Khi tôi tới phòng làm việc của Albert, bên trong đang rối tung rối mù.
Đám văn quan chạy qua chạy lại, các sĩ quan chỉ huy cũng tất bật đến mức chẳng ai rảnh để thở.
“Ồ, ai đây nhỉ… chẳng phải là Lloyd-kun sao?”
Người cất tiếng gọi là Sias.
Anh ta nheo mắt, khóe môi nhếch lên như đang cười thầm.
“Sao lại lò dò tới đây thế này? …Kuku, hay là đang rảnh rỗi quá nên lén trốn việc vậy? Tôi nghe nói số binh lính còn lại dưới trướng cậu chỉ đếm trên đầu ngón tay mà, không nhanh gom quân thì mai làm sao kịp xuất phát?”
Giọng nói thì có vẻ lo lắng cho tôi, nhưng nụ cười trên mặt Sias lại chẳng giấu nổi vẻ đắc ý.
“Cái tên khốn này…! Là do hắn bày trò, vậy mà còn dám giả nhân giả nghĩa?”
“Thật vô liêm sỉ! Đáng bị xử trảm mười lần!”
Grimo và Jihriel tức giận ra mặt, nhưng tôi ra hiệu thôi đi.
Chẳng nên cãi cọ giữa đồng minh làm gì.
“Cảm ơn vì đã lo lắng, nhưng Sias à, lo thân mình trước đi thì hơn đấy.”
Nghe tôi nói vậy, ánh mắt Sias lóe lên ngạc nhiên.
Ngay sau đó, hắn bật cười khúc khích, vai run lên vì cố nín.
“Kukuh… trẻ con thật đấy. Nhưng để cậu yên tâm thì nói luôn: quân của tôi đã gần chạm mốc 7.000 người rồi! Yêu cầu 5.000 của ngài Albert tôi đã vượt từ lâu, cậu không cần bận tâm đâu!”
“Vậy thì tốt rồi.”
Có vẻ hắn cũng gom được kha khá quân.
Nếu cộng thêm một vạn binh dưới trướng trực tiếp của Albert, rồi cả phần của tôi, thì con số hai vạn mà chúng tôi đặt ra hoàn toàn trong tầm tay.
Tôi xoay lưng bước tới bàn làm việc của anh trai, để mặc Sias lẩm bẩm sau lưng:
“Này… này Lloyd-kun, đừng nói là cậu định xin mượn binh từ ngài Albert đấy nhé!?”
Phớt lờ lời xì xào của hắn, tôi lên tiếng gọi người đang bận ngập đầu với đống giấy tờ.
“—Anh Albert, em đến báo cáo. Việc tổ chức quân đội đã xong xuôi.”
“Ồ! Nhanh dữ vậy Lloyd! Gom được bao nhiêu người rồi?”
“10.205 người ạ.”
Rầm!
Cả căn phòng vang lên tiếng động lớn, mọi ánh mắt lập tức dồn về phía tôi.
“Không thể nào!? Quân số đáng lẽ thuộc về cậu đều đã bị tôi thu nhận hết! Cậu lấy đâu ra nhiều người như vậy chứ!?”
“Ờ thì… họ tự tìm tới thôi, đại loại vậy?”
“Sao lại… Nugugugugu…!”
Sias nghiến răng ken két, biểu cảm cứ như lên cơn co giật vì tức.
Hắn cười, rồi giận, rồi lại nghẹn họng.
Thật sự bận rộn trong cảm xúc đấy nhỉ.
Tôi thì chỉ thấy vui vì tổng lực lượng đã tăng thêm một khoản lớn.
“Gyahaha! Quả báo thôi mà!”
“Ngài Sias đã đánh giá thấp cả tài năng lẫn đức độ của ngài Lloyd rồi. Nực cười thật.”
Grimo và Jihriel thì mừng rỡ.
“Puh… kukuku…”
Albert thì bật cười sau tấm tài liệu che mặt.
“Ahaha! Thấy chưa, ta đã nói rồi mà, Sias. Chút khó khăn đó chẳng là gì đối với Lloyd cả!”
“Nhưng mà… ngài Albert… chuyện này thì…”
“Im đi. Chúng ta đã nắm được việc cậu lén lút dụ dỗ binh lính vốn thuộc về Lloyd để kéo về đội mình. Cậu sợ thực lực của Lloyd nên muốn dìm từ trong trứng chứ gì?”
“Không… không đời nào! Ngài Albert, tôi không có ý đồ đó!”
“Không cần biện minh. Hiện giờ không tiện xử lý, nhưng sau trận chiến này, chuyện của cậu sẽ được đưa ra xem xét. Tốt hơn hết là kiếm vài công trạng đủ lớn để chuộc tội đi.”
“…Tôi hiểu rồi.”
Sias cúi đầu ủ rũ, lầm lũi rời khỏi phòng.
