Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

30 228

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

277 5470

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

396 6056

Haiyore! Nyaruko-san

(Đang ra)

Haiyore! Nyaruko-san

Manta Aisora

Tự xưng là Nyarlathotep, Nyarko cho biết cô được lệnh đến để bảo vệ Mahiro, ngăn cậu bị tổ chức xấu xa tấn công… Và cứ thế, cuộc sống thường nhật kỳ lạ giữa Mahiro và Nyarko bắt đầu! Một vở hài kịch h

242 295

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

(Đang ra)

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

Ryu Hidari

– Khi cùng nhau trải qua những ngày tháng ấy, họ dần dần bị thu hút bởi nhau.

19 22

Vol 5 - Chương 136: Chiến với lũ sơn tặc (2)

Việc Sylpha tham chiến khiến tiền tuyến vốn đang giậm chân tại chỗ bắt đầu tiến lên rõ rệt.

Quả nhiên là Sylpha, đúng là đáng tin cậy.

Đang nghĩ vậy thì tôi nhận được liên lạc từ cô ấy.

『Thưa ngài Lloyd, chúng tôi đã vượt qua toàn bộ bẫy mai phục. Chỉ cần vượt con sông phía trước là đến sào huyệt bọn sơn tặc.』

『Tốt lắm, không hổ là Sylpha. Nhưng rất có thể chúng sẽ giăng bẫy ngay tại con sông ấy. Phải hết sức cảnh giác.』

『Tôi hiểu. Nhưng mà…』

Sau một thoáng im lặng, giọng Sylpha trở nên nặng nề hơn.

『Chúng đã xuất hiện rồi. Số lượng không nhỏ… rất có thể là toàn bộ quân lực địch.』

『Vậy ra chúng định đặt cược tất cả vào trận này. Cẩn thận nhé, Sylpha.』

『Đội ơn người. Giờ tôi sẽ xuất chiến.』

Liên lạc kết thúc.

Có vẻ như trận chiến lớn nhất hôm nay sắp bắt đầu rồi.

Ở bờ sông đối diện, đội quân do Sylpha chỉ huy bao gồm cả đội của Ydd và Galilea đang đối đầu trực diện với quân sơn tặc do Birus dẫn đầu.

Galilea bước ra sát bờ sông, nhặt một cành cây khô gãy từ trên cao rơi xuống rồi ném xuống nước.

Cành cây ngay lập tức bị cuốn trôi đi mất.

“Dòng chảy mạnh thật đấy. Cây cầu cũng bị đánh sập rồi nữa…”

Galilea nhăn mặt, bực bội nhìn về phía cây cầu cháy rụi ở bên kia sông.

“Này, nếu dùng sợi chỉ của cậu để bắc sang bên kia thì sao?”

“Chưa kịp bắc xong thì sẽ bị bắn hạ trước thôi.”

Bên kia sông, lũ sơn tặc đã giương sẵn cung tên, chờ đợi.

“Này lũ thỏ đế! Định đứng nhìn đến bao giờ hả?!”

“Quay đầu còn kịp đấy nhé!? Gyahaha!”

Bỏ ngoài tai lời khiêu khích, Galilea quay sang hỏi Ydd:

“Này Ydd, cậu dùng kết giới mà tạo đường vượt sông được không?”

“Khó lắm. Bên đó không chỉ đông mà còn có cả vũ khí phá kết giới. Nếu có thêm pháp sư thì may ra, chứ một mình tôi thì không thể nào giữ kết giới đủ lâu cho cả đội qua được. Nói luôn cho công bằng thì… đây là năng lực thông thường của một pháp sư. Chỉ có Lloyd là khác thường thôi.”

“Ừ, đúng là ngài ấy còn vượt cả tiêu chuẩn của dị nhân nữa mà… Vậy cũng đành chịu à…”

Ngay lúc Galilea thở dài, Ren vừa đi trinh sát ngược dòng quay trở lại.

“Không được rồi. Không có chỗ nào thuận lợi để vượt qua. Có một nơi nông hơn chút nhưng…”

“Nơi đó có địch mai phục đúng không?”

Sylpha hỏi.

Ren gật đầu.

“Chỗ ấy là vùng trũng, có nhiều sơn tặc cầm cung mai phục sẵn. Vừa vượt qua là sẽ bị tập kích. Còn khó qua hơn chỗ này nữa.”

“Xem ra chúng đã chuẩn bị kỹ lưỡng.”

“Giờ chỉ còn trông vào Babylon, người đi dò phía hạ lưu…”

Galilea lầm bầm, không hy vọng lắm.

Một lúc sau, Babylon trở lại.

“Thế nào rồi?”

“Tìm được chỗ có vẻ qua được. Ngắn, không có ai trông coi, nên cứ tưởng dễ ăn. Nhưng dòng nước chảy siêu mạnh, mà bờ bên kia lại là vách đá dựng đứng. Không thể leo nổi. Bó tay rồi. Kukuku…”

“Haiz, chỗ đó cũng không xong à… Giờ làm gì đây, chị Sylpha? Nếu không nhanh thì không kết thúc được trong hôm nay mất…”

“…”

Sau một hồi trầm ngâm, Sylpha khẽ gật đầu.

“Đúng là không còn nhiều thời gian. Có lẽ đành mạo hiểm một chút vậy. Nhưng trước tiên… mọi người, tập hợp lại đây.”

“?”

Tất cả nghiêng đầu thắc mắc, nhưng vẫn làm theo lời cô.

Dùng đám binh lính ma lực làm lá chắn, Sylpha hạ giọng:

“Giờ tôi sẽ nói kế hoạch—”

Ở phía bên kia sông, Birus cùng đám sơn tặc vẫn đang mai phục.

Giữa lúc sự chờ đợi bắt đầu khiến tâm lý lơi lỏng, một tên lính bất chợt hét lên:

“Ồ!? Chúng nó bắt đầu chuyển động rồi!”

Thấy đám binh lính ma lực lũ lượt tiến về phía dòng sông, Birus lập tức ra lệnh:

“Nghe đây lũ bây! Tha hồ mà bắn nhé! Coi như luyện bắn bia đi!”

“Uooo—! Rõ rồi đại ca!”

Đám sơn tặc đồng loạt giương cung, dồn dập bắn tên về phía binh lính ma lực.

Mũi tên như mưa trút xuống, xuyên qua tay chân, khiến từng binh lính ma lực lần lượt gục xuống và bị dòng nước cuốn đi.

Dù không có cảm giác đau, nhưng một khi các khớp bị phá hỏng thì chúng cũng không thể di chuyển được nữa.

“Quân gì lạ lùng thật. Không hề có chút ý chí nào… nhìn cứ như đám côn trùng vậy, trông rợn cả người. Nhưng nếu định phá vỡ tuyến phòng thủ của ta chỉ bằng cách liều mạng đâm đầu như thế thì quá ngây thơ rồi. …Không, chắc chắn chúng biết điều đó. Vậy thì chẳng lẽ chúng đang giở trò gì?”

Birus đưa tay lên cằm, trầm ngâm.

“Đại ca ơi! Chúng nó tấn công từ phía bên kia nữa kìa!”

“Hửm, chia quân đánh hai mặt à?”

Đánh từ hai hướng cùng lúc cũng là cách để phân tán hỏa lực.

Nhưng Birus cho rằng như thế là quá coi thường lực lượng sơn tặc.

Thế mạnh của chúng là sở hữu lượng lớn cung thủ tinh nhuệ.

Từng mũi tên luồn lách qua khe rừng, chính xác hạ gục kẻ địch.

Với con sông rộng ngăn cách, bọn binh lính ma lực không thể nào áp sát được.

“Đừng có lùi! Cứ thế mà tiến lên!”

Người chỉ huy đợt tấn công là Ydd, một thiếu niên pháp sư.

Theo quan sát, chỉ có mình cậu ta là sử dụng được ‘Phi Tường’.

Kể cả có thêm một pháp sư nữa thì cũng chỉ là muỗi, không đáng ngại.

“Đừng ngừng tay! Dồn lực mà tấn công!”

Phía còn lại, Talia đang chỉ huy binh lính ma lực tiến công.

Cô dùng kim đâm vào tay mình, và mỗi khi máu chảy, tên của địch lại lệch hướng.

Khả năng đặc biệt của Talia là liên kết sát thương khiến những đòn tự thương trở thành thứ gây rối loạn cho kẻ địch.

Thêm vào đó là hỗ trợ từ Ydd.

Dù vậy, lượng cung thủ phía bên kia vẫn quá đông, khiến binh lính ma lực không thể tiến thêm.

“Chắc là đòn nghi binh rồi… Nhưng nếu nghĩ thế là đủ để phá vòng phòng thủ này thì ngây thơ quá mức rồi đấy.”

Dù thế nào, Birus cũng không có ý định lùi bước.

Dưới mệnh lệnh của hắn, đám sơn tặc tiếp tục giương cung bắn như mưa.

Những loạt tên tưởng chừng sẽ tiếp tục mãi bắt đầu thưa dần, sự tập trung của đám thuộc hạ cũng dần chệch choạc.

Ngay khi Birus định quát lớn để chấn chỉnh thì—

“Đ-đ-đại ca! Có chuyện lớn rồi!”

Một tên lính hớt hải chạy bổ vào đại bản doanh.

“Làm cái quái gì mà la lối om sòm thế hả, thằng ngốc!? Có chuyện gì?”

“Quân địch… quân địch vượt sông sang bên này rồi!”

“!”

Birus trợn tròn mắt.

“Ở hạ lưu sao…? Nhưng chỗ đó có bơi cũng chẳng qua được. Thằng pháp sư nhãi ranh thì đang bên đây cơ mà.”

“Không, bọn chúng… dùng mánh gì đó rất lạ…”

Tên lính chỉ kịp nói tới đó thì ngất lịm.

Những người xung quanh cũng bắt đầu ôm đầu, khuỵu xuống với vẻ mặt đau đớn.

“Đ-đại ca… cơ thể tôi… không… cử động được…”

“Cứu… cứu tôi với…!”

Nhìn cảnh đám thuộc hạ lần lượt gục ngã, Birus nghiến răng.

Một số đã bắt đầu sùi bọt mép, trợn trắng mắt.

Không còn nghi ngờ gì nữa, gió đang mang theo độc khí từ phía hạ lưu thổi tới.

“Chúng đầu độc rồi! Mau lấy vải ướt che miệng lại!”

Birus nhanh chóng che miệng, đồng thời ra lệnh cho thuộc hạ.

Nhưng trước khi chúng kịp làm theo thì—

『Đừng… cử động.』

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, như xé toạc không gian tĩnh lặng.

Tất cả mọi người trong khoảnh khắc đều khựng lại.

Gần như cùng lúc đó, Birus nhận ra vô số sợi tơ trắng đang lặng lẽ bủa vây trong màn đêm.

Những sợi tơ đó quấn chặt lấy tay chân đám thuộc hạ, chỉ trong tích tắc đã trói gọn bọn chúng.

Birus vừa né được thì đã thấy một cái bóng trắng vụt qua sau lưng.

Là Sylpha.

Thanh kiếm trong tay cô lóe lên dưới ánh trăng, lấp loáng như một vệt chớp trong đêm tối.

“Khốn kiếp!”

Birus lập tức đưa tay rút kiếm, nhưng—

Bàn tay hắn chỉ nắm lấy khoảng không.

Chuôi kiếm vốn đặt ở thắt lưng giờ đã biến mất.

Đảo mắt tìm kiếm, hắn nhìn thấy một người đàn ông đang ẩn mình dưới bụng ngựa.

Tứ chi người này uốn cong theo một cách không giống người thường, và trong tay gã là thanh kiếm của Birus.

Tận dụng khoảnh khắc đó, Sylpha không chút do dự tung cú đá, hất Birus khỏi yên ngựa.

“Chết tiệt!”

Birus vội bật dậy nhưng lập tức khựng lại.

Lưỡi kiếm sắc lạnh đã kề sát cổ, chỉ cách một lớp da mỏng.

“Tôi không có ý lấy mạng anh. Đừng phí sức phản kháng nữa.”

“…”

Sau vài giây im lặng, Birus thở dài rồi từ từ giơ tay đầu hàng.

“…Thôi được. Tôi thua. Trận này các người thắng.”

“Rất vui vì anh đã hiểu chuyện.”

Sylpha rút kiếm khỏi cổ hắn, nhưng ngón tay vẫn đặt sẵn trên chuôi kiếm, sẵn sàng tấn công bất kỳ lúc nào.

Birus hiểu điều đó nên không dại gì cử động thêm.

“Dùng đám bên kia làm mồi nhử để kéo sự chú ý… Các người diễn vở kịch này khá hay đấy. Nhưng mà, rốt cuộc vượt cái dòng chảy xiết đó kiểu gì vậy?”

“Chỉ cần trung thành với chủ nhân, chút thử thách như vậy chẳng là gì cả.”

Sylpha đáp, mắt khẽ nhắm lại.

Thực tế, họ đã dùng sợi tơ của Galilea để tạo lối vượt sông.

Sau đó dẫn theo một nhóm ít người toàn thành viên từng thuộc hội sát thủ thực hiện cuộc đột kích.

Nhờ độc dược của Ren khiến phần lớn địch mất khả năng kháng cự, kế hoạch đầy mạo hiểm đó cuối cùng cũng thành công. Sylpha thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Dù sao thì, bên tôi là bên thắng. Hãy giao nộp toàn bộ vũ khí và đi theo chúng tôi gặp chủ nhân. Không có ý kiến chứ?”

Giọng nói thấp, dứt khoát ấy khiến Ren vừa kịp có mặt bất giác rùng mình.

Đó là giọng nói Sylpha thường dùng khi chuẩn bị “xử lý” ai đó thật nghiêm.

Thế nhưng, Birus lại bật cười khùng khục.

“Tiếc là chuyện đó không được rồi.”

“Ồ? Muốn chết đến thế sao?”

“Không phải vậy. Mà là… không làm được. Đám dưới quyền tôi thì đã buông vũ khí hết rồi.”

Nghe đến đó, mắt Sylpha chợt mở lớn, như thể đã nhận ra điều gì.

“Lẽ nào…”

“Phải. Ta không phải là người cầm đầu toàn bộ đám trong núi này. Ở đây còn một đứa nữa, Dạ Vương Mars, người anh em kết nghĩa của ta. Và chắc giờ này, hắn đang kề lưỡi dao ngay sát cổ chủ nhân của các ngươi rồi đấy.”

Nói rồi, Birus nở một nụ cười nham hiểm.