Sau cú thở dài, Tao quay đầu lại nhìn về phía này.
“Phù… suýt nữa thì toi đấy, Lloyd.”
“Cảm ơn nhé, Tao. Không ngờ lại gặp cô ở đây luôn.”
“Hahaha~ Chính tôi mới là người bất ngờ đó. Nhưng mà may quá, đến kịp.”
Tao bật cười giòn giã.
Chỉ cần liếc mắt qua cũng thấy lượng khí trong cơ thể cô đã tăng vượt bậc so với trước kia.
“Có vẻ đã tu hành khổ luyện ghê lắm nhỉ.”
“...Thì… đã từng bị đánh thua te tua mà. Không chịu cố lên chút thì nhục quá còn gì.”
Tao đáp lại bằng giọng hơi ngượng ngùng, nhưng “chút” thì hơi bị khiêm tốn rồi.
Cái thân pháp vừa nãy, lượng khí cô vận dụng, tất cả đều đã vượt xa thời điểm trước đây.
“Cú đấm vừa rồi… cô thật sự nhắm thẳng vào lõi ma kiếm à?”
“Ờm~ không biết nữa. Tôi có biết lõi gì đâu. Chỉ là… con mắt trong tim đã dẫn dắt nắm đấm của tôi.”
Tao vừa nói vừa nhắm một mắt lại, siết chặt nắm tay đầy phong thái.
Tâm nhãn…
Hình như từng nghe đâu đó nói rằng ở mấy xứ lạ có những kỹ thuật kiểu đó.
Nhờ vào “con mắt trong tim”, người ta có thể cảm nhận được thứ mà mắt thường không thấy được.
Tôi từng nghĩ chỉ là chuyện nhảm, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến cú đánh khi nãy, thôi, đành tin là có thật vậy.
“Nuhah~ Tao-tan với bộ đồ mới kìaaa~ haa! haa!”
Jihriel lại lên cơn cuồng nhiệt, bị tôi tát một phát im luôn.
Nói mới để ý, đúng là trang phục của Tao có hơi khác.
Vẫn là bộ võ phục đỏ như trước, nhưng thiết kế đã thay đổi chút ít.
Chiếc khăn trắng quấn cổ và bầu rượu đeo hông là những điểm nổi bật mới.
“Nhưng mà này Lloyd, sao cậu lại có mặt ở đây? Nhìn có cả binh lính lẫn công chúa nữa mà.”
“Thật ra thì…”
Tôi bắt đầu kể cho Tao nghe mọi chuyện từ đầu.
Rằng quốc gia đang đối mặt với cuộc đại bạo tẩu của ma vật.
Rằng để ngăn thảm họa, tôi đang dẫn quân xuất chinh.
Và rằng tôi tới đây để thuyết phục thủ lĩnh sơn tặc gia nhập hàng ngũ.
“…Và thế là giờ mới ra tình cảnh như thế này.”
“Ra vậy, đúng là đại sự rồi còn gì!”
Tao cười tươi rói, vỗ tay vào ngực cái đốp.
“Nếu vậy thì để tôi đi cùng nhé! Cũng là cơ hội để khoe thành quả tu hành nữa.”
“Cảm ơn cô, Tao. Sự giúp đỡ của cô đáng quý lắm. …À phải rồi, Grimo, Jihriel, cảm ơn 2 người nữa.”
Tôi quay sang nói lời cảm ơn vì lúc nãy cả 2 đã liều mình bảo vệ tôi.
Ma lực tôi khi đó gần như cạn kiệt.
Mà Mars lại là kẻ sở hữu ma kiếm, nếu trúng đòn khi ấy thì chưa biết hậu quả ra sao.
Ấy vậy mà 2 người họ vẫn chắn lên phía trước không chút do dự.
“G-gì chứ… M-một Ma Nhân như tôi lại xông ra bảo vệ người khác… nói vậy nghe kỳ chết đi được…”
“Fuh, những lúc như thế này thì nên đón nhận lời cảm ơn một cách thẳng thắn thôi. Được ngài Lloyd ban ân, thật vinh hạnh cho tôi.”
