Và thế là cuộc tấn công lên núi bắt đầu.
Nhờ “Dương Quang” chiếu sáng bầu trời phía trên, nên dù là ban đêm, đội quân vẫn có thể hành quân dễ dàng trong rừng núi.
“Vậy thì, mọi người, cố lên nhé.”
Dẫn đầu cánh quân tấn công chính diện là Ydd.
Là Homunculus do tôi tạo ra, nên cậu ta có thể điều khiển đến 1.000 binh lính ma lực.
Giữa 2 đứa có thể liên lạc qua niệm thoại, và tôi giao cho cậu ta toàn quyền chỉ huy đội này.
Theo sau là đội hình gồm những mạo hiểm giả được Katarina, cô tiếp tân tập hợp, cùng với những binh lính còn ở lại dưới trướng tôi.
Tổng cộng khoảng 100 người.
Số binh lính ma lực họ điều khiển được chỉ khoảng 50, tính cả hai đội là khoảng 1.600 người gọi là Đội Ydd.
Song song bên cạnh là một cánh quân khác, gồm những người xuất thân từ hội sát thủ cũ có kỹ năng chiến đấu lẫn điều khiển binh lính ma lực rất tốt.
Chỉ huy là Galilea, kèm theo Shiro để tiện liên lạc qua niệm thoại.
Galilea có thể điều khiển 150 binh lính ma lực.
Talia: 110, Babylon: 110, Crow: 120, còn Ren đạt tận 180.
Nhờ huấn luyện nghiêm túc nên họ đã vượt qua mức yêu cầu ban đầu là 100 binh mỗi người.
Theo sau là Guitane và Lamia, tuy cả 2 cũng biết ma thuật, nhưng hiện chỉ điều khiển được khoảng 70 binh.
Xem ra, việc điều khiển binh lính ma lực không chỉ phụ thuộc vào lượng ma lực, mà còn cần cả cảm quan xử lý ma lực của từng người.
Tương tự đội Ydd, sau họ là đám mạo hiểm giả và binh lính hỗ trợ.
Tổng cộng 1.500 người gọi là Đội Galilea.
Kế hoạch là hai cánh quân sẽ phối hợp với nhau để đánh lên núi.
Tôi tin rằng sau trận này, mọi người sẽ điều khiển binh nhuần nhuyễn hơn.
Còn đám binh lính ma lực chưa được sử dụng thì đang túc trực quanh tôi ở bản doanh.
“Lloyd-sama, trà của ngài đây ạ.”
“Cảm ơn.”
Tôi nhấp một ngụm trà do Sylpha rót.
Cô là vệ sĩ riêng của tôi, nhưng lại không điều khiển được binh lính ma lực.
Nguyên nhân là do chuyển động của cô quá nhanh và mạnh, khiến chúng không thể bắt kịp, dẫn đến trục trặc.
Cũng khổ, mạnh quá cũng chẳng phải điều hay ho gì.
“Ồ, bắt đầu rồi kìa.”
Một tràng hò hét vang vọng từ sườn núi.
Có vẻ là từ phía của Ydd.
Đúng lúc đó, tôi nhận được niệm thoại.
『Lloyd, giao chiến rồi. Bọn binh lính ma lực này dễ xài phết đấy.』
『Tôi thiết kế để ai cũng dùng được mà. Nhưng không ngờ cậu điều khiển được tận 1.000 binh.』
『Tôi là chuyên gia nghiên cứu golem đấy. Nghiêm túc thì còn hơn nữa cơ. …Mà này, điều ra nhiều quân thế này, cậu ổn chứ?』
『Tạm thời vẫn xoay sở được.』
『Ừ, tôi cũng không quá lo. Nhưng đừng có liều quá đấy. Vì người đánh bại cậu phải là tôi cơ mà.』
Rồi Ydd cắt kết nối.
Chiến sự xem ra đã bắt đầu căng.
『Này này, tôi là Galilea đây. Lloyd-sama nghe rõ không?』
『Nghe rõ như chuông.』
『Tụi tôi vừa đụng độ với địch xong.bCơ mà, cũng hơi khổ. Binh lính ma lực di chuyển hơi chậm. Mà chắc là do địch mạnh. Có lợi thế địa hình nữa. Thôi kệ, cứ cố cái đã.』
『Trông cậy vào cậu đấy, Galilea.』
Cắt niệm thoại, tôi thở phào, đưa tay lau mồ hôi trên trán.
“Lloyd-sama, người không sao chứ ạ?”
“Ừ. Từ lúc vào chiến đấu thì áp lực tăng rõ luôn. Chỉ giữ kết nối với đám binh thôi mà cũng ngốn kha khá ma lực đấy.”
Tuy tôi để mọi người tự điều khiển, nhưng phần duy trì ma lực và điều chỉnh toàn bộ đội hình vẫn là do tôi lo.
