“William à… có phải là Học viện Tổng hợp William nổi tiếng đó không?”
“Đúng rồi đó, biết rành dữ hen.”
Biết chứ sao không.
Học viện Tổng hợp William là ngôi trường danh giá bậc nhất thế giới.
Được sáng lập bởi Tổ sư ngành ma thuật, William Bordeaux, nơi đấy không chỉ là nơi nghiên cứu ma thuật mà còn là trung tâm học thuật đa ngành, ngày đêm nghiên cứu mọi lĩnh vực tri thức.
Từ võ thuật, chiêm tinh, hàng hải, dược học cho đến kỹ thuật công nghệ… những chuyên gia hàng đầu từ khắp nơi trên thế giới đều quy tụ về đây, cùng nhau rèn luyện, cạnh tranh và học hỏi.
Tất nhiên, ma thuật cũng là một trong những mảng trọng tâm nhất.
Quả thực là một đỉnh cao tri thức, nơi tụ hội của nhân tài khắp thiên hạ.
Tôi từng nghĩ “một ngày nào đó mình sẽ học ở đó”, nhưng không ngờ cơ hội lại đến nhanh đến thế.
Đúng là có người chị tài giỏi thật tốt.
“Thật ra, chị đã rót không ít tiền vào học viện đó rồi. Nhờ mối quan hệ đó, họ mời chị đến giảng một buổi. Trong buổi trò chuyện với người phụ trách, chị có buột miệng hỏi ‘không biết có sinh viên nào tiềm năng không ta’, rồi chị liền giới thiệu các em đó chớ.”
“Bọn em… được giới thiệu ạ?”
Ren tỏ vẻ kinh ngạc, cũng phải thôi.
Vì Học viện William không quan tâm đến quốc tịch, chủng tộc hay tuổi tác, chỉ tuyển những người thực sự xuất chúng.
Rù là hoàng thân quốc thích, nếu không đủ năng lực thì cũng không có cửa bước chân vào.
“Đúng vậy, tên tụi em đã tới tai chị từ lâu rồi. Ren từng là người mang lời nguyền ‘tiết ma lực bất thường’, nhưng giờ lại là niềm hy vọng mới của giới dược học với hàng loạt phát minh y dược mới, người ta đang kỳ vọng em sẽ làm nên chuyện lớn đó.”
“E-em… em thì có gì đâu mà…”
Ren cúi đầu ngượng ngùng, nhưng tôi biết cô ấy thật sự rất cố gắng.
Dù từng bị gọi là "độc ngài" mang lời nguyền rải độc khắp nơi, nhưng giờ đây, nhờ luyện tập điều khiển ma lực mỗi ngày, Ren không chỉ kiểm soát được độc tố mà còn có thể chế ra thuốc từ nó.
Tôi cũng âm thầm hỗ trợ để Ren có cơ hội trình bày nghiên cứu trước công chúng, giúp cô ấy tiến bộ từng ngày.
Chưa kể, cô ấy vẫn hoàn thành xuất sắc công việc hầu gái hàng ngày.
“Ren rất tuyệt đấy. Ở học viện cũng sẽ không thua kém ai đâu. Tôi đảm bảo.”
“L…Lloyd…”
Ren đỏ mặt trước lời khen của tôi.
Nếu cô ấy đến học viện, chắc chắn sẽ phát triển vượt bậc.
Và điều đó, đương nhiên sẽ giúp ích cho tôi rất nhiều.
Được học miễn phí thì còn gì bằng?
“Còn Sylpha, khỏi cần nói, kỹ năng kiếm thuật của cô không thua kém ai. Nhưng tiếc là ít người biết đến cô vì mải mê làm hầu gái. Như vậy là quá phí phạm.”
“Tôi thì không quan trọng lắm đâu.”
“Tôi thì quan trọng! Cô vừa xinh đẹp, vừa là kiếm sĩ hầu gái cực kỳ có cá tính. Nếu được quảng bá tốt, cô sẽ là hình mẫu hoàn hảo để quảng bá sản phẩm. Thật tiếc nếu không tận dụng.”
“Quảng bá… là sao vậy anh Albert?”
“Chị Birgit thường chọn những người phù hợp làm gương mặt đại diện khi ra mắt sản phẩm mới. Người ta thấy người nổi tiếng dùng thì cũng muốn dùng theo. Đặc biệt nếu đó là người có thiện cảm cao.”
“À, tôi hiểu rồi. Tôi cũng hay muốn mua đồ giống đồ mà ngài Lloyd dùng.”
“Thấy chưa? Tôi cũng thế đó, mới đặt làm một bộ tách trà giống y chang của Lloyd luôn.”
“Cứ bảo tôi một tiếng, tôi có sẵn mười bộ dùng cho trưng bày, lưu kho, và quà tặng đó ạ.”
“Không, sưu tầm thì phải tự mình săn mới đã. Dù sao thì, không hổ danh là chị Birgit, chị đúng là cao thủ nắm bắt tâm lý người tiêu dùng.”
2 người đó vừa nói vừa cười đầy ẩn ý.
Tôi chẳng hiểu họ đang mưu tính gì nữa… nhưng nghĩ kỹ thì, đây đúng là cơ hội tốt.
“Cô thử đi học xem sao, Sylpha.”
Nếu Sylpha bận rộn hơn thì sẽ ít thời gian kèm tôi luyện kiếm, tôi sẽ có thêm thời gian để nghiên cứu ma thuật.
“Tôi sẽ đi, nếu ngài Lloyd mong muốn như vậy.”
