Một buổi sáng nọ, khi còn chưa có sinh viên nào đến trường, tôi đã có mặt tại học viện.
Lý do là vì một công việc mà Noah nhờ vả, dọn dẹp buổi sáng.
“Thật tình, việc quan trọng của hội học sinh cái nỗi gì chứ. Dọn dẹp chẳng khác gì làm chân sai vặt. Đúng là coi thường người khác quá thể.”
“Hoàn toàn đồng ý! Dám bắt ngài Lloyd làm mấy việc như thằng quét rác, chẳng khác nào hành vi ngạo mạn coi trời bằng vung!”
Grimo và Jihriel tỏ ra cực kỳ phẫn nộ, nhưng cá nhân tôi thì chẳng thấy phiền phức gì cả.
Ngược lại là đằng khác.
Học viện rộng lớn thế này, dưới danh nghĩa ‘dọn dẹp’ mà được tự do tung hoành thì đúng là cơ hội vàng cho việc thử nghiệm.
“Thế nên… ■”
Tôi niệm chú, thi triển một phiên bản đã chỉnh sửa của ma thuật song hệ kết hợp giữa lửa và gió, “Hỏa Viêm Toàn Phong”.
“À ra vậy, dùng nó để hút rác lên rồi thiêu hủy luôn hả.”
“Còn có thể xén bớt cỏ mọc cao nữa chứ. Đúng là ngài Lloyd không làm thì thôi, đã làm là chất lượng khỏi bàn.”
Nhìn luồng gió xoáy cuộn lửa nơi đầu ngón tay tôi, Grimo và Jihriel trầm trồ.
…Tất nhiên là không chỉ có vậy.
Thử nhé.
Tôi phóng luồng Hỏa Viêm Toàn Phong vào bãi cỏ, ma thuật len lỏi đến trung tâm khu cỏ rậm rồi tỏa ra thành vòng tròn, đốt cháy dữ dội.
Phừng!
Ngọn lửa cuộn lên, bị hút cao lên không trung như rồng lửa uốn lượn.
“Ối mẹ ơi!? Đây chẳng phải phiên bản chuẩn của Hỏa Viêm Toàn Phong còn gì!?”
“Mà còn mạnh hơn hẳn ấy chứ!? Học viện sắp hóa biển lửa tới nơi rồi!”
“Bình tĩnh 2 người, nhìn kỹ đi.”
Dù ngọn lửa cháy lan khắp bãi cỏ, nó hoàn toàn không làm hư hại bất cứ công trình nào xung quanh, đúng như thiết kế trong thuật thức.
Ổn đấy, hiệu quả hoạt động như mong đợi.
“Khoan… đây là kết giới sao? Tôi cảm nhận được năng lượng khác lạ nơi đầu lửa.”
“Ồ… Quả thật các tòa nhà đều không hề bị ảnh hưởng. Chẳng lẽ ngài Lloyd đã giăng kết giới ngay tại đầu của luồng lửa?”
“Chính xác.”
Bằng cách điều chỉnh thuật thức, tôi đã dựng kết giới ở những điểm tiếp xúc với công trình kiến trúc, nhờ đó lửa không lan ra xung quanh.
Đây là một kỹ thuật tôi nghĩ ra để sống yên ổn trong học viện, tránh việc phá hỏng đồ đạc rồi bị chú ý.
Tốt nhất là xử lý gọn gàng từ đầu.
Giờ thì yên tâm, đám rác rưởi đã cháy sạch, chẳng để lại gì cả.
“Tạo ra một kết giới phức tạp cùng lúc với thi triển ma thuật tấn công mà vẫn kiểm soát được từng chi tiết… Đúng là lãng phí ma thuật kiểu đỉnh cao!”
“Không hẳn. Dù mạnh như vậy nhưng lượng ma lực tiêu hao lại cực kỳ thấp.”
“Vì tôi áp dụng từ các ma thuật quân sự đấy.”
Nhờ đọc kỹ mớ tài liệu về ma thuật quân dụng được cho trước đó, tôi đã tối ưu hóa các thuật thức, giảm thiểu tiêu hao đến mức tối đa.
