Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

133 2913

Oda Nobuna no yabou

(Đang ra)

Oda Nobuna no yabou

Mikage Kasuga

Sagara Yoshiharu bỗng tỉnh dậy và thấy rằng mình đã quay ngược thời gian trở về thời Chiến quốc. Trong ngay phút đầu tiên, cậu ta đã suýt bị giết trên chiến trường.

87 2758

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

(Đang ra)

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

雅楽多

Tasuki Tenma bỗng dưng nhận thấy mình đang đứng trên một đồng cỏ trải dài quá tầm mắt. Có ai đó đã triệu hồi cậu đến thế giới khác cùng với kỹ năng siêu cấp gian lận.

3 9

Thám Tử Bất Tử・Reido Momiji

(Đang ra)

Thám Tử Bất Tử・Reido Momiji

Rei Shizuku

Khi sự thật về vụ án được phơi bày, tôi sẽ cùng cậu thực hiện điều XX cuối cùng.

2 9

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

3 8

WN - Chương 1.1:Cách cứu mỹ nhân mà không bị chú ý! (1)

Mùa hoa anh đào đã sớm tàn, nhường chỗ cho những tán lá non xanh mướt rực rỡ dưới ánh nắng. Trong làn gió mát lành và dễ chịu của mùa mới, tôi Yotsumoto Masaki vừa cắn một miếng bánh mì yakisoba vừa mua ở căn tin.

Hiếm ai lại chọn chỗ nghỉ trưa như tôi, khoảng nghỉ ở cầu thang ngoài trời của tòa nhà trường học cũ để ăn trưa cả.

Không nghĩ ngợi gì nhiều, tôi ngắm nhìn sân thể thao vắng bóng người phía xa trong khi nhấp từng ngụm sữa trái cây.

Thành thật mà nói, mỗi ngày trôi qua có quá nhiều thứ đổ dồn vào đầu tôi.

Nào là bài giảng từ giáo viên, nào là cập nhật tin tức trên mạng xã hội, tin đồn từ bạn cùng lớp hay mẹo chiến game đang cày, danh sách anime muốn xem mùa này, cùng với hàng loạt manga hay light novel mà mình muốn đọc,v.v

Làm sao mà xử lý hết những thứ đó chỉ trong thời gian còn lại ngoài lúc đi ngủ chứ? Với bộ não cùi bắp của tôi, chỉ riêng mấy tiết học buổi sáng thôi cũng đã gần như là quá tải mất rồi.

Chính vì thế nên ít nhất vào giờ nghỉ trưa, tôi luôn tranh thủ dành chút thời gian ở một mình như thế này để giảm bớt lượng thông tin tràn vào đầu từ thế giới bên ngoài. Có thể gọi đây là một kiểu “thiền nhẹ” hay “tịnh tâm” gì đó cũng được một cách để cân bằng lại tâm trí và não bộ, chuẩn bị tinh thần cho những tiết học buổi chiều. Nếu nói đây là một trong những cách tận dụng giờ nghỉ trưa hiệu quả nhất thì chắc tôi sẽ gật đầu đồng tình ngay và luôn không một chút do dự

Nói trước , tôi không phải kiểu thằng cô đơn nên mới ăn trưa một mình ở cái chỗ kỳ quặc này đâu nha. Quan trọng nên tôi nhấn mạnh lại lần nữa.

Thế nhưng, khoảng thời gian nghỉ trưa quý báu của tôi lại kết thúc bởi một tiếng nói vang vọng từ tầng trên bởi môt lời tỏ tình của một gã nam sinh.

“Nanase-san, tớ..tớ đã thích cậu từ lâu lắm rồi. Làm ơn, hãy hẹn hò với tớ!”

…Thật là một lời tỏ tình thẳng thắn như tên bắn.

Với tôi một đứa mà số tuổi cũng chính là số năm chưa từng có bạn gái thì đây hẳn là câu nói mà cả đời này tôi cũng chẳng bao giờ dám mở miệng nói ra.

“Xin lỗi. Hiện giờ tớ cảm thấy ở bên bạn bè vui hơn, nên… tớ không thể đáp lại tình cảm của cậu được.”

Cú tỏ tình thẳng thắn kia bị từ chối, một pha phản đòn không thể dứt khoát hơn như cú đánh bóng bay vèo ra khỏi sân luôn ấy.

Chỉ cần nghe thấy họ “Nanase” và giọng nói đó, tôi đã đoán ngay ra người vừa bị tỏ tình không ai khác chính là Nanase Chloe, cô bạn cùng lớp của tôi.

Dù vậy, tôi chưa từng nghe nói cô ấy có bạn trai. Mà với nhan sắc siêu dễ thương thế kia thì việc kén chọn bạn trai cũng là điều dễ hiểu thôi.

“Nhưng… nếu là tớ thì tớ tin là có thể mang lại cho cậu niềm vui còn lớn hơn cả lúc ở cùng với bạn bè.”

