Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

30 228

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

277 5470

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

396 6056

Haiyore! Nyaruko-san

(Đang ra)

Haiyore! Nyaruko-san

Manta Aisora

Tự xưng là Nyarlathotep, Nyarko cho biết cô được lệnh đến để bảo vệ Mahiro, ngăn cậu bị tổ chức xấu xa tấn công… Và cứ thế, cuộc sống thường nhật kỳ lạ giữa Mahiro và Nyarko bắt đầu! Một vở hài kịch h

242 295

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

(Đang ra)

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

Ryu Hidari

– Khi cùng nhau trải qua những ngày tháng ấy, họ dần dần bị thu hút bởi nhau.

19 22

Vol 5 - Chương 134: Lên đường chinh phạt

Sau khi báo cáo xong xuôi, tôi nhanh chóng tập hợp binh lính, rời khỏi hoàng thành.

Người dân hai bên đường vẫy tay tiễn biệt, ánh mắt đầy kỳ vọng.

“Ơ… hơi ngượng thật đấy.”

“Hahaha! Được tiễn bằng tiếng vỗ tay thế này, đúng là sướng cả người! Mấy kẻ vô danh như tụi mình được trọng vọng thế này cũng là nhờ theo chân ngài Lloyd đấy!”

Ren và Galilea cười tươi rói.

Những người khác cũng lộ vẻ ngại ngùng.

Cơ hội được cả thành phố tiễn đưa long trọng thế này đúng là chẳng mấy khi có.

Khi đoàn quân chúng tôi vừa ra khỏi đại lộ thì từ phía sau vang lên tiếng hò reo vang dội.

Ngoảnh đầu nhìn lại, hóa ra đội quân của Schneizel đang hành quân ngay sau chúng tôi.

“Ôi chao… Đúng là quân của ngài Schneizel có khác, tiếng reo mừng nghe to gấp mười lần tụi mình.”

“Ừ, đúng là đẳng cấp khác biệt thật.”

Tiếng vỗ tay cổ vũ dành cho Schneizel lớn đến mức dù cách xa vẫn nghe rõ mồn một.

“Cũng đành chịu thôi. Xét về danh tiếng hiện tại thì như vậy là hiển nhiên. Nhưng nếu chúng ta lập được chiến công thật sự, ngày trở về sẽ có người đón chào còn nồng nhiệt hơn thế. Và với Lloyd-sama thì điều đó hoàn toàn khả thi. Chúng ta hãy dốc toàn lực phụng sự ngài!”

Sylpha nói đầy khí thế.

Tôi thì chỉ mong mọi người đừng đặt kỳ vọng cao quá.

Đúng lúc đó, Schneizel thúc ngựa tiến lên, sóng vai đi cạnh tôi.

Khi anh ấy đảo mắt nhìn quanh, cả đoàn như bị rắn độc trừng mắt, lập tức nín lặng như tượng.

“Chào anh Schneizel, anh cũng xuất phát hôm nay à?”

“Ờ. Anh muốn đến chiến trường sớm để quan sát tình hình trước.”

“Cảm ơn anh. Chúc anh thượng lộ bình an.”

“Em cũng vậy, Lloyd. Anh đặt kỳ vọng lớn vào em.”

Schneizel chỉ nói ngắn gọn thế rồi dẫn đội rời đi.

Nhanh như một cơn gió.

“Uầy… Đó là ngài Schneizel đấy à… Cái uy lực gì thế kia… Mới liếc một cái mà người tôi như hóa đá luôn…”

“Thật là tuyệt vời, Lloyd-sama. Ngài được đối thoại ngang hàng với Schneizel-sama, lại còn được đích thân đặt kỳ vọng nữa… Quả không hổ danh!”

Galilea và Sylpha lẩm bẩm điều gì đó, nhưng tiếng ồn xung quanh khiến tôi chẳng nghe rõ.

Thôi kệ, dù sao mục tiêu kế tiếp của chúng tôi cũng đã định sẵn, ngọn núi nơi lũ sơn tặc tụ tập.

Tiến về phía bắc suốt nửa ngày, cuối cùng chúng tôi cũng thấy dãy núi đen kịt hiện lên trong ánh hoàng hôn.

Nhiều ngọn núi nối tiếp nhau sừng sững như một pháo đài khổng lồ dựng đứng giữa đất trời.

“Lloyd-sama, đó chính là dãy Byune, nơi đám sơn tặc do Dạ Vương cầm đầu đóng quân.”

Ở lưng chừng núi, từng chấm sáng lấp lóe như những vì sao.

Số lượng ánh sáng đó cho thấy quy mô căn cứ không hề nhỏ.

“Trên đường đi, tôi thấy mấy kẻ trông giống lính gác đang di chuyển lên núi. Xem ra hệ thống canh phòng khá hoàn chỉnh. Với địa thế hiểm trở thế này, nếu không có chuẩn bị kỹ lưỡng thì quân đội thông thường khó mà tấn công nổi.”

“Vậy tức là mình cần đánh thật nghiêm túc ngay từ đầu…”

Sylpha tỏ rõ vẻ cảnh giác.

Ren thì nuốt nước bọt cái ực.

Tôi bước lên phía trước, quay lại nhìn toàn quân rồi nói:

“Được rồi, chúng ta sẽ tấn công ngay bây giờ.”

“ỂỂỂỂH!?”

Một tràng hét sửng sốt vang lên khắp nơi.

Chẳng hiểu mọi người kinh ngạc cái gì nữa.