“Quá chuẩn! Nhớ thể hiện thật bá đạo nha!”
Birgit vỗ lưng Sylpha bồm bộp, còn tôi thì nhìn chị ấy quay lại nhìn mình sau một tiếng “Rồi…”
“Cuối cùng là Lloyd, người được đồn đại nhiều nhất đó.”
“Đ-đồn… về em sao ạ?”
Tôi hơi hoảng.
Tôi luôn cố gắng để người ta nghĩ mình chỉ là một thằng nhóc mê ma thuật bình thường, không nổi bật quá mức.
Nhưng mà…
“Từ việc chế tạo hàng loạt ma kiếm, cứu đội của Albert khi tiêu diệt ma thú, giành lại vùng đất Lordost bị ma tộc chiếm, giải cứu nhà thờ khỏi Giáo hoàng mất kiểm soát, góp phần ngăn chặn khủng hoảng tại quốc gia láng giềng Bartram, rồi còn cả vụ đại bạo tẩu nữa. Mới 10 tuổi mà làm vậy là quá phi thường rồi.”
…Ờm, nói chung là đúng.
Từng chuyện lẻ tẻ thì không đáng kể, nhưng cộng lại thì chắc hơi… nổi thật.
“Không, từng vụ trong đó cũng đã to tổ bố rồi…”
“Thực tế thì ngài còn làm nhiều hơn nữa cơ mà…”
Grimo và Jihriel nhìn tôi như không tin nổi.
“Lloyd thật sự rất tài giỏi. Thành tựu của em giờ đã ngang ngửa với anh rồi.”
“Đúng vậy. Dù tôi là người hướng dẫn kiếm thuật cho người, nhưng giờ người đã có thể sánh ngang tôi. Tương lai chắc chắn sẽ trở thành nhân vật ghi danh vào sử sách.”
Birgit vừa nói, Albert và Sylpha liền gật đầu lia lịa.
…Chết thật, sống gần toàn quái vật siêu phàm nên tôi bị mất cảm giác bình thường rồi.
Có vẻ tôi đã bắt đầu vượt ra khỏi cái mác “chỉ là cậu bé mê ma thuật”.
Phải cẩn thận hơn nữa trong cách hành xử kẻo bị để ý quá.
“Hơn nữa, Albert, đầu não của Saloum, ứng cử viên số một cho ngai vàng, đã đồng hành. Bốn người các em mà học ở Học viện William thì ai mà dám ý kiến gì.”
“Đợi đã, chị Birgit! Em cũng phải học ở đó sao ạ?”
Albert hét lên khi nghe tới đó.
“Chị nói rồi còn gì?”
“Nhưng… em còn phải xử lý chính vụ. Nếu vắng mặt lâu thì…”
“Không cần lo đâu, anh trai!”
Cánh cửa bật mở, người bước vào là đệ tứ hoàng tử, Dian, với làn da ngăm và nụ cười tinh ranh.
“Ừ, trong thời gian anh vắng mặt, bọn em sẽ lo việc thay.”
Theo sau là đệ tam hoàng tử, Zerof, người to lớn đẫy đà.
2 người này từng giúp tôi khi tạo ra Golem khổng lồ… nhưng thay thế Albert sao?
Có ổn không đây?
Đang nghĩ vậy thì Dian bước tới và xoa đầu tôi một cách thân thiết.
“Đừng có nhìn như sắp khóc đến nơi vậy, nhóc Rody. Bọn anh dù sao cũng có quyền thừa kế ngai vàng mà, chẳng phải dạng vừa đâu. Cũng đã được huấn luyện đàng hoàng cả rồi.”
“Phải đó, thế nên cứ yên tâm đi, Albert. Chuyện triều chính cứ giao cho bọn em lo, còn anh thì cứ chuyên tâm học hành.”
“Dian, Zerof… anh thật sự biết ơn 2 người.”
Thấy Albert rưng rưng xúc động, 2 người kia cũng chỉ biết cười ngượng nghịu.
“Ây da, ơn nghĩa gì. Anh Albert lúc nào chả giúp bọn en hết mình.”
“Phải đó, lâu lâu mà không đáp lễ chút thì thấy… cắn rứt lắm.”
Thật ra thì, dù hay cà rỡn là thế nhưng cả 2 đều là những người tài giỏi.
Giao lại công việc trong thời gian vắng mặt chắc cũng không đến nỗi.
Có vẻ Albert cũng nghĩ vậy, anh ấy nhẹ nhàng gật đầu với 2 người.
“Được rồi. Trong thời gian anh vắng mặt, chuyện quốc sự xin nhờ 2 người. Vậy thì… chị Birgit.”
“Ừm. Đã quyết rồi thì tranh thủ làm cho lẹ đi. Hai giờ chiều xuất phát đấy!”
“Hai giờ chiều… chỉ còn chưa tới 1 tiếng nữa thôi còn gì!”
“Thì bởi vậy mới nói là phải nhanh chân lên chớ còn gì nữa! Mau mau chuẩn bị!”
Vừa nói, chị Birgitt vừa vỗ tay bôm bốp để hối thúc mọi người.
Quả thật, chị gái tôi đúng là người chẳng bao giờ để ý tới hoàn cảnh, cứ theo ý mình là nhất.
“….”
Grimo với Jihriel thì đứng yên lặng, cứ nhìn chằm chằm về phía tôi. Ánh mắt kiểu như đang muốn nói “Ai đó giống y chang thế này này…”
Nhưng mà chắc là tôi nghĩ quá thôi.
Dù sao đi nữa, tôi cũng bắt tay vào chuẩn bị vậy.