…Mà kể cả không tối ưu thì với lượng ma lực vốn có của tôi, cũng khó mà cạn được trừ khi xài vô tội vạ.
“Nhưng thưa ngài Lloyd, nhìn từ xa chắc ai cũng tưởng đang có cháy lớn rồi!?”
“Không sao, tôi đã dùng thêm ma thuật ảo ảnh để che giấu mọi thứ rồi. Vả lại cũng đang sáng sớm, chẳng mấy ai thấy…”
Đột nhiên tôi cảm thấy có ánh nhìn hướng về phía mình, liền quay lại nhìn.
Là Noah.
Nhớ mang máng cậu ấy có nói sẽ đến giúp thì phải.
Trông Noah có vẻ khá ngạc nhiên, nhưng…
“Đó chẳng lẽ là Hỏa Viêm Toàn Phong? Không thể nào. Muốn dùng song hệ phải có thêm một ‘miệng’ mới được, lại còn ngốn ma lực khủng khiếp nữa chứ. Có lẽ đó là ma thuật hạ cấp như Hỏa Ba, được chỉnh sửa để đốt cỏ thôi. Bằng chứng là các tòa nhà xung quanh không hề hấn gì. Nhưng mà kiểm soát thuật thức đến mức đó thì cũng giỏi phết. Xem ra lứa năm nay có nhân tài rồi đây.”
Cậu ấy lầm bầm gì đó nhưng vì khoảng cách xa quá nên tôi cũng chẳng nghe rõ.
Không nói gì chắc là không có gì đáng ngạc nhiên đâu ha.
Ừm ừm.
◇
Một hôm khác, sau giờ học vui vẻ, tôi đang chạy băng qua các hành lang trong trường.
“Tôi sẽ chặn đầu từ bên này! Cậu vòng ra đằng kia!”
“Rõ! Đi nào, Shiro!”
“Gâu!”
Nghe lệnh của Gazelle, tôi rẽ vào một hành lang bên trái.
Tôi phóng như bay trên lưng Shiro, và đột nhiên một cái bóng khổng lồ lướt qua đầu.
Ngước lên thì thấy một con gà trống khổng lồ, thân phủ vảy như rồng, đuôi mọc rắn, Cocatrice, quái thú nguy hiểm lừng danh.
Có vẻ như nó là sử ma của một sinh viên nào đó, chẳng hiểu sao lại sổng chuồng, khiến Gazelle bị kéo vào xử lý vụ này.
“Mà không ngờ đấy nhé. Một gã hổ báo như Gazelle mà cũng chịu giúp đỡ người khác cơ à?”
“Đúng vậy. Cả nhóm cậu ta trông có vẻ hổ báo nhưng lại rất được sinh viên khác tin tưởng, đúng kiểu 'biệt đội cứu trợ'."
Thực ra là vậy đó.
Nhóm của Gazelle tuy trông đầu gấu đầu mèo nhưng lại cực kỳ có tổ chức, không gây chuyện lung tung.
Gazelle là thủ lĩnh mẫu mực, quan tâm đến đàn em, nên bọn họ cư xử rất đúng mực.
Thành ra đám sinh viên bình thường chẳng những không sợ họ mà còn thường xuyên tìm đến nhờ giúp đỡ nữa.
Còn tôi thì chỉ thấy… ừm, quá tuyệt!
Được tham gia mấy vụ thế này đúng là thú vị khỏi bàn!
“Này ngài Lloyd, mải mơ mộng gì đấy? Không bắt sớm là nó chuồn mất đấy nha!”
Ôi, suýt nữa quên vụ chính.
Cocatrice là một con quái cực hiếm, cơ hội tiếp cận cận chiến như thế này đâu dễ có.
Để Gazelle tóm trước thì phí của trời.
“Con này… nghe nói có độc cực mạnh thì phải?”
“Đúng thế! Độc của Cocatrice có thể khiến da thịt tê cứng, máu đông lại, người ta gọi là ‘hóa đá’ cũng không sai! Lại còn giống độc của Ren nữa, không thể chữa bằng ma thuật thông thường! Phải nhanh chóng dựng kết giới rồi bắt an toàn thì hơn—”
Chưa nói dứt câu, con rắn mọc từ đuôi Cocatrice bất ngờ lao tới và cắn thẳng vào tay tôi.