Albert tiễn hắn bằng ánh mắt lạnh như băng, rồi thở dài nhìn theo cánh cửa đóng lại.
“Thật là… cái tật xấu thời học sinh của cậu ta vẫn chưa bỏ được.”
“Ý anh là sao, anh Albert?”
“Ừm… hồi còn học, Sias hay kiếm chuyện với những học sinh giỏi hơn mình rồi thách đấu. Đặc biệt là mấy người có xuất thân thấp, cậu ta hay chọn làm mục tiêu. Dù sao thì cũng là kẻ có thực lực, tinh thần hiếu thắng đó tôi không phủ nhận. Nhưng nếu gây rối loạn quá mức thì không hay chút nào.”
Ra là vậy.
Nghĩ lại, kiếp trước tôi cũng từng bị quý tộc kiếm cớ gây chuyện rồi lôi ra đấu tay đôi nhỉ.
Giờ nghĩ lại, có lẽ giống kiểu Sias lúc trước thật.
“Dù sao thì, Lloyd, anh tin là em sẽ xoay sở được thôi. Không ngờ lại gom được cả vạn người, đúng là ngoài dự tính.”
“Anh đừng tâng bốc em nữa, em chẳng làm gì cả đâu.”
“Chính cái tính khiêm nhường đó mới là điểm mạnh của em đấy. Người ta tìm đến em cũng vì điều đó thôi.”
Ờ thì… phần lớn trong số đó là Binh lính ma lực do tôi tạo ra mà.
Tôi thực sự chẳng làm gì to tát cả, dù sao vẫn biết ơn những người đã đến giúp mình.
“Dù sao cũng cảm ơn em, Lloyd. Chúng ta sẽ xuất phát vào ngày mai. Em thì định sao?”
“Em tính đi ngay hôm nay. Trên đường, sẽ cố tăng cường thêm một chút chiến lực.”
“Hahaha! Quả là phong cách của em. Được rồi, hẹn gặp ở Cổng Đại Lục vào ngày kia nhé.”
“Vâng. Anh cũng giữ gìn nhé, anh Albert.”
Tôi cúi đầu chào rồi rời khỏi phòng.
Trên đường quay lại chỗ mọi người, tôi bất chợt chạm mặt… Sias.
Ánh mắt hắn tối sầm như ai vừa tát một cái vào lòng tự trọng.
Hắn nhìn tôi chằm chằm, hạ giọng đầy cay cú:
“…Lloyd-kun, cậu chơi tôi một vố đau đấy. Tôi không ngờ từ tình cảnh đó mà cậu lại gom được chừng ấy quân. Nhưng mà quân chính quy thì không nhiều lắm nhỉ? Dù có thắng ở số lượng, liệu chất lượng có theo kịp không đây? Bây giờ quân đội của tôi đang được ngài Kruse, người được ca tụng là mạnh nhất Saloum, đích thân huấn luyện đấy! Lúc quay về, đội tôi sẽ còn mạnh hơn nữa! Khoảng cách giữa hai bên sẽ không thể lấp đầy đâu! Kuhahahahaha!”
Trong lúc hắn đang cười hô hố đầy ngạo mạn, một người tiến lại từ phía sau.
“Ồ, chẳng phải là Sias đấy sao?”
Đó là Kruse, người mà hắn vừa khoe nãy giờ.
“Chà chà, ngài Kruse! Ngài thấy quân của tôi thế nào ạ? Toàn là những người xuất thân danh giá, tôi tin chắc họ đang thể hiện xuất sắc!”
Nhìn nụ cười khả ố trên mặt Sias, Kruse thở dài ngao ngán rồi lên tiếng:
“Thể hiện á? Ngươi nói gì vậy chứ. Đám lính của ngươi yếu xìu quá thể. Ta chỉ định khởi động nhẹ nhàng với bọn chúng thôi, ai ngờ mới vài động tác khởi động đã có kẻ lăn quay ra đất rồi. Chẳng lẽ đến cả thể lực cơ bản cũng không có sao?”
Kruse buông một tiếng thở dài dài như trút hết phiền muộn.
Sias nghe xong mặt mày tái mét, lắp bắp đáp:
“Chuyện đó thì… vâng, tôi sẽ nghiêm túc răn dạy lại họ.”
“Dù là lính đánh thuê đi nữa thì lối hành xử đó cũng tệ quá rồi. Với cái tình trạng này, chẳng những không giúp được gì mà còn chỉ tổ vướng chân người khác. Cả ngươi nữa, đừng có đứng đây mà lêu lổng. Vào luyện tập cùng đi! Mau lên!”
“Á–á đau! Ngài Kruse!? Xin đừng túm cổ tôi như vậy ạ!”
Và thế là Sias bị Kruse nắm gáy kéo xềnh xệch đi như lôi một con mèo nghịch dại, hướng thẳng về phía thao trường.