“Ê, mày, ra đây tí coi.”
Ngay sau khi tôi yên ổn quay về lớp học và vừa tận hưởng xong một tiết học thú vị, thì Gazelle, đúng là người tôi không mong gặp nhất lại xuất hiện trước mặt tôi.
“Ờm… cậu gọi tôi có việc gì à?”
“Có việc thì tao mới gọi chứ gì. Thôi, đi theo tao.”
Nói xong một cách cộc lốc, Gazelle quay người bước đi thẳng một mạch.
Một mình, chẳng thèm đợi ai.
Này này, tôi còn chưa gật đầu đồng ý theo đâu mà!
“Gì vậy trời, có chuyện thì nói ngay ở đây cho rồi, cứ phải gọi ra ngoài cho rắc rối.”
“Nhưng mới vừa đó thôi mà đã bị gọi tiếp rồi… xem ra ngài Lloyd đang rất được chú ý thì phải.”
Ừ thì, đúng là như thế.
Tôi cố gắng sống kín tiếng lắm mà sao cứ bị lôi ra thế này, vô lý thật.
“Giờ ngài tính sao? Vẫn muốn đi theo à?”
“Nguy hiểm lắm đó ngài Lloyd! Loại người như vậy mà hẹn gặp nơi vắng vẻ là kiểu gì cũng gọi đồng bọn ra đánh hội đồng cho coi! Mà Gazelle nhìn thế nào cũng ra cái kiểu chuyên làm mấy chuyện đó!”
“…Ồ.”
Nếu thật sự là bị vây đánh ở chỗ không ai thấy, tha hồ ăn trọn ma thuật của hắn thì... quá hấp dẫn còn gì.
“Sao ánh mắt của ngài lại long lanh thế kia…?”
“Thôi thì, dù gì cũng chẳng có ai trong đám đó đánh nổi ngài Lloyd mà…”
“Gâu gâu!”
Grimo và Jihriel thở dài ngán ngẩm.
Thôi kệ.
Không thể bỏ lỡ cơ hội thế này được.
Tôi và Shiro lập tức đuổi theo Gazelle.
Cậu ta dẫn tôi đi qua cầu thang tự động, men theo một hành lang hẹp rồi rẽ vào sâu bên trong.
Nào là phòng học bỏ hoang, cầu thang cũ kỹ không ai dùng, rồi lối đi như kiểu đường bí mật sau trường học hệt như đang đi trong mê cung.
Sau một lúc lần mò, cuối cùng tôi cũng đến một khoảng không sáng sủa.
Hình như là một không gian trống giữa các tòa tháp, bốn phía bị bao vây bởi những bức tường cao vút.
“Từ sáng sớm đã bị gọi ra thế này… thôi tha cho em đi Gazel-san.”
Nghe thấy tiếng nói từ phía trên, tôi ngẩng đầu lên thì thấy một nhóm sinh viên đang đứng trên mép tường, vây quanh tôi từ trên cao.
“Anh Gazelle, thằng nhóc này là sinh viên chuyển trường đó hả?”
“Nhìn đúng là con nít luôn á. Hahaha.”
“Đừng có coi thường. Nếu đã được Gazelle để ý thì chắc chắn mạnh hơn mày cả ngàn lần đó!”
Đám sinh viên đó, đứa thì đeo kính đen dị hợm, đứa thì vuốt tóc dựng đứng, đứa khác lại đeo khẩu trang kín mít, ăn mặc thì lòe loẹt chẳng giống ai.
“Bọn này ăn mặc kiểu gì lố bịch vậy trời…”
“Có vẻ là đàn em của Gazelle đấy. Nhìn cách hành động thì đúng là định kéo cả nhóm ra đánh hội đồng ngài Lloyd rồi.”
“Uuu…”
Shiro gầm gừ đầy cảnh giác, còn tôi thì ngược lại, phấn khích không chịu nổi.
Tưởng chỉ có mỗi Gazelle thôi, ai ngờ lại được ‘chiêu đãi’ cả đám thế này.
Quá tuyệt vời!
Mong là họ sẽ bắn thật nhiều ma thuật vào tôi!
Khi tôi đang háo hức, Gazelle quay lại nhìn tôi.
“…Rồi, vào chủ đề chính luôn nhé.”
“Tôi sẵn sàng rồi đó.”
Thời gian còn trước tiết học tiếp theo cũng không nhiều, tôi chỉ mong họ nhanh chóng thi triển đủ loại ma thuật thôi.
Tôi đã tháo kết giới, hấp ma kiếm cũng sẵn sàng.
Cứ bắn thoải mái đi nhé!
“Sao trông mày có vẻ hăm hở dữ vậy? Nhìn mặt non choẹt mà thích đánh nhau à? Thôi đừng có căng. Tụi tao không định đánh mày đâu. Và tụi bay cũng đừng có chọc tức thằng nhóc nữa.”
Gazelle nhìn tôi rồi lắc đầu, có vẻ hơi chột dạ.
Ủa, không đánh hả?
Vậy thì chán thật đó.
Hụt hẫng ghê.