Grimo thì đỏ mặt lẩm bẩm như kiểu không biết nên vui hay xấu hổ.
Thôi kệ đi, chuyện đó tính sau.
Giờ thì tôi quay sang nhìn Mars đang nằm bất động.
“Nói thẳng nhé. Saloum đang lâm vào đại nạn. Với tư cách quân sư, tôi muốn mời anh ra tay tương trợ.”
Mars vẫn nằm yên, ánh mắt không thay đổi, cất lời.
“Ra vậy… ý ngài là muốn thuê tôi làm quân sư.”
Sau một thoáng trầm ngâm, Mars lắc đầu.
“Tiếc là tôi từ chối. Tôi đã chán chuyện giết chóc rồi. Được sống tự do như bây giờ mới đúng là hợp với tôi.”
“Hừ, làm sơn tặc mà còn nói đạo lý?”
“Bọn tôi chưa từng chủ động tấn công ai cả. Chỉ chiến đấu vì tự vệ mà thôi. Chiến tranh nhìn thế chứ mệt mỏi và phiền toái lắm.”
Nhắc mới nhớ, Galilea từng nói bọn họ là sơn tặc nhưng không tấn công người vô tội.
Thế nên giờ họ không muốn gia nhập cũng là điều dễ hiểu.
Thật rắc rối…
Trong lúc tôi đang nghĩ xem nên làm gì thì từ phía sau có người bước ra.
“Ngài là… Mars-san, đúng không?”
Escher lên tiếng.
Mars nghe vậy lập tức cúi đầu, có vẻ hoảng hốt.
“C-cái gì!? Giáo hoàng-sama!? Ngài… sao ngài lại ở nơi này!?”
“Tôi đến để ngăn chặn đại bạo tẩu. …Khi nghe kể lại tình hình, tôi đã linh cảm rồi. Quả nhiên là ngài.”
Ra là họ quen nhau?
Gì nữa đây?
Tôi không theo kịp tình hình rồi.
“Đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi, thưa ngài Lloyd! Mars từng là quân sư của Đế quốc phía Bắc đấy! Chán cảnh chém giết triền miên nên đã đào thoát sang Saloum!”
Jihriel đột nhiên la lên.
“Hắn là kiểu người hiếm thấy trong quân đội Đế quốc, một kẻ rất sùng đạo. Dù phải hạ sát kẻ địch để giảm thiệt hại cho bên mình, hắn vẫn luôn hướng tới kết thúc nhanh chóng. Nhưng dù có cố đến mấy, chiến sự ở Đế quốc lại ngày càng khốc liệt hơn. Cuối cùng Mars không chịu nổi nữa mà trốn sang đây.”
Một quân sư Đế quốc đào tẩu…
Nếu là người có tầm cỡ như vậy thì tất nhiên chẳng ai muốn để hắn thoát đi dễ dàng.
Hẳn là còn nắm giữ không ít bí mật chiến lược.
Vậy thì việc hắn bị phát lệnh truy nã trong giới mạo hiểm giả cũng là điều dễ hiểu.
“Khu vực núi này vốn là đất của nhà thờ, nhưng vì có sơn tặc trú ngụ nên chẳng ai dám bén mảng. May mà Mars đến và quy tụ đám người đó lại thành một nhóm có tổ chức.”
“Đúng vậy, sau đó tôi đã đến gặp Giáo hoàng và xin được cư trú trong núi, với điều kiện không gây hại đến người dân xung quanh.”
Escher gật đầu xác nhận lời Mars.
Ra là có sự hậu thuẫn như thế nên quân đội mới không dám manh động.
“Vậy thì tôi cũng xin thay mặt lên tiếng, Mars-san. Xin ngài hãy giúp đỡ Lloyd-kun được không?”
Escher chắp 2 tay trước ngực, mắt cụp xuống tha thiết cầu xin.