“Làm vậy thì liều quá đấy Lloyd-sama. Cả đoàn vừa đi bộ suốt cả ngày, lính tráng ai cũng mệt rã rời rồi…”

“Chưa kể trời cũng sắp tối. Nếu chỉ có một mình ngài thì không vấn đề gì, nhưng…”

“Nhưng nếu chỉ mình tôi đánh thì chẳng có tác dụng huấn luyện gì cả.”

Dù tôi đã dạy họ cách sử dụng binh lính ma lực, nhưng lý thuyết khác xa thực chiến.

Nếu cứ lo ôm việc thay họ giữa trận thì mệt lắm.

Bởi vậy phải cho họ làm quen từ bây giờ.

Vả lại, chuyện thể lực thì không đáng lo.

“Chị Saria, chị Escher, nhờ 2 người hồi phục thể lực cho mọi người.”

“Biết rồi. Đợi chút nha Lloyd.”

“Chị chuẩn bị ngay đây. A—A—”

2 người bước lên phía trước, chuẩn bị nhạc cụ và khởi động giọng hát.

Ma Thuật Thần Thánh có thể chữa lành mỏi mệt, giúp cơ thể tràn đầy sinh lực.

Như vậy là đủ sức chiến đấu rồi.

Tốt.

“Này Lloyd, em cũng phải tham gia đó.”

Tôi đang định lùi lại thì bị chị Saria kéo áo giữ lại.

“Hể!? Cả em nữa á?”

“Dĩ nhiên. Em là đội trưởng cơ mà.”

“Lý do gì kỳ cục vậy…”

“Không sao đâu, chị sẽ hỗ trợ hết mình mà.”

Escher mỉm cười tiếp lời.

2 người này đúng là khiến tôi rối trí.

Tôi thở dài, rồi gật đầu cam chịu.

“...Được rồi, dù không chắc sẽ làm tốt.”

“Cứ tùy tiện là được, chị sẽ đệm theo em.”

“Chị cũng sẵn sàng.”

“Vậy thì—”

Tôi hít một hơi thật sâu… rồi thở ra.

Tiếng hát của tôi, tiếng hát của Escher, giai điệu của Saria cùng hòa vào nhau, ngân vang giữa núi rừng.

“Waa… giọng ca gì mà tuyệt vời quá vậy…”

“Và hình như… mệt mỏi trong người biến đâu mất tiêu luôn rồi…”

“Thánh Ca Sinh Sôi”, một loại nghi lễ dùng âm nhạc làm chất dẫn, có tác dụng xua tan mỏi mệt, tiếp thêm sinh lực cho người nghe.

Toàn quân đều đắm chìm trong tiếng hát, gương mặt ai nấy như mơ màng mộng ảo.

Nhờ kết giới âm thanh mà tôi đã thiết lập từ trước, toàn bộ binh lính đều có thể nghe rõ ca khúc từ vị trí của chúng tôi.

“Quả là một giọng hát thiên phú! Đúng là Lloyd-sama! Tôi cảm động quá… không cầm được nước mắt nữa rồi…”

Sylpha xúc động đến mức rơi nước mắt lã chã.

Trong lúc mọi người vẫn còn lặng người vì cảm xúc, bản nhạc kết thúc.

“…Phù, mọi người sao rồi? Hết mệt chưa?”

“OOOOOH!!!”

Những gương mặt mệt mỏi vì đường xa ban nãy giờ đã biến đâu mất.

Thay vào đó là tiếng hò reo khí thế vang khắp nơi.

Tốt lắm, với tinh thần này thì tấn công lên núi cũng không thành vấn đề.

“Đại ca! Chuyện lớn rồi! Có quân đội đang kéo tới!”

Tiếng quát đầy hoảng hốt vang vọng khắp căn phòng nồng nặc mùi rượu và son phấn.

Giữa căn phòng, một chiếc bàn gỗ thô được ghép sơ sài nằm chễm chệ, phía sau bàn là một gã đàn ông khoác áo lông thú, tóc dài đen nhánh được vuốt ngược bằng mỡ thú.

Gã rời mắt khỏi 2 ả nữ nhân đang bám hai bên, chậm rãi nhìn về phía tên đàn em đang báo cáo.

“Quân đội à? Tụi Saloum đáng lý giờ này đang rối loạn vì Đại Bạo Tẩu chứ nhỉ.”

“Sao… sao đại ca biết chuyện đó ạ!?”

“Bọn tao có người cài trong thành mà. Tin đó chính xác. …Nhưng cũng vì thế mà… à không, chẳng lẽ…? Chà, khó tin thật.”

Gã đàn ông đưa tay xoa cằm, chìm vào suy nghĩ, còn tên thuộc hạ thì sốt ruột nói tiếp:

“Nhưng mà chuyện tụi nó kéo tới là thật đấy ạ! Hơn nữa chúng đã bắt đầu leo lên núi rồi!”

“Ồ…”

Gã khẽ buông một tiếng cảm thán như thể đang… ấn tượng.

Sau đó đứng dậy, tiến đến trước cửa sổ.

Tên đàn em lập tức mở cửa, để lộ ra khung cảnh núi rừng chìm dần trong bóng đêm, điểm xuyết bởi hàng loạt ánh sáng lập lòe.

“Chúng dùng ma thuật chiếu sáng để tiện hành quân. Đại ca, giờ làm sao ạ!?”

“Bình tĩnh. Ngọn núi này đã được xây dựng thành pháo đài kiên cố, không dễ mà bị hạ đâu. …Tốt thôi. Dám động đến địa bàn của ta, Dạ Vương Birus, thì để chúng biết mùi hối hận là thế nào.”

Nói đoạn, Birus nở nụ cười nhếch mép đầy hung hiểm, rồi lững thững bước ra khỏi phòng.