Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

30 228

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

277 5470

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

396 6056

Haiyore! Nyaruko-san

(Đang ra)

Haiyore! Nyaruko-san

Manta Aisora

Tự xưng là Nyarlathotep, Nyarko cho biết cô được lệnh đến để bảo vệ Mahiro, ngăn cậu bị tổ chức xấu xa tấn công… Và cứ thế, cuộc sống thường nhật kỳ lạ giữa Mahiro và Nyarko bắt đầu! Một vở hài kịch h

242 296

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

(Đang ra)

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

Ryu Hidari

– Khi cùng nhau trải qua những ngày tháng ấy, họ dần dần bị thu hút bởi nhau.

19 22

Vol 5 - Chương 144: Chi viện sườn núi (1)

“Này, Sias, anh định đi đâu thế?”

Đang tính quay về sau khi hỗ trợ Kruse xong, tôi chợt thấy Sias đang rẽ sang hướng ngược lại với đường đến đây.

“Tôi sẽ đến hỗ trợ cho Đội 3 đang cố thủ trên núi. Nhìn kìa, không chỉ có đám quái đang đổ về cổng thành mà cả hai bên sườn núi cũng bị tấn công. Sườn trái nơi Đội 3 trấn giữ có địa hình thoai thoải nên lũ quái kéo lên rất đông. Trận chiến ở đó đang cực kỳ ác liệt. Nếu không có tôi, đám xác chết kia sẽ lại bị biến thành undead và khiến phòng tuyến sụp đổ mất. …Với lại, chỗ này thì bị Lloyd cướp hết phần thể hiện rồi. Tôi không thể quay về trong tình trạng làm bẩn thanh danh của gia tộc Revenant được.”

Đoạn cuối anh ta lẩm bẩm gì đó nghe không rõ, nhưng những gì nói đầu tiên thì đúng thật.

Chính những nơi không có pháp sư giỏi điều khiển khí lực như Đội 3 mới cần đến bọn tôi.

Với lại, lần này có khi tôi sẽ được xem ma thuật huyết thống của Sias nữa.

“Vậy thì tôi cũng đi.”

“Cái… C-Cậu cũng muốn đi theo á? Nếu vậy thì tới hỗ trợ Đội 4 thì hơn—”

“Bên đó có đánh nhau đâu mà. Thôi, đi lẹ lên.”

Thế là tôi cùng với một Sias trông chẳng vui vẻ gì mấy, rẽ hướng tiến lên núi.

“À mà này, Birus phải không? Tôi không nghĩ một tên cục súc như anh lại chịu ngoan ngoãn theo sau thằng nhóc Lloyd như vậy đấy.”

Trên đường đi, Tao lên tiếng chọc ghẹo Birus.

“Hừ, thằng nhóc ấy cũng hiền lành đến phát bực. Phải có người như ta đi theo để coi xem nó có đủ bản lĩnh lãnh đạo đám thuộc hạ hay không.”

Birus thở dài, khiến Tao bật cười khúc khích.

“Ahaha! Ai mà ngờ Birus lại là người lo nghĩ sâu xa đến thế. Nhưng không sao đâu. Anh sẽ sớm nhận ra Lloyd lợi hại thế nào thôi.”

“…Hy vọng là vậy… Khoan, hình như sắp đến chiến trường rồi đấy.”

Đúng như lời Birus, vết tích trận chiến dần hiện ra trước mắt.

Cuộc chiến trên sườn núi còn dữ dội hơn tôi tưởng, xác quái vật nằm la liệt khắp nơi.

Nếu không tiêu hủy sớm thì sẽ bị biến thành undead, nên chúng tôi vừa di chuyển vừa đốt xác, hướng đến điểm đóng quân của Đội 3.

“Kia rồi kìa, nhìn xem.”

Birus đi đầu chỉ tay về phía trước, nơi một nhóm binh lính đang bị kẹt lại trong vòng vây của lũ quái vật.