Nhưng Mars vẫn lắc đầu.
“Nếu là lời thỉnh cầu từ người đã cưu mang tôi thì tôi rất muốn nhận lời… nhưng mà…”
“Vì sao? Lloyd-kun đang chiến đấu để bảo vệ người dân vô tội. Chẳng phải điều đó cũng là lý tưởng của ngài sao!?”
“Đúng là tôi ghét phải sát sinh. Nghe có vẻ ích kỷ, nhưng tôi vẫn giữ được chút tự trọng rằng mình chưa từng giết ai vô tội. Vậy mà cậu ta để chiêu mộ tôi, đã dám tấn công thẳng vào nơi này, giết chết thuộc hạ của tôi. Ngài nói tôi phải hợp tác với một kẻ như vậy sao?”
Mars gằn giọng, ánh mắt sắc lạnh khiến Escher không dám nói thêm gì nữa.
Thật ra… anh ta không sai.
Muốn tồn tại thì phải có sức mạnh để tự vệ.
Nếu không thì khi cái chết ập tới, sẽ chỉ có thể chấp nhận vô lực chịu đựng như kiếp trước của tôi mà thôi.
"Thế nhưng… nếu chính Giáo hoàng-sama đã lên tiếng đến vậy thì tôi cũng không thể làm ngơ. Thế này thì sao, ngài Lloyd, ngài có biết đến binh kỳ không?"
“À… cũng biết chút chút.”
“Vậy thì hay quá. Tôi cũng có chơi qua đôi chút. Nếu ngài có thể đánh bại tôi trong một ván đấu, Mars Birgit này xin thề trung thành tuyệt đối với ngài, ngài thấy sao?”
Vừa nói, Mars vừa nhếch môi cười đầy tự tin.
Rõ ràng hắn rất chắc tay về phần mình.
Từ chối thì chẳng đi tới đâu, còn nếu chấp nhận, ít ra cũng có một cơ hội lật kèo.
Bản thân tôi cũng không đến nỗi gà mờ, cùng lắm thua thì tung “Tịnh Hoá” là xong.
“…Nhưng mà, không có bàn đâu nhé?”
“Không cần. Ta sẽ dùng thứ này.”
Mars gõ nhẹ ngón tay lên trán mình, cười bí hiểm.
◇
“Bắt đầu nào. …Binh 7-7.”
“Kỵ 3-2.”
“Ma 8-1.”
“Cung 2-6.”
“Vương 4-5.”
“Binh 7-4.”
“Ma 3-2.”
Khốn thật.
Tên này mạnh ngang ngửa cả Schneizel.
Không những vậy, bàn cờ là trong đầu tức là tôi phải ghi nhớ hết toàn bộ vị trí quân của cả hai bên, chỉ riêng việc theo kịp thôi đã đủ khổ rồi.
Trong khi tôi đang quay cuồng thì đối phương vẫn thản nhiên như thể mới khởi động.
“Sao vậy? Đã hết đường rồi à? Tướng 8-5.”
“C-còn lâu! Binh 4-2!”
“Cung 8-4. …Hừm, trò chơi binh kỳ này vốn là môn chiến pháp ba chiều cực kỳ tinh vi. Ấy vậy mà ngài vẫn theo được trong điều kiện ‘bịt mắt’ như thế này… Tôi tự nhận bản thân là một trong mười kỳ thủ hàng đầu trong nước, mà giờ lại bị ngài bám sát đến vậy. Kỳ lạ thật… Phong cách đánh của ngài vốn rất khó chịu, chỉ tập trung phá lối chơi của đối phương. Thế nhưng ngài lại chẳng hề đặt quân hy sinh. Nếu không vì điều đó, tôi đã phải nghiêm túc từ đầu rồi… Phải chăng, có ẩn ý gì trong nước đi của ngài?”
Mars bắt đầu lẩm bẩm phân tích, nhưng tôi đâu rảnh mà quan tâm.
