“Xong rồi.”
Trong bầu không khí im ắng, Connie ngồi phía sau tôi giơ tay lên.
Gần như cùng lúc đó, tôi cũng hoàn thành bài thi của mình.
“Tôi cũng vậy.”
“Hửm... Hai đứa đã làm xong rồi ư? Mà thời gian vẫn còn hơn một nửa cơ mà.”
“D- Dạ... Em đã kiểm tra lại nhiều lần rồi nên chắc là ổn...”
Connie có vẻ không chắc chắn lắm, nhưng người cần lo phải là tôi mới đúng.
Vì khi bắt đầu thì bản gốc gần như đã nát bét, nên tôi... à không, bài của tôi đã thành ra một phiên bản “sáng tạo” khá xa bản gốc mất rồi.
Dù sao thì tôi cũng viết đến phần cuối cùng, nên ít nhất thì nó vẫn sẽ kích hoạt được... chắc vậy.
Cũng muốn biết kết quả càng sớm càng tốt.
“Ơ... Em có thể kích hoạt luôn bây giờ được không ạ?”
“Khoan đã, Lloyd. Trước hết là Connie, người hoàn thành đầu tiên. Hãy thử kích hoạt thuật thức đi.”
“Vâng ạ... Em bắt đầu đây.”
Connie gật đầu rồi truyền ma lực vào tờ ấn thuật.
Thuật thức lập tức hiện lên giữa không trung.
Các ký hiệu bay lượn trong không khí, luồng sáng ma lực chạy quanh bên trong kết giới lập thể, mỗi lúc một rực rỡ hơn.
Rồi đến lúc thuật thức vượt khỏi đỉnh kết giới, BÙM!
Một chùm pháo hoa rực rỡ nở rộ giữa không trung, theo sau là tiếng nổ vui tai vang dội.
Shido nheo mắt thưởng thức màn trình diễn ấy.
“Hmm... Không chỉ nhanh mà còn chính xác. Một thuật thức xuất sắc. Không chê vào đâu được. Đậu, không cần bàn cãi!”
Hừm...
Nhìn qua là tôi đã đoán được nội dung rồi, đúng như tôi nghĩ, đây là loại ma thuật ảo ảnh dùng ánh sáng và âm thanh để tạo ảo giác.
Có lẽ là phiên bản gốc của Shido.
“Mà này, cô gái đó vừa dùng ma lực khi kích hoạt thuật đấy nhé?”
“Ừ. Trong khi rõ ràng cô ta không có ma lực. Mà cũng có cảm giác kỳ lạ gì đó...”
Grimo và Jihriel nghiêng đầu thắc mắc.
Tôi thì cũng đã lờ mờ đoán ra rồi—
“Rồi, tiếp theo là Lloyd. Bắt đầu đi.”
Dù gì cũng là bài kiểm tra.
Tôi làm theo lời và truyền ma lực vào ấn thuật.
Ngay lập tức, phần bên trong của thuật thức hình cầu phồng lên một cách bất thường, bắt đầu dao động không ổn định và phát sáng đủ màu sắc.
...Cảm giác này... không ổn rồi.
Xẹt xẹt, những tia lửa điện tóe ra, quả cầu rú lên một tiếng rồi bùng nổ.
ĐÙNG!
Âm thanh trầm đục vang lên khi phần dưới của quả cầu phát nổ, và một thứ chất lỏng đỏ sẫm như máu tuôn trào ra khỏi đó.
“Ngài Lloyd đang làm cái gì vậy hảả!?”
“Phản ứng hoàn toàn trái ngược với cái vừa nãy luôn đấy ạ!?”
Grimo và Jihriel nhìn tôi với ánh mắt lạnh tanh.
Ừ thì... tôi cứ tưởng mình đã lắp đúng thuật thức cơ bản rồi, nhưng có vẻ là đã thất bại mất tiêu.
Liếc nhìn lên, tôi thấy Shido đang nhăn mặt suy nghĩ rất căng.