“Tch, lũ yếu nhớt thật. Được rồi, xông lên dọn sạch đám này cho taaaa!”

Birus dẫn theo đám sơn tặc lao lên như vũ bão, ngay lập tức phá nát đội hình lũ quái.

“Khốn kiếp, mau theo sau! Đừng để bị bỏ lại!”

Sias cũng vội vã xông lên hỗ trợ.

Bị đánh bất ngờ từ phía sau, lũ quái nhanh chóng rối loạn và tan rã.

“Các anh không sao chứ?”

Tôi cất tiếng hỏi đám binh lính vừa được cứu.

Họ vội cúi đầu, luống cuống đáp lời:

“Thưa ngài Lloyd! Ngài đã cứu chúng tôi khỏi cơn nguy khốn. Chúng tôi vô cùng cảm tạ!”

“Tch, chính bọn ta mới là người ra tay đấy, đồ đầu đất.”

“À vâng! Xin lỗi các ngài!”

“Đại ca ơi! Đám binh lính đang cảm ơn bọn mình kìa! Gyahaha! Sướng phải biết!”

Bỏ mặc đám Birus đang hí hửng, tôi quay lại hỏi chuyện chính.

“Quan trọng hơn là, đội chính của các anh đâu rồi?”

“…Thưa ngài, hiện đội chính đang trên đường rút lui. Chúng tôi ở lại chặn hậu nhưng đã bị kẹt lại…”

Một người lính mặt mày nhăn nhó, trông không khác gì vừa nuốt phải thứ gì đắng nghét.

“Chờ đã… đây là gần đỉnh núi rồi đấy. Nếu còn rút nữa thì…”

“Vâng. Giờ đội chính đã lui về tới tận đỉnh núi, nơi đã thiết lập tuyến phòng thủ cuối cùng.”

Tôi nhìn lên, nơi đỉnh núi mù sương… từng là nơi an toàn, giờ đang bốc lên làn khói trắng.

“Đây là tuyến phòng thủ cuối cùng! Nhắc lại! Đây là tuyến phòng thủ cuối cùng! Bằng mọi giá không được để địch vượt qua! Dù có chết cũng phải giữ vững! Nhắc lại một lần nữa—”

“Ồồ, khí thế đấy.”

Càng tiến gần đỉnh núi, chúng tôi càng nghe rõ tiếng hò hét dội xuống.

Người đang hô khẩu hiệu không ai khác chính là đội trưởng Đội 3, Freigel.

“Đội trưởng Freigel!”

“Ồ! Vậy là các ngươi vẫn bình an! Nhưng… nhóm phía sau là…?”

“Họ là người của đội ngài Đệ thất hoàng tử Lloyd. Chính họ đã cứu chúng tôi khi bị vây khốn.”

“Thật sao!? Vậy là viện binh đến rồi! Quý hóa quá! Này này! Viện binh tới rồi đây này!!”

“Uooooo!!!”

Tiếng reo hò vang dậy.

Nhưng khổ nỗi, quân tôi chưa tới 2.000 người, mà bọn họ hò reo như thể được tiếp viện chục nghìn vậy.

Tôi cũng chẳng tự tin lắm về việc có thể giúp được bao nhiêu.

“Xin mời, lối này ạ. Các ngài chắc mệt rồi, mau nghỉ ngơi đi.”

Chúng tôi được dẫn vào trại, nơi có sẵn bữa ăn đầy ắp đang chờ.

“Guafuguafu, ăn ngon lành phết nhỉ. Xem ra còn dư dả.”

“Nmofunmofu, thịt này là thịt orc nè! Quái vật mà đúng loại là hương vị hảo hạng luôn đó.”

“……2 người có thể ăn chậm lại chút không?”

Nghe nói phần nấu ăn này có cả phần của Ren tham gia.

Cô bé đã học được nhiều từ Sylpha nên trình độ nấu nướng cũng tăng lên kha khá rồi.

