Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

30 228

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

277 5470

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

396 6056

Haiyore! Nyaruko-san

(Đang ra)

Haiyore! Nyaruko-san

Manta Aisora

Tự xưng là Nyarlathotep, Nyarko cho biết cô được lệnh đến để bảo vệ Mahiro, ngăn cậu bị tổ chức xấu xa tấn công… Và cứ thế, cuộc sống thường nhật kỳ lạ giữa Mahiro và Nyarko bắt đầu! Một vở hài kịch h

242 295

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

(Đang ra)

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

Ryu Hidari

– Khi cùng nhau trải qua những ngày tháng ấy, họ dần dần bị thu hút bởi nhau.

19 22

Vol 5 - Chương 148: Ý đồ của Schneizel

“Kikii! Kiiーー!”

Có vẻ thủ lĩnh của bầy Onizaru nằm trong tầm của quả Hỏa Cầu tôi vừa tung ra.

Bọn còn lại hoảng loạn bỏ chạy tán loạn.

“Ồ! Bọn ma vật đang tháo chạy kìa!”

Chúng trèo tường, leo vách đá, bò lăn bò lê chẳng còn giữ thể diện gì nữa.

Thấy vậy là biết chúng hoảng đến mức nào.

Đám ma vật đang trong cổng cũng nhanh chóng rút lui không để lại một mống.

“Có lẽ bọn thủ lĩnh dự bị đều tụ tập trong nhóm đó.”

“Dù sao cũng chỉ là lũ ma vật, chỉ cần đánh sập thủ lĩnh là cả bầy tan rã.”

Nghĩ lại thì lúc nãy, khi tôi hạ mấy thủ lĩnh như con Onizaru kia hay con thỏ tuyết, bọn quái xung quanh cũng hoảng loạn chẳng kém.

Vậy có khi nào… nếu tôi đánh sập toàn bộ đám đầu đàn đang điều khiển chiến trường, thì cơn Đại Bạo Tẩu này cũng sẽ tự tan rã?

“Đáng để thử đấy… Sách Địch.”

Tôi thi triển ma thuật dò tim, Sách Địch.

Thuật này tạo ra những làn sóng ma lực quét ra xung quanh để phát hiện phản ứng.

Tập trung tinh thần...

Tìm được rồi.

Trong não tôi hiện lên hàng chục phản ứng ma lực rất mạnh, bị bao vây bởi hàng đàn ma vật.

“L-Lloyd-sama vừa mới… dùng Sách Địch cho cả cái chiến trường rộng thế này đấy ạ!?”

“Mà lại còn phân biệt được tín hiệu của thủ lĩnh trong đống phản ứng đó sao!?”

Grimo và Jihriel tròn mắt kinh ngạc.

Mà bản thân tôi cũng không nghĩ là mình làm được đến mức này.

Bình thường Sách Địch chỉ có thể phủ vài trăm mét, lại còn rất thô, khó mà xác định chính xác mục tiêu.

Vậy mà giờ tôi cảm nhận được phản ứng tinh vi, rõ ràng trong phạm vi vài cây số.

Tất cả là nhờ hiệu suất gia tăng từ các thuật thức quân dụng mà tôi đã khắc lên máu mình.

“Vị trí đã rõ. Tiếp theo là dùng Hư Không thôi.”

Tôi nhắm đúng những điểm đó mà kích hoạt ma thuật không gian, Hư Không.

Thật ra thì dùng gì cũng được, miễn là giết được mục tiêu.

Nhưng ở đây có quá nhiều người nhìn, nên không thể dùng mấy ma thuật dễ lộ nguồn phát.

Hư Không thì không cần tạo từ tay, có thể kích hoạt trực tiếp tại điểm chỉ định, lại có tính năng “xóa sổ” một vùng không gian, bảo đảm hiệu quả tuyệt đối.

“Cái gì!? Dùng Hư Không, loại ma thuật tiêu tốn lượng ma lực khủng khiếp mà triệu hồi cùng lúc cả chục cái!?”

“Không thể tin nổi… Mà Lloyd-sama vẫn trông rất bình thản…”

Trước kia chỉ cần dùng mười cái là tôi đã mệt lử.

