rồi..
“Tớ đang tịnh tâm lại một chút thôi. Là giờ nghỉ nên phải để cả cơ thể lẫn tâm trí được thư giãn.”
Tôi không nói dối đâu, nhưng hình ảnh vừa rồi vẫn còn in rõ mồn một sau mắt tôi.
Thật lòng, tôi chỉ muốn được yên tĩnh một mình để ổn định tinh thần, nhưng Nanase-san chẳng hề có ý định để tôi yên.
Tôi cũng không nỡ đuổi cậu ấy đi một cách phũ phàng, nên đang khá rối trí thì bỗng nhiên từ cạnh bên vang lên một tiếng “ọc ọc ” rõ ràng đến đáng yêu khiến tôi giật mình.
“Cậu vẫn chưa ăn trưa à?”
Tôi cố gắng không nhìn vào mặt Nanase-san khi hỏi. Cậu ấy đỏ mặt, hai tay ôm lấy bụng rồi khẽ gật đầu.
“Bị gọi ra vì bảo có chuyện muốn nói, nên tớ chưa ăn. Hôm nay tớ cũng không mang theo cơm hộp, tính lát nữa ra cửa hàng mua tạm ít bánh mì.”
Nghe đến đó, tôi liền cúi người nhặt lấy túi ni lông đặt dưới chân, rồi chìa nó về phía Nanase-san.
“Tớ lỡ mua hơi nhiều bánh mì. Trong này chỉ còn bánh mì kẹp korokke thôi, cậu ăn không?”
Giờ mà ra cửa hàng thì chắc bánh ngon cũng hết sạch rồi, thậm chí có khi chẳng còn cái nào cả.
Bị gọi ra để nghe lời tỏ tình của một gã như thế, rồi lại mất luôn giờ nghỉ trưa và chẳng kịp ăn uống gì tử tế, thấy vậy tôi cũng thấy tội nghiệp. Với lại, tôi cũng muốn chuộc lỗi vì lỡ thấy quần lót của cậu ấy...
“Không được đâu, đây là phần ăn trưa của cậu mà.”
“Không sao đâu, tớ đã ăn hai cái bánh khác rồi. Với lại, đây là bánh mì kẹp, để lâu dễ hỏng. Cậu ăn giúp tớ là thì vừa hay đấy.”
“Vậy… tớ xin nhận. Cảm ơn cậu nhé. Nhưng tớ sẽ trả lại tiền bánh mì đàng hoàng đó.”
Nanase-san lấy từ túi ra một chiếc ví nhỏ rồi hỏi tôi giá cái bánh croquette, nhưng tôi không trả lời. Nhận tiền trong tình huống này chẳng khác gì phủi tay với chuyện vừa rồi, chuyện mà tôi đã lỡ thấy quần lót của cậu ấy.Tất nhiên, tôi biết rõ chỉ với cái bánh croquette này thì không đời nào mà chuộc lỗi được…
“Tớ mua nhiều quá rồi cho cậu ăn thôi, không cần trả tiền đâu.”
“Nhưng như vậy thì tớ thấy ngại lắm. Vậy để lần khác tớ đáp lễ lại nhé.”
“Thật đấy, không cần phải bận tâm gì đâu mà.”
Sau khi đưa túi bánh cho Nanase-san, tôi lại nhìn ra sân trường, cố gắng làm trống đầu óc mình thêm lần nữa.
“Bánh này ngon thật đó.”
Cứ tưởng cậu ấy sẽ mang về lớp ăn, nhưng không hiểu sao Nanase-san lại ngồi ăn luôn tại đây.
Rồi khi nhìn nụ cười ấy như một cú đâm thẳng vào tim tôi…dễ thương quá mức chịu đựng.
Thật sự, với nụ cười này, không biết có nam sinh nào đủ cứng để mà từ chối lời tỏ tình kèm nụ cười này không nhỉ…
Nụ cười rạng rỡ của Nanase-san và cả… chiếc quần lót màu xanh nhạt ấy, cứ thế luẩn quẩn trong đầu tôi mãi, chẳng thể nào xua tan đi được. Tôi khẽ thở dài bằng mũi.
“… Cậu lúc nào cũng như thế.”
Nanase-san lẩm bẩm điều gì đó, giọng nhỏ đến mức bị làn gió mát cuốn trôi, không kịp chạm tới tai tôi.
Korokke là một loại bánh chiên xù của Nhật, làm từ khoai tây nghiền trộn thịt băm, hoặc kết hợp với rau củ, hải sản, phô mai tùy khẩu vị. Nhân được nặn thành viên, sau đó lăn qua bột mì, trứng, vụn bánh mì, rồi chiên ngập dầu đến khi vàng giòn. Vỏ ngoài giòn rụm, bên trong mềm mịn, thơm béo cực kỳ phổ biến trong các bữa ăn trưa học sinh.