Tôi đang duy trì 10.000 binh lính ma lực, nên lượng ma lực tiêu tốn là không thể tưởng.
Nếu không sớm hoàn thiện một pháp trận mới để tối ưu hóa việc duy trì ma lực thì tôi chẳng thể di chuyển tự do được.
“Giữ được từng đó binh mà không cạn sạch là kỳ tích rồi. Nhưng cũng nhờ vậy, lần đầu tiên tôi mới cảm nhận được... giới hạn ma lực của ngài, dù chỉ là một chút thôi! Nếu ngài mà kiệt sức ở đây thì...!”
Grimo lẩm bẩm gì đó mà tôi chẳng nghe rõ.
Tôi đang bận giữ ổn định pháp trận và binh lính ma lực nên không thể phân tâm.
『Chết tiệt! Đang đuổi theo thì bị bao vây rồi!』
『Chúng cố tình dẫn dụ ta vào! Từ dưới nhìn lên không thấy gì cả!』
『Ydd, dùng Phi Tường để lên cao chỉ huy! Galilea, tận dụng khứu giác của Shiro!』
『Không ổn! Chúng bắn tên phá kết giới! Bị tập trung hỏa lực là kết giới tôi chịu không nổi!』
『Tụi nó còn phun thuốc gì đó khiến Shiro bị rối loạn mùi! Không đánh hơi được nữa!』
Như thông tin ban đầu, lũ sơn tặc này quả thật là lũ cáo già.
Chiến sự này sẽ không dễ dàng chút nào.
“Có vẻ trận chiến không thuận lợi.”
“Ừ. Địch quá dày dạn kinh nghiệm. Từ đây cũng khó quan sát tình hình… Khá là đau đầu.”
“…Tôi sẽ đi. Vốn dĩ, để lại người một mình tôi không an tâm, nhưng trong rừng rậm thế kia, cần một người chỉ huy trực tiếp. Tôi từng học chiến thuật từ ngài Kruse. Không thể để quân mình hao tổn vô ích.”
“Được. Nhờ cậy cả vào cô, Sylpha.”
“Tôi sẽ làm thanh kiếm của ngài, Lloyd-sama. Sẽ xuyên thủng và tiêu diệt kẻ địch. Xin phép!”
Dứt lời, Sylpha phóng ngựa như gió lao thẳng lên núi.
…Tôi nhớ là mục tiêu là thu phục chứ không phải “tiêu diệt” mà…
Mong là cô ấy nhớ ra điều đó.
◆
“Đại ca! Tụi nó mắc bẫy ngon ơ rồi!”
“Kuku, tất nhiên. Tao đã dành từng mảnh thời gian rảnh rỗi để gài bẫy, bày trận, nếu tụi nó mà phá được dễ dàng thì công sức toi à?”
Birus nở nụ cười khoái trá khi nhìn xuống từ sườn núi.
Trên đỉnh, đường đi bị ngụy trang bằng cây cối, tạo thành bãi săn tự nhiên.
Từ dưới nhìn lên không thể nhận ra, kẻ địch bị dụ dỗ loay hoay rồi rơi vào ngõ cụt.
Lúc đó, chỉ cần bao vây và đánh úp là xong.
Ngọn núi này là mê cung bẫy rập do chính tay Birus tạo nên, từng khiến vô số quân địch chết không kịp ngáp.
Lẽ ra lần này cũng thế… nếu như không có Sylpha.
“Đại ca! Có chuyện to rồi! Bãi săn bị phá hủy! Tụi nó bắt đầu phá thế trận của mình rồi!”
Chưa cần báo cáo, Birus đã thấy hết tất cả từ trên cao.
Hắn tặc lưỡi nhìn xuống, và thấy Sylpha, cô hầu gái tóc bạc đang tiến thẳng vào phần vừa bị phá vỡ.
Có vẻ cô ta đã sớm phát hiện mưu đồ dụ dắt và đánh phủ đầu đúng lúc đội hắn chuẩn bị bao vây.
“…Phản ứng nhanh đấy. Cũng khá lanh mũi nhỉ. Kukuh…”
“Không phải lúc cười đâu đại ca! Giờ làm gì đây!?”
Dù đám thuộc hạ đang hốt hoảng, Birus vẫn chẳng hề nao núng.
Sau một hồi trầm ngâm, hắn khẽ gật đầu rồi lên tiếng:
“Chậc, hết cách rồi. Đích thân ông đây phải ra tay thôi. Này, gọi hết đám đang chờ sẵn ra đây. Chúng ta xông lên!”
“Ôôôーーー!! Quả nhiên chỉ có đại ca mới làm được chuyện lớn thế này!”
Rời khỏi căn phòng, Birus nở một nụ cười nhạt nơi khóe miệng.
Lần này, hắn quyết định đích thân bước vào chiến trường.