“Hmm... Đây chính là cái thuật thức 'lỗi' ta từng tạo cho vui... Nhưng vì bị các giáo viên khác phản đối là ‘quái gở’, nên ta đã phải chèn thuật thức đúng đè lên trên. Vậy mà cậu ta lại gỡ ra được và tái hiện nó... Để làm được điều đó, phải hoàn toàn phân tách thuật thức đúng, sau đó tự mình tái cấu trúc lại phần lỗi vốn gần như đã bị hủy dạng. Cần có mức hiểu biết, tưởng tượng và năng lực tổ chức cực kỳ cao mới làm nổi... Mà lại làm trong thời gian ngắn thế này... Quá đỗi thiên tài!”
Shido lẩm bẩm một mình như vậy.
Nhưng mà... cái tôi muốn biết là được hay không được, ông nói đại giùm đi.
Tôi bắt đầu thấy lo thì Shido thở dài một hơi rõ dài rồi phán:
“Được rồi. Cả 2 đều đạt. Còn là đánh giá loại ưu nữa cơ! ——Chào mừng 2 đứa chính thức gia nhập khoa Ma Thuật. Giờ ta sẽ đưa đi tham quan, theo ta nào.”
Phù...
Tưởng tiêu rồi chứ.
Cuối cùng thì cũng vượt qua.
◇
Lúc này, chúng tôi đang bước lên cầu thang trong tháp.
Mà nói “bước” thì cũng không đúng lắm, vì không cần phải đi.
Chiếc cầu thang này đã được tích hợp sẵn một thuật thức, giúp nó tự động chuyển động và đưa người đứng trên lên cao.
Đây chính là “pháp cụ”, những vật dụng đặc biệt được khảm thuật thức bên trong, có thể mang lại hiệu quả giống như ma thuật.
Ngay cả người không có ma lực cũng có thể sử dụng, rất tiện lợi.
Leo bộ cái tháp cao như thế này thì mệt chết.
Dù mấy pháp sư có thể bay nhờ “Phi Tường”, chứ người bình thường thì chịu.
“Hoho, ngạc nhiên đúng không? Một chiếc thang máy lớn như thế này thì cả lục địa này chỉ có một thôi đấy.”
“Vâng, thật là công nghệ đáng kinh ngạc...”
Connie nhìn chăm chăm vào thang máy tự động với ánh mắt đầy mê hoặc, chiếc dây chuyền đeo cổ cũng lấp lánh theo.
“À mà Connie, cô cũng có pháp cụ riêng đúng không?”
“...Ừm, cậu nhận ra rồi à?”
Lý do Connie có thể dùng ma lực trong bài kiểm tra ban nãy, chính là nhờ pháp cụ dạng mặt dây chuyền đang phát ra ma lực đó.
Nó có lẽ là loại pháp cụ có thể tích trữ ma lực sẵn.
Lúc đầu tôi đã cảm thấy dòng chảy ma lực hơi bất thường, giờ thì hiểu rồi.
“À ra vậy, cuối cùng thì cũng rõ rồi. Tôi thấy cô ta ăn mặc kỳ kỳ từ đầu, hóa ra là một pháp cụ sư.”
“Có nhiều pháp cụ mạnh ngang với ma thuật cấp cao. Giờ tôi hiểu vì sao cô ấy vượt hẻm núi đến trước chúng ta được.”
Grimo và Jihriel gật gù đồng tình.
Tiện thể nói luôn, chiếc balo Connie mang sau lưng cũng được khảm thuật thức không gian, có thể chứa một lượng lớn vật dụng bên trong.
Chắc là có cả pháp cụ di chuyển nữa.
Muốn xem quá.
“Connie là một pháp cụ sư xuất sắc. Chính vì thành tích đó mà em ấy được phép dự thi.”
“Cảm ơn thầy. Nhưng một người như em, không có chút ma lực nào, thật sự có nên theo học khoa Ma Thuật không ạ?”
“Không vấn đề gì cả. Tại học viện của ta, điều quan trọng nhất là sự hiểu biết về thuật thức, chứ không phải ma lực. Một pháp sư thực thụ là người dùng kiến thức, kỹ năng và thuật thức để kết nối với thế giới. Những người như em luôn được hoan nghênh.”
Quả đúng là lời của một hiệu trưởng.
Tôi cũng gật đầu đồng tình.
Pháp sư là người dành cả đời để nghiên cứu thuật thức.