“Tay nghề lên hẳn rồi nhỉ, Ren.”

“Ehehe, vậy hả? Ehehehehe…”

Ren cười ngượng ngùng trông khá vui, nhưng tôi tạm gác lại chuyện đó để quay sang hỏi Freigel:

“……Giờ thì, tôi có vài chuyện cần anh giải thích rõ.”

“Vâng… Lúc đầu nhờ địa hình dốc nên bên tôi chiếm ưu thế. Nhưng địch quá đông, cứ dần dần bị đẩy lui, đến khi nhận ra thì đã phải co cụm về tận đây. Dù chúng tôi cố gắng hết sức để giữ vững tinh thần, nhưng…”

“Hừ, nếu chỉ cần hô hào là giữ được thì ai cũng làm được rồi.”

“Không có gì để biện minh cả. Giờ thì tôi mới hiểu vì sao ngài Schneizel lại lệnh phải ưu tiên phòng thủ…”

Nghe Birua nói vậy, Freigel cúi gằm mặt, trông cực kỳ ủ rũ.

Thật ra, quân số của Đội 3 đã giảm mạnh rồi.

So với số lượng quái mà tôi thấy trên đường, không thể trông chờ họ trụ vững được nữa.

“Mà Lloyd, nếu cậu tung toàn lực ra thì dù có cả ngàn con quái cũng xử đẹp hết đấy chứ?”

“Không đơn giản vậy đâu Ren. Giờ tôi đang duy trì khá nhiều binh lính ma thuật, nên không dùng được những loại ma thuật quá mạnh.”

“……Có thật không đấy?”

Ren nhìn tôi đầy nghi ngờ, nhưng đó là sự thật.

Tôi không thể sử dụng ma thuật hợp thành đa tầng hay ma thuật diện rộng lúc này.

Ngay cả ma lực hộ thuẫn duy trì liên tục cũng chỉ giữ được ba lớp.

Ma thuật hủy diệt cấp cao thì còn tạm dùng được, nhưng sức công phá đã suy giảm đáng kể, cùng lắm cũng chỉ đủ để quét vài trăm con một lần thôi.

“À, theo tôi thì… như thế đã quá khủng khiếp rồi còn gì...”

“Với lại, mấy người có thể dùng được ma thuật thượng cấp một cách tử tế… đâu có nhiều đâu mà?”

Grimo và Jihriel đồng loạt lùi lại với vẻ mặt hơi hoảng, nhưng chắc chỉ là ảo giác thôi.

Trong lúc tôi còn đang nghĩ ngợi, Freigel đột ngột cúi đầu trước mặt tôi.

“Thưa ngài Lloyd! Dưới trướng ngài là Mars Birgit từng được ca ngợi là quân sư mạnh nhất đế quốc, đúng không ạ? Nếu là ngài ấy thì nhất định sẽ có cách giúp chúng tôi thoát khỏi tình thế hiểm nghèo này! Làm ơn, xin hãy cho chúng tôi mượn sức ngài ấy!”

“Mars à…”

Lúc chia tay trước khi lên đường, Mars đã nói với tôi thế này:

—“Nếu đến lúc ngài cần dùng đến trí tuệ của tôi, hãy tìm đến Birus. Tôi đã đào tạo cậu ta lại từ đầu như một quân sư, lại còn có kinh nghiệm thực chiến của một sơn tặc. Trong môi trường chiến đấu trên núi, có khi cậu ta còn hữu dụng hơn cả tôi.”

…Không lẽ anh ta đã lường trước tình huống này từ đầu?

Nếu vậy thật thì đúng là đáng gờm.

“Này Birus. Nếu là cậu thì với tình hìn này, cậu sẽ xử lý sao?”

“Ừm… để xem nào…”

Birus vừa gãi đầu vừa ngẫm nghĩ, rồi sau đó nở một nụ cười nhếch mép và đáp:

“Nếu là tôi thì sẽ… bỏ cái chỗ này luôn, rút lui.”