Đánh trong đầu thì còn phải tự theo dõi lượng quân mình còn, quân đối phương đang cầm… mà chỉ cần sơ sẩy một lần thì đặt quân hy sinh là mất trắng ngay.
Tôi cứ vừa đau đầu vừa cố gắng chống đỡ bằng hết công lực.
Không biết đã bao lâu trôi qua…
Đột nhiên, có tiếng vó ngựa vọng đến.
“Ngài Lloyd! Ngài vẫn bình an chứ!?”
“Sylpha! …Khoan, đợi chút, giờ chưa được!”
Tự dưng xuất hiện lúc này thì làm loạn cả đầu tôi lên mất!
Chỗ kia đang như này, rồi cái vị trí này phải là…
“…Chuyện này… là sao vậy?”
Mars kêu lên, có vẻ kinh ngạc.
Sylpha xuất hiện cùng với đám sơn tặc bị trói bằng tơ của Galilea.
“Thưa ngài Lloyd, theo đúng lệnh, tôi đã chế ngự toàn bộ mà không giết bất kỳ ai.”
“Không thể nào!? Đám người kia đều là binh lính tinh nhuệ đã đóng giữ trong sơn trại kiên cố… Làm sao có thể khống chế toàn bộ mà không có thương vong!?”
“Ờ thì… thật đó, đại ca à.”
Một gã thanh niên ăn mặc như sơn tặc bước ra, nhìn thẳng vào Mars.
“Đám người này bắt được tụi tôi mà không giết lấy một ai. Tôi còn chẳng tin nổi chuyện mình vẫn sống. Toàn là mấy kẻ khùng điên.”
“…Fu… Hahah… Fuhahahahah!”
Mars đột ngột bật cười lớn.
Chuyện gì thế này?
Sao tự dưng lại…?
“Thật là… quá cao tay. Thì ra nước cờ đó của ngài là vì vậy.”
Tôi vẫn đang ngơ ngác thì Mars đột nhiên quỳ gối trước mặt tôi.
“Tôi đã bị thuyết phục hoàn toàn rồi, ngài Lloyd.”
“Hả… gì cơ?”
“Tôi nói là tôi thua. Kể từ giờ, Mars này xin tận tâm tận lực phụng sự ngài cho đến khi thân này nát vụn thành tro.”
Lời tuyên thệ của Mars khiến những người có mặt không kìm được mà reo hò vang trời.
“Làm tốt lắm Lloyd! Không ngờ cậu lại giỏi binh kỳ đến thế!”
“Tuyệt thật đó Lloyd! Tôi chẳng hiểu gì hết mà cuối cùng cậu lại thắng!”
“Dù tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra… nhưng quả đúng là ngài Lloyd!”
Không không, tôi đâu có thắng.
Thậm chí còn sắp thua đến nơi nữa kìa.
Vậy rốt cuộc là cái gì khiến hắn đổi ý?
“Trong ván cờ vừa rồi, ngài Lloyd tuyệt nhiên không hề sử dụng đến quân hy sinh. Tức là ngài đang truyền đạt cho tôi một thông điệp: ‘Ta không phải loại người vứt bỏ đồng đội như quân cờ.’ Hẳn là ngài đã biết về quá khứ của tôi, một quân sư từng chinh chiến cho Đế quốc, người đã nhiều lần dùng chiến thuật lấy quân hy sinh làm mồi câu thắng lợi, để rồi cuối cùng cũng bị chính tổ chức đối xử như món đồ bỏ đi. Và để chứng minh cho lời nói ấy, ngài còn cẩn thận ra lệnh không được giết dù chỉ một sơn tặc. Tôi đã bị dẫn dắt trong lòng bàn tay của ngài ngay từ đầu rồi. Thật sự… là một con người đáng sợ…”
Mars tiếp tục lẩm bẩm một mình, không rõ là kính nể hay run sợ.
Nhưng mà thôi, không sao cả.
Ít nhất… tôi đã thuyết phục được họ đứng về phía mình.