“Ừm… cái gì kia nhỉ?”
Tôi nheo mắt nhìn về phía rừng núi.
Có gì đó đang di chuyển.
Hình như là một nhóm người đang tiến về phía này.
“Có vẻ việc dọn ổ bọn sơn tặc bên kia đã xong rồi. Quả không hổ danh Sylpha-tan.”
“Nhưng mà sao họ trông vội vàng quá vậy? Không lẽ có chuyện gì sao?”
“…Không, đó không phải là nhóm của Sylpha.”
Thứ đang tiến đến không mang cảm giác của binh lính ma lực.
Đó là… sơn tặc.
“Báo động! Báo động! Bị tập kích rồi!”
“S-sơn tặc đang tràn lên kìaーーー!”
Mấy binh lính còn sót lại la hét hoảng loạn.
Nhìn kỹ thì đây rõ ràng là một đội khác với bọn đang giao tranh cùng Sylpha.
Không ngờ bọn chúng bỏ cả sào huyệt mà quay lại đánh úp đại bản doanh.
“Khốn kiếp, nghênh chiến đi!”
Binh lính vội vàng điều khiển binh lính ma lực xông ra phản công, nhưng đa số họ đều là người mới, đang trong quá trình luyện tập nên điều khiển còn lóng ngóng.
Dưới lưỡi dao sơn tặc, binh lính ma lực bị đánh gục liên tiếp.
“Chà, chưa đến 300 tên, quân số ít thật đấy. Nhưng dù trừ đi sự vụng về bên mình thì chúng cũng mạnh quá đáng. Cứ như đang dắt mũi cả đội. Nhìn kia, tên đi đầu chắc là thủ lĩnh của bọn chúng.”
Grimo nói rồi chỉ tay về phía một người đàn ông buộc tóc dài ra sau.
Giữa dòng hỗn chiến vẫn toát lên khí chất khác biệt, ánh mắt sắc lạnh ẩn sau vẻ điềm tĩnh, tràn đầy ý chí.
Tôi lập tức nhận ra người đó.
Đúng rồi, cái tên đó từng có mặt trong danh sách truy nã của Hội Mạo Hiểm Giả.
Tôi từng thỉnh thoảng xem qua để tìm người thú vị, bởi vậy mới nhớ kỹ.
Hắn tên là… Mars thì phải?
“Hình như ta cũng từng gặp người đó ở đâu rồi…”
Ngay cả Jihriel cũng cau mày ra chiều suy nghĩ.
Xem ra hắn nổi tiếng thật.
…Nhưng mà giờ không phải lúc để suy diễn.
“Địch chưa bằng một phần quân số bên ta! Mau tiêu diệt đi!”
“Nhưng mà… bọn chúng cứ như đọc được từng bước của ta vậy…”
“Không cản được đà tiến công của đối phương!”
Dưới sự dẫn dắt của Mars, đám sơn tặc đánh tan binh lính ma lực như chẻ tre, lao thẳng đến trung tâm.
Không những nắm bắt nhanh các động thái của bên ta mà còn luôn đi trước một bước.
Đem cả lực lượng chính làm mồi nhử, dùng chiến thuật táo bạo thế này, không thể nghi ngờ Mars là một chiến lược gia cực kỳ lão luyện.
“Nhưng số lượng vẫn nghiêng về phía ta.”
Tôi ra lệnh cho 500 binh lính ma lực xung quanh tập hợp.
Nếu cắt đà tiến công tại đây, ta có thể bao vây đám người Mars bằng số đông và bắt gọn bọn chúng.
“L-Lloyd-sama! Binh lính ma lực không di chuyển được nữa rồi!”
“Có thêm đội đánh lén nữa!”
Nhìn sang thì thấy binh lính ma lực bị chặn lại bởi một nhóm sơn tặc khác.
Chết tiệt, chúng chia quân từ trước rồi!
Không còn gì ngăn cản, Mars dẫn quân áp sát!
“Liru! Giúp tôi!”
“Aooooo——n!!”
Tiếng tru sắc như kim loại vang lên, và Ma Lang Lesser Fenrir, Liru lao thẳng ra chiến tuyến.
Hai móng vuốt sắc bén như lưỡi hái phóng tới trước mặt địch.
“GUAAAH!”
“M-ma thú!? Sao lại xuất hiện ở đây!?”
Liru chém văng hàng đầu của địch, rồi nhắm thẳng vào Mars.
Nơ dồn lực vào 2 chân, bật người như chiếc lò xo, lao tới.
“...Dù là thú đi chăng nữa, nếu ngáng đường ta thì cũng không tha.”
Mars lẩm bẩm, rút kiếm nơi thắt lưng.
Ngay khoảnh khắc đó, thân thể to lớn của Liru bị hất văng lên cao.
Máu phun ra tung tóe.
Nó rơi bịch xuống đất, chân tay thõng xuống, máu tuôn từ lồng ngực.
“LIRU———!”
Không thể tin nổi.
Liru bị đánh bại chỉ với 1 chiêu!?
Tưởng hắn chỉ là mưu sĩ mảnh khảnh, không ngờ sức chiến đấu cũng khủng khiếp đến vậy.
“Kết thúc rồi.”
Trong lúc tôi vẫn chưa tin vào mắt mình, Mars đã thúc ngựa xông thẳng tới.
Nguy rồi.
Hiện tại toàn bộ ma lực của tôi đều dồn vào điều khiển binh lính, kết giới cũng chưa dựng.
Hoàn toàn không có phòng bị.
Thanh kiếm đã hạ được Liru, giờ đang lao thẳng đến trước mặt tôi.
“Lloyd-sama!”
“Nguy hiểm!!”
Grimo và Jihriel lao ra chắn phía trước.
Ngay khoảnh khắc đó—
Canh!
Một tiếng vang khô vang lên.
Thanh kiếm của Mars bị bắn văng ra.
“Gì vậy!? Kiếm của hắn bị bắn văng rồi!?”
“Khoảnh khắc đó… có vật gì đó phát sáng bay đến… từ hướng kia!”
Như họ nói, một vật thể nào đó đã bay tới từ phía bên kia và làm chệch đường kiếm.
Cảm giác đó… quen lắm…
Không lẽ là…
Tôi ngẩng đầu nhìn về nơi vật đó bay tới, trên vách đá cao sừng sững, một bóng người đang đứng.
Từ khoảng cách đó mà vẫn nhắm chuẩn đến mức đánh bật kiếm trong tay Mars…!?
“Vừa thấy núi có vẻ náo động nên đến xem. Không ngờ lại gặp chuyện hay ho thế này. Tình hình cụ thể thì chưa rõ, nhưng mà tập luyện của tôi cũng vừa xong, nên… để tôi cho mọi người xem kết quả nhé?”
Giọng nói vang lên theo gió, quen thuộc không thể nhầm lẫn.
Bóng người ấy cong người lại như chiếc cung căng, rồi bật lên như tên rời nỏ.
“C-cái gì!? Nhảy từ chỗ đó xuống á!?”
“Không phải ma thuật…! Chỉ đơn thuần là thể lực!? Không lẽ là…!”
Bóng người ấy lao vút trong gió, mỗi lúc một rõ dần.
Và rồi hạ cánh nhẹ nhàng ngay trước mắt tôi như chẳng có chút trọng lượng nào.
Mái tóc hồng nhạt được cột thành hai búi hai bên, tay quấn băng để bảo vệ khớp xương, mặc võ phục đỏ rực.
Trên lưng áo là một chữ “Võ” to tướng, nổi bật và đầy khí thế.
Mars híp mắt nhìn thiếu nữ ấy, lên tiếng:
“Cô là ai?”
“Là Tao Yuifa, truyền nhân đời thứ 108 của Bách Hoa Quyền, giờ chính thức được cấp bằng! Đến đây để hỗ trợ nè!”
Tao vừa dứt lời, liền thủ thế, siết chặt nắm đấm.