“Xin lỗi… tớ không mong muốn điều gì hơn hiện tại cả…”

Gã kia vẫn chưa chịu từ bỏ. Chứ nếu là tôi thì chắc đã bị đánh chìm hoàn toàn từ cú đầu tiên rồi,không kịp nói một câu nào luôn.

Dù có cố níu kéo đến mấy thì tôi cũng không nghĩ Nanase-san sẽ đổi ý đâu, nên tốt nhất là gã kia nên rút lui càng sớm trước khi bị tổn thương nặng hơn

“Ít nhất thì… chỉ cần thử hẹn hò với tớ một thời gian thôi cũng được. Nếu cậu cho tớ cơ hội, tớ tin chắc cậu sẽ hiểu được tớ tuyệt vời như nào.”

“Ơ… à… cậu nói thế thì… tớ thật sự khó xử lắm”

Ban đầu tôi còn tưởng đây sẽ là một khoảnh khắc thanh xuân trong trẻo đáng nhớ, nhưng xem ra tình hình bắt đầu chuyển biến xấu.

Rõ ràng giọng của Nanase-san nghe rất lúng túng và khó xử. Cuối câu âm điệu ấy khẽ rung lên, như một tiếng kêu mong manh.

Những gì đang xảy ra trên tầng lầu kia, rõ ràng chẳng phải là cảnh “tỏ tình của tuổi học trò” ngọt ngào gì cả.

Với một người luôn đặt tiêu chí “tránh rắc rối sống bình yên” như tôi, thì việc leo lên tầng trên để ra mặt giúp Nanase-san là điều tôi thật sự không muốn chút nào.

“Vậy… ít nhất, cậu có thể cho tớ xin liên lạc được chứ?”

“Thật sự… tớ rất khó xử mà…”

Giọng gã đó bắt đầu trở nên hằn học. Làm kiểu này thì chỉ có nước bị người ta ghét thêm thôi.

…Đừng nói với tôi là hắn sẽ nổi điên rồi rút dao ra chứ? Loại thất tình phát cuồng kiểu đó không thiếu trong mấy vụ tin tức hằng ngày đâu. 

Làm sao đây? Nếu cứ ngồi im mà để Nanase-san gặp chuyện thì chẳng khác nào tôi là nhân chứng đứng nhìn thản nhiên kế bên hiện trường cả.

Giờ nghĩ thử xem… liệu có cách nào để giúp mà không bị chú ý quá mức không đây…?

“Ê, mấy đứa kia! Đang làm cái quái gì ở đó hả!”

Thứ tôi làm lúc này chính là giả giọng Momota-sensei, giáo viên giám thị nghiêm khắc nhất trường. Tôi từng luyện bắt chước giọng thầy ấy và được bạn bè công nhận là “giống đến phát khiếp”.

Momota-sensei là kiểu người như bước ra từ thời Showa, lúc nào cũng lăm lăm cầm thanh kiếm tre trong tay. Gặp phụ huynh hung hăng thì thầy cũng dạy đời không chừa ai, nên với tụi học sinh, ông là “huyền thoại sống” theo đúng nghĩa đáng sợ.

“Chết rồi!? Momota-sensei!? Sao thầy lại ở đây!?”

Giọng giả Momota-sensei của tôi, nhờ âm thanh dội ngược từ tường gạch cũ của tòa trường học mà càng thêm chân thật hơn.

Mà này, nếu cậu sợ bị giám thị bắt gặp đến như vậy thì… cái kiểu tỏ tình đó rõ ràng có gì mờ ám rồi đấy.

“À, à thì… tớ chỉ muốn nói hết những thứ trong lòng thôi! Gặp sau nha!”

Vừa nói xong, tên đó vội vã chạy một mạch lên tầng trên, chỉ để lại tiếng bước chân lẻ loi vang vọng lại.

Có vẻ là tôi thành công rồi. Vậy là giờ tôi có thể tiếp tục tận hưởng một bữa trưa yên bình của mình.

Tôi hít sâu một hơi, định đưa tâm trí quay lại trạng thái thiền và định thư giãn thì…

“À! Đúng là cậu thật rồi, Yotsumoto-kun!”

Giọng nói nhẹ như tiếng chuông bạc ấy kéo tâm trí tôi về lại với thực tại trước khi kịp chìm vào thế giới yên tĩnh của riêng mình.

Showa là tên của một thời kỳ trong lịch sử Nhật Bản.thời này rất truyền thống và nghiêm khắc. trong đoạn Tức là: Thầy ấy rất nghiêm khắc, truyền thống, không hợp với thời đại. Yakisoba là một món mì xào kiểu Nhật, rất phổ biến trong ẩm thực đường phố và các lễ hội. trong đoạn là một miếng bánh mì đầy mì xào yakisoba.