Nhưng giờ với việc tăng cường ma thuật huyết thống, tôi gần như không thấy mỏi gì cả.

Nếu cần, triển khai gấp đôi số đó cũng không thành vấn đề.

“Rồi, để xem kết quả nào…”

Tôi nhìn quanh chiến trường, thấy đám ma vật mục tiêu đều đã bị tiêu diệt.

Khắp nơi bọn chúng đang gào thét hỗn loạn.

Tốt rồi, nếu cứ thế này thì cơn Đại Bạo Tẩu sẽ tan vỡ theo hiệu ứng dây chuyền.

…Nhưng đợi mãi, đợi mãi, mà sự hỗn loạn không những không lan rộng, ngược lại, bọn chúng còn đang bình tĩnh tập trung tấn công cổng thành trở lại.

“Chắc do số lượng ma vật quá lớn nên nỗi sợ cũng bị tê liệt rồi đấy!”

“Phải, hiệu ứng đám đông đang phát huy tác dụng. Giết đầu đàn không còn hiệu quả nữa!”

Kế hoạch của tôi thất bại.

Ma vật vẫn tiếp tục đổ về như nước vỡ bờ.

Bên ta thì binh lính đã kiệt sức, đội hình tả tơi.

Không ổn rồi.

Cứ thế này thì cổng thành sẽ bị phá.

Trong tình huống xấu nhất, tôi có thể xả một đòn đại ma thuật để dọn sạch… nhưng chắc chắn phe ta sẽ chịu tổn thất lớn.

Tốt nhất nên tránh.

“…Mấy người có ngửi thấy mùi gì lạ không?”

Grimo chợt lẩm bẩm.

Jihriel cũng hít hít mũi.

“Có ạ. Hơi có mùi khét, như thứ gì đó đang cháy. Vả lại hướng di chuyển của lũ ma vật cũng hơi kỳ lạ.”

Nghe nói vậy, tôi cũng nhận ra.

Ma vật hình như đang ít dần đi.

Có gì đó rất lạ.

Khi cả bọn còn đang nghi hoặc thì… chẳng rõ từ bao giờ, Schneizel đã đứng bên cạnh tôi.

“Xem ra vẫn kịp lúc.”

“Chẳng lẽ tình hình hiện giờ là nhờ kế của anh à, Schneizel? Anh đã làm gì vậy?”

“Đúng là quân số của chúng quá đông. Nhưng bọn chúng cũng là loài tham ăn khủng khiếp. Nếu không có gì duy trì thể lực, chúng sẽ sụp đổ thôi.”

Schneizel đưa mắt nhìn về phía xa.

Ở đó, khói đang cuồn cuộn bốc lên từ cánh rừng.

Không chỉ thế, mọi tán cây, bãi cỏ, thậm chí bụi rậm quanh vùng đều đang rực lửa.

Thì ra đó là nguyên nhân gây ra mùi khét nãy giờ.

“Anh đã thiêu rụi tất cả các khu rừng có thể trở thành nguồn thức ăn cho bọn ma vật. Không có gì để ăn, chúng sẽ không thể chiến đấu, chuyện đơn giản thôi.”

“Ra là vậy! Em cứ thấy lực lượng của anh ít quá, thì ra là anh cho người đi đốt rừng rồi!”

Trong cơn Đại Bạo Tẩu, bọn ma vật càn quét sạch mọi thứ trên đường đi.

Từ thú rừng, cây cối, cho đến xác đồng loại cũng không tha.

Nhưng giờ, khi chúng tôi thiêu xác ma vật, còn Schneizel đốt sạch rừng rậm, thì bọn chúng đã hoàn toàn mất đi nguồn thực phẩm.

Không còn gì để ăn, chúng đành tản đi để tìm mồi ở nơi khác.

Hóa ra không cần tôi phải nhọc công đi tiêu diệt thủ lĩnh này thủ lĩnh nọ, cũng vẫn có thể hóa giải được khủng hoảng này.