“Ngài Lloyd ơiiii!? Ngài đang làm gì vậy chứ!?”
2 người bọn họ hét ầm lên, còn tôi thì cảm nhận rõ tay mình bắt đầu tê cứng vì độc.
Hmm, đúng là ma thuật chữa thương thông thường không có tác dụng.
Giống hệt như độc của Ren.
…Nhưng, chỉ là ma thuật thông thường thôi.
Tôi biến đổi thuật thức, ánh sáng trị liệu chuyển sang một màu trầm lạ lẫm, và cảm giác tê cứng biến mất nhanh chóng.
Hoàn hảo.
Thử nghiệm thành công.
“Đây là… ngài vừa làm gì vậy?”
“Hồi trước, khi bị trúng độc của Ren mà không thể chữa bằng ma thuật, ta đã luôn trăn trở về chuyện này.”
Ma thuật trị liệu chỉ có tác dụng với độc tự nhiên, chứ không hiệu quả với độc tạo bằng ma lực.
Lý do là vì tế bào cơ thể không chứa ma lực, nên không kháng được loại độc đó.
Vậy nên tôi đã nghĩ, nếu trực tiếp truyền ma lực vào tế bào thì sao?
Tuy không thể cứu được tế bào đã chết, nhưng vẫn đủ để hóa giải độc trước khi đến mức đó.
“Uhm… quả thật độc đã bị thanh tẩy hoàn toàn.”
“Này thiên thần trời đánh kia, đứng đó ngơ ra làm gì!? Mau nhào vô giúp đi chứ! Nó lại sắp thoát rồi kìa!”
“Gâu!”
Trong lúc Cocatrice vẫn còn đang cắn tay tôi, Grimo và Jihriel liền nhảy bổ tới, phối hợp tóm gọn con quái vật.
“Này.”
Trong lúc tôi đang nghỉ lấy hơi sau khi bắt được con quái, thì Gazelle xuất hiện và lên tiếng gọi.
Có vẻ anh ta đã bắt kịp bọn tôi.
“À, Gazelle à. Tôi bắt được con Cocatrice rồi đấy.”
Tôi vừa dứt lời, gương mặt anh ta chẳng thay đổi biểu cảm gì, chỉ lặng lẽ bước lại gần.
Rồi đột nhiên, Gazelle túm lấy cổ áo tôi, nhấc bổng lên một cách thô bạo.
“Ai cho cậu tự tiện hành động hả? Tôi đã bảo cậu dồn nó về phía tôi rồi mà?”
“Ờ thì… đúng là cậu có nói vậy… nhưng mà tôi cũng bắt được rồi còn gì.”
Tôi lỡ tay đi hơi sai kế hoạch thì sao chứ?
Miễn là kết quả tốt là được mà.
Hay chẳng lẽ anh ta muốn tự tay bắt lấy?
Nếu vậy thì… có khi tôi làm hỏng việc của người ta rồi.
“… Chậc. May mà không sao. Làm tôi lo gần chết. Đừng có liều lĩnh quá đấy.”
Gazelle bực bội chép miệng rồi buông tôi ra, sau đó vác cái lồng nhốt con Cocatrice lên vai, lặng lẽ quay đi.
“Con Cockatrice đó có độc dữ lắm, nên tôi mới để nó đuổi theo chứ không định bắt liền. Ai ngờ cậu chẳng những bắt được nó ngon ơ, lại còn bị nó cắn mà vẫn tỉnh bơ. Có vẻ cậu còn lợi hại hơn tôi tưởng đấy.”
Anh ta lầm bầm gì đó, trông như đang nói chuyện… với con Cocatrice?
Trước đây tôi cũng thấy anh ta hay thì thầm với con Shiro nữa, chắc Gazelle thích nói chuyện với động vật.
“Không ngờ lại là người tử tế đến vậy ha.”
“Hừ, cái tên dám túm cổ áo ngài Lloyd thì phải chịu tội chết mới đúng.”
Và thế là, tôi lại tiếp tục trải qua những ngày tháng giúp đỡ cả Noah lẫn Gazelle trong những nhiệm vụ kỳ quặc như thế.