Có hay không có ma lực không quan trọng bằng việc họ hiểu rõ bản chất ma thuật đến mức nào.
“...Thế nhưng, gần đây các pháp sư cứ chuộng kiểu lấy sức mạnh ra đè ép. Càng ngày càng có nhiều thuật thức đơn giản, chỉ chuyên về sát thương. Học trò ở đây cũng có xu hướng thích như vậy, làm bọn ta, những người làm thầy thật sự lo lắng.”
Shido thở dài thườn thượt.
Cũng đúng thôi, vì giữa trận chiến mà còn mất công vẽ mấy thuật thức phức tạp thì hơi mệt.
Nếu chỉ muốn hạ địch, thì cứ dùng ma lực mạnh nhét vào một thuật đơn giản rồi bắn thẳng là xong.
Tôi thì thấy như thế thật nhàm chán và chẳng có chút nghệ thuật nào cả.
“Lloyd-sama thì không hề chơi kiểu ép lực đâu nha... Chắc là vậy.”
“Ừm... Kết quả thì vẫn hay thành ra như thế thôi.”
Grimo và Jihriel nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hàm ý.
Cũng phải thôi.
Tôi chỉ muốn kiểm tra xem nó hoạt động thế nào, mà đối thủ lại cứ tự nổ hoặc gục mất trước khi tôi kịp làm gì.
Dù tôi đã cố kiềm chế lắm rồi, nhưng mỗi lần nhập tâm là lại...
"Vậy nên, em đừng quá bận tâm chuyện đó, Connie-kun. Hãy cứ tiếp tục học hỏi về ma thuật một cách tự nhiên. Nếu rồi đây, em có thể tích lũy thêm nhiều tri thức và đem đến một làn gió mới cho giới ma thuật… thì đối với ta, chẳng có điều gì đáng mừng hơn thế! Hô hô hô."
"…Cảm ơn thầy, viện trưởng."
Connie cúi đầu cảm ơn với vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Đến giờ tôi mới để ý, bình thường cô nàng cứ ngơ ngơ ngáo ngáo, chẳng biết đang nghĩ gì, vậy mà hễ đụng đến chuyện ma thuật lại nghiêm túc hẳn ra.
Tức là, Connie thật sự rất yêu thích ma thuật.
Một người không có chút ma lực nào như cô ấy, mà vẫn chế tạo được những pháp cụ lợi hại như thế… thì rõ ràng là phải cực kỳ am hiểu về thuật thức.
Chắc hẳn cô đã dành cả tuổi thanh xuân để miệt mài nghiên cứu.
Nếu không yêu ma thuật bằng cả trái tim, chắc chắn sẽ không thể đạt đến cảnh giới đó.
Cảm xúc ấy, tôi hiểu rất rõ.
Kiếp trước của tôi chẳng có tiền, không tài năng, không quen biết ai trong giới cả, nhưng tôi vẫn tìm đủ mọi cách để theo đuổi con đường chinh phục ma thuật.
Xét theo nghĩa đó thì tôi và Connie cũng không khác nhau là mấy, chỉ là mỗi người chọn một con đường riêng mà thôi.
Với cả… tôi cũng thấy tò mò về pháp cụ của Connie nữa.
Càng nghĩ càng cảm thấy thân thiết với cô nàng.
"Vậy từ giờ chúng ta làm bạn tốt nhé, Connie."
"Ừ, mong được giúp đỡ nhiều, Lloyd-kun."
Chúng tôi siết tay nhau thật chặt.
Thầy Shido đứng bên nhìn cảnh tượng ấy, gật gù cười hiền.
"Hô hô, mới đó mà đã thân thiết rồi cơ à. Ừm ừm, tình bạn quả là điều tuyệt đẹp. Làm ta nhớ về thời học sinh của mình quá… À mà phải rồi, 2 đứa có muốn đi xem thử một tiết học mẫu không?"
"Muốn ạ!"
Cả tôi lẫn Connie đồng thanh đáp ngay tắp lự.
Thật ra tôi vẫn còn cảm thấy chưa đã cơn thèm sau buổi kiểm tra ban nãy.
Không biết ở đây họ dạy thế nào nhỉ?
Có những sinh viên như thế nào?
Chà… nghĩ thôi đã thấy háo hức rồi!