“Nhưng kế hoạch chỉ thành công vì bọn ma vật có lúc bị rối loạn. Nếu không có khoảnh khắc đó, chúng ta đã bị đánh vỡ rồi. Hơn nữa, nếu đám ma vật đầu đàn kéo thẳng đến tấn công, số binh lính thương vong chắc chắn sẽ tăng cao. Phải nói là nhờ may mắn cả thôi… Không rõ ai đã tạo ra tình huống ấy… Không lẽ là…”

Schneizel vừa lẩm bẩm vừa nhìn tôi chăm chăm.

…Chắc là ảo giác nhỉ?

Dù sao thì, trận chiến đã đảo chiều.

Giờ chỉ còn dọn dẹp tàn quân.

Khi binh lính đang chờ hiệu lệnh cuối cùng, một giọng hô to vang khắp chiến trường.

“Còn đứng đó làm gì!? Trận chiến vẫn chưa kết thúc! Bắt đầu phản công tiêu diệt! Không để một con ma vật nào thoát khỏi vùng này!”

Chủ nhân của tiếng hét chính là Albert.

Ngay lập tức, toàn quân đồng thanh giơ cao vũ khí.

“UOOOOOOOO!!”

Được Albert truyền lửa, những binh lính vừa rồi còn kiệt sức nay bừng bừng khí thế, nhất loạt xông lên truy sát bầy ma vật.

Schneizel đứng trên cao nhìn xuống, khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Khuôn mặt anh cuối cùng cũng hiện rõ vẻ:

“Mọi việc đã xong xuôi rồi.”

“Chà chà, chẳng lẽ mọi thứ đúng như kế hoạch của anh à?”

Quay lại phía sau, tôi thấy Kruse đang đứng đó.

Có vẻ chị ấy vừa hoàn tất nhiệm vụ và quay lại.

Cơ thể đầy vết thương, gương mặt lộ rõ vẻ mỏi mệt.

Kruse xoay vai răng rắc vài cái, rồi đứng cạnh Schneizel, cùng nhìn xuống chiến trường.

“Cũng gần như vậy.”

“Kukuh, đúng là ông anh thương em hết biết~”

Kruse vừa cười khúc khích, vừa huých khuỷu tay vào sườn Schneizel đang nghiêm mặt đứng đó.

Không rõ 2 người họ đang ám chỉ chuyện gì…

“Chị Kruse, vậy là sao ạ?”

“Ừm. Chuyện là thế này. Schneizel muốn để Albert đảm nhận phần kết cho trận chiến lần này. Schneizel mà, vừa ít nói vừa mặt lạnh như tiền, hay bị lính tráng chê là trông đáng sợ lắm. Làm tướng thì không sao, nhưng để lên ngôi vua thì hơi quá nghiêm nghị. Còn Albert thì ăn nói giỏi, lại có duyên, ai gặp cũng quý. Schneizel nghĩ em ấy hợp làm vua hơn, nên mới tạo cơ hội cho Albert ghi điểm trước binh lính từ bây giờ đó.”

Nghe chị nói mới thấy đúng thật.

Schneizel trông có phần nghiêm khắc khiến người khác dễ dè chừng.

Ngược lại, Albert thì thân thiện, dễ gần, là kiểu người dễ được lòng dân.

“Em nói hơi nhiều rồi đấy, Kruse.”

“Úi chà, lỡ tiết lộ bí mật mất rồi à?”

“...Thôi, cũng chẳng phải cố giấu gì nên không sao.”

Kruse vội đưa tay bịt miệng, còn Schneizel thì thở dài một cái.

“Em ấy nói đúng. Anh phù hợp làm tướng bảo vệ đất nước hơn là làm vua. Ngai vàng đời sau, anh muốn giao lại cho Albert. Vậy nên mới âm thầm chuẩn bị từ bây giờ.”

Vừa nói, Schneizel vừa quay mặt đi, vẻ ngại ngùng hiếm thấy.

Kruse thì ghé sát tai tôi, thì thầm:

“Miệng thì nói thế đấy, chứ lý do Schneizel ra trận thật ra là để các đứa em được sống an yên thôi. Hơn 20 năm trước, khi Albert còn bé tí, đại lục này đầy rẫy mùi thuốc súng. Chị và anh ấy đã thề cùng nhau giữ lấy hòa bình cho vương quốc này.”

Nói vậy mới nhớ…

Ở kiếp trước, vương quốc Saloum đúng là từng xảy ra không ít chiến tranh.

Tin về 2 người chiến đấu quả cảm cũng nhiều lần lọt tới tai tôi.

Hóa ra nhờ họ gánh vác mà tôi và các anh chị em mới được sống thoải mái như bây giờ.

“…Cảm ơn 2 anh chị. Anh Schneizel, chị Kruse.”

“Thôi thôi, chị kể ra đâu phải để bắt em mang ơn.”

“Ừm, anh giúp các em là chuyện đương nhiên. Mà thật ra bọn anh cũng đang làm điều mình muốn thôi.”

Schneizel vừa nói vừa khẽ mỉm cười.

Đó là nụ cười đầu tiên tôi được thấy từ anh.

“…Mà trận chiến vừa rồi, vẫn còn nhiều thiếu sót.”

“Phải. Đáng lẽ còn có thể giảm thêm thương vong.”

“Tất cả là do anh đã đánh giá thấp sức mạnh của Lloyd. Tưởng đã đánh giá cao lắm rồi, ai ngờ vẫn chưa đủ. Giá mà sớm bổ nhiệm em làm phó quan thì hay biết mấy… Hừ, đúng là anh vẫn còn non kinh nghiệm.”

“Này này, em mà kéo Lloyd về đội thì dẹp gọn cả đợt Đại Bạo Tẩu rồi còn gì. Em dùng người giỏi hơn chứ bộ?”

Schneizel và Kruse vừa tranh cãi vừa… nhìn tôi.

Chẳng hiểu sao lại thành thế này, nhưng thôi kệ.

Dù sao cũng đã kết thúc êm đẹp.

Và thế là sự kiện Đại Bạo Tẩu từng làm rung chuyển vương quốc Saloum đã chính thức khép lại.

Các binh lính đã chiến đấu dũng cảm đều được phong thưởng công trạng.

Các tướng lĩnh chỉ huy cũng được thăng chức xứng đáng.

Vài ngày sau, tôi được gọi vào điện Ngai Vàng.

Schneizel và Kruse đã sớm giao lại công việc hậu chiến cho Albert và nhanh chóng quay lại tiền tuyến.

Trong lúc đợt Đại Bạo Tẩu xảy ra, hình như tiền tuyến liên tục gửi thư về.

Nghe nói Schneizel vừa xử lý tình hình tại cung điện, vừa phát lệnh chỉ huy từ xa.

Thật không hiểu đầu óc anh hoạt động kiểu gì nữa.

“Lúc nào đó anh sẽ trở lại. Trước khi đó, hãy đọc kỹ cái này đi.”

Thứ Schneizel đưa tôi là một cuốn binh pháp, do anh và Mars cùng biên soạn.

Không chỉ trình bày các chiến thuật cơ bản, cuốn sách còn được viết từ góc nhìn của một pháp sư.

Albert xem xong thì hét lên phấn khích:

“Cuốn này là viết riêng cho Lloyd đấy! Quá đỉnh luôn!”

“Ồ, đã được nhận thứ hay ho từ Schneizel, thì giờ đến lượt chị.”

Kruse tặng tôi một cuốn sách có tựa “Lưu Chỉ Nam Thư Langlis”.

“Cuốn này là kết tinh tình yêu của chị và đội trưởng Marcos… ặc khụ! Ý chị là phái Langlis ấy! Tập này chỉ ghi lại những kỹ thuật cực kỳ nguy hiểm và khó học, nên mới được gọi là bí thuật. Hiểu được phần nổi, thấu được phần chìm, rồi mới đạt tới chân lý. Chị nghĩ với trình độ hiện tại thì em học cái này cũng không sao đâu.”

…Không biết có phải tôi vừa nghe từ gì đó mờ ám không nhỉ?

Dù sao thì, tôi chẳng có hứng thú với kiếm thuật nên tặng luôn cho Sylpha đã nhăm nhe cuốn này từ lâu.

Lúc nhận được, Sylpha đọc ngấu nghiến suốt một thời gian, yên ắng hẳn ra.

Chỉ có điều sau khi học được mấy chiêu trong đó, cô ấy bắt đầu rủ tôi tỉ thí kiếm thuật liên tục…

Đáng ra tôi phải lường trước chuyện này mới phải.

Nhưng thôi, thấy cô ấy vui là được.

“Dù sao thì, chị Kruse đúng là siêu thật đấy! Chiến đấu với chị vui lắm luôn!”

Tao nở nụ cười rạng rỡ sau màn tỉ thí với Kruse như đã hứa.

“Cô cũng giỏi ra trò đấy, Tao nhỉ? Ta muốn kéo cô về làm lính của ta quá! Hahaha!”

Nghe nói phái Langlis còn có phần đấu tay không, nên 2 người đã có màn đấu tay đôi kịch liệt, khiến mọi người xung quanh sửng sốt.

“Cảm ơn lời mời, nhưng tôi xin từ chối. Tôi sẽ sống trọn đời với tư cách võ sĩ.”

Tao đáp lại thẳng thắn.

Trước kia cô ấy có hơi thiên về chuyện tình cảm, nhưng giờ thì khác rồi.

Tao thật sự đã trưởng thành.

“…Vậy à? Vậy thì hẹn gặp lại.”

“Ơ khoan đã, chờ chút!”

Tao vội vã chạy tới gần Kruse, ghé tai nói nhỏ điều gì đó.

“Nè, cái người đeo mặt nạ kia, đẹp trai dữ thần luôn á! Giới thiệu cho tôi với nha~”

“…Ý cô là Schneizel á? Mặt mũi nghiêm nghị vậy mà cô cũng thích à?”

“Ấy dà, dạo gần đây gu của tôi rộng lắm rồi nha~”

…Ờ, chắc cô nàng cũng không thay đổi nhiều lắm đâu.

Mà công nhận, Schneizel có khí chất cuốn hút thật.

“Vậy nhé, Lloyd-sama!

Có chuyện gì thì cứ gọi bọn tôi bất cứ lúc nào nha!”

“Ừ, cảm ơn Galilea. Cảm ơn cả mọi người nữa.”

Galilea cùng đồng đội rời đi, đưa Mars, Birus và cả bọn sơn tặc theo cùng.

Giờ khắp vùng lãnh thổ còn rải rác ma vật, nên càng nhiều nhân lực càng tốt.

Việc tiêu diệt tàn dư ma vật chắc sẽ còn kéo dài, và sức chiến đấu của nhóm Mars rất đáng giá.

“Lloyd-san nhất định, nhất định phải đến hội mạo hiểm giả lần nữa đó nha!”

Nữ tiếp tân Katarina cứ dặn đi dặn lại như vậy rồi mới chịu về.

Chắc cô nàng thật sự muốn tôi trở thành mạo hiểm giả đến thế.

Mà thú thật thì… tôi không hứng thú lắm.

Nhưng giờ cũng nợ họ một phần, mà biết đâu lại có nhiệm vụ thú vị nào chờ sẵn?

Lúc nào rảnh chắc tôi sẽ ghé qua.

Nghe nói Sias đã lên đường đi rèn luyện.

Sau trận chiến đó, do hiệu ứng từ ma thuật huyết thống tôi dùng, mọi người đặt kỳ vọng rất lớn vào cậu ta.

Nhưng không đáp ứng được kỳ vọng ấy, Sias đã mất đi niềm tin từ người xung quanh.

Thấy cậu ta có vẻ hơi tội nghiệp, tôi thử bắt chuyện thì được đáp lại rằng:

“Nhất định tôi sẽ quay lại. Cho đến lúc đó, trận chiến giữa chúng ta tạm hoãn.”

Tôi cũng chẳng rõ là từ bao giờ 2 đứa lại có một “trận chiến” nữa cơ chứ, nhưng xem ra cậu ta không buồn bã như tôi lo.

Biết đâu cậu ta sẽ trải qua một chuyến tu luyện khắc nghiệt rồi quay về với những ma thuật khiến ai nấy đều phải tròn mắt kinh ngạc.

Có khi là những loại ma thuật mà đến cả tôi cũng chưa từng nghe thấy.

Nếu thật sự học được rồi quay lại thì tuyệt biết mấy.

Ừm, nghĩ đến thôi mà đã thấy háo hức rồi.