“Bộ thất vọng lắm hả…? Thôi kệ. Vào thẳng vấn đề nhé, sinh viên mới. Làm đàn em của tao đi.”
Tôi chưa kịp phản ứng thì cậu ta đã tiếp tục:
“Tụi tao là Nhóm Hỗn Tạp Học Viện. Nói đơn giản thì là nhóm phi chính thức chuyên giám sát tụi học sinh để tránh tụi nó làm chuyện bậy. Theo như tụi tao thấy thì mày nổi bật lắm. Rất nổi.”
Gì chứ?
Tôi chỉ học hành bình thường thôi mà?
Có gì nổi đâu?
Nhưng Grimo, Jihriel, cả Shiro nữa đều liếc tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Hừm, đúng là chẳng ai bênh tôi cả.
“Nhưng tao không nói đó là điều xấu. Chỉ là, mày biết câu ‘cây cao thì đón gió’ chứ? Trong trường học thì còn tệ hơn nữa. Nhưng nếu là đàn em của tao, tụi nó sẽ không dám động vào mày. Mày cũng đâu có thích bị chú ý, phải không? Tao sẽ giúp mày bớt nổi bật.”
Gazelle vừa nói vừa nhìn tôi đầy áp lực.
“Với lại mày đừng có nghĩ đến chuyện từ chối. Tụi trên kia toàn là lũ đầu gấu, từng quậy nát trường này, nhưng từ lúc tao đập tụi nó một trận thì ngoan hẳn. Mày muốn bị ‘ngoan hoá’ như tụi nó không?”
Nghe Gazelle nói, mấy đứa phía trên đồng loạt gật đầu cái rụp.
“Phải đó. Anh Gazel mạnh bá đạo luôn.”
“Nè nhóc, nghe anh một câu, tốt nhất đừng có chống lại.”
“Không khéo là chết thiệt chứ chả chơi đâu! Hyahaha!”
Dù nói đùa, tôi vẫn cảm nhận được ma lực khá mạnh từ bọn họ.
Đủ biết họ không phải hạng xoàng mới được ở đây.
Và nếu cả đám này mà còn phải cúi đầu trước Gazelle thì thực lực của cậu ta hẳn là không đơn giản.
“Sao? Muốn làm đàn em tao hay không? Nói một lời đi!”
Thực ra từ chối rồi đấu tay đôi cũng vui đấy, nhưng mà…
“Được thôi.”
Tôi gật đầu.
Gazelle cười khúc khích.
“Khôn đấy, sinh viên mới.”
Tôi cũng phải tự khen mình sáng suốt.
Nếu tôi đánh nhau với cả bọn ở đây, chắc chắn sẽ sướng tay lắm, nhưng nếu làm đàn em của họ, về lâu dài tôi có thể tiếp xúc với nhiều loại ma thuật hơn nữa.
Biết đâu nhờ thân thiết, họ còn dạy tôi vài thuật thức độc đáo chẳng hạn.
Vả lại, tôi cũng là thành viên hội học sinh mà, đâu có gì phải vội.
“Thằng nhóc này, dám chen ngang giữa trận của tao với thằng anh đáng ghét đó, gan lắm. Nhưng dù gan đến đâu thì vẫn là con nít. Cứ tiếp tục nổi trội thế này thể nào cũng bị gây sự. Vậy nên, kéo nó về nhóm mình là tiện nhất. Với lại, nếu nó mà bị thằng anh tao kéo mất thì chán chết. Đây là cách tốt nhất rồi. …Còn con chó to đẹp đi theo nó nữa, đúng gu tao luôn…”
Gazelle lẩm bẩm rồi quay sang nhìn Shiro bằng ánh mắt… thèm thuồng.
Shiro run lên, hoảng hốt nép sát vào tôi.
“...Với lại, cũng phải chuẩn bị cho trận chiến sắp tới nữa.”
Bất chợt, Gazelle ở nên nghiêm túc hẳn.
Cứ như vậy thì chẳng phải hắn bận rộn thật đấy sao?
Trông có vẻ như hắn đang chìm trong thế giới của riêng mình rồi.
Mà nhắc mới nhớ, Noah cũng từng như thế này nhỉ.
Đúng là anh em ruột có khác, giống nhau chẳng sai vào đâu được.
“Chà chà, dám nhận Lloyd làm đàn em… gã này cũng gan to thật đấy.”
“Nhưng mà, ngài Lloyd, ngài thấy ổn thật chứ? Dường như Noah và Gazelle chẳng ưa gì nhau đâu, nếu họ biết ngài đang chơi hai hàng, e là sẽ rắc rối to đấy…”
“Không sao đâu.”
Bởi vì chẳng ai nói là không được làm như vậy cả.
Mà nếu không bị cấm thì có nghĩa là được phép làm.
Ít nhất thì, trong mắt tôi là vậy.
…Còn nếu sau này có chuyện gì rắc rối thì lúc đó tính sau cũng được.
Dù sao thì, xem ra cuộc sống học đường sắp tới lại càng trở nên thú vị